Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Học Hồn Võ Tùng Giang

Phiên bản Dịch · 1107 chữ

Chương 19: Đại Học Hồn Võ Tùng Giang

Nàng tìm thấy mấy câu như “quân tử đào đào”, “quân tử dương dương” ở trong Kinh thư, cho nên mới đặt tên em trai là Vinh Đào Đào, lại thuận tiện thêm một chữ “Dương” vào sau tên của ta.

Dương Xuân Hi:

“Tên này có nghĩa là gì vậy?”

Vinh Đào Đào đã đi vào trong bếp, đun nước, đáp lại:

“Có lẽ nàng muốn chúng ta được sống vui vẻ.”

Nói xong, Vinh Đào Đào lại ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn Vinh Dương rồi hỏi:

“Ngươi có vui vẻ không?”

Một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng lại đánh thẳng vào tâm hồn, Vinh Dương không hề đáp lại….

Dương Xuân Hi cũng hiểu rõ, gia đình trước mặt không phải một gia đình bình thường. Thậm chí có thể xưng là “sinh ly tử biệt”.

Tới nay, tất cả những hiểu biết của Vinh Đào Đào về mẹ đều thông qua sách giáo khoa lịch sử, hoặc là một số thông tin trên mạng, nhưng thực ra thì…..

Khi Vinh Đào Đào biết được toàn bộ câu chuyện về mẹ, chỉ sợ mọi chuyện cũng sẽ không như bây giờ.

Không phải nói những lời trên sách giáo khoa lịch sử sai, chỉ là không viết được hết mà thôi.

Mà với tính chất công việc của Vinh Dương, đã đủ để hiểu “tất cả chuyện xưa” rồi, nhưng có thể thấy, hắn chưa từng giải thích bất cứ thứ gì cho em trai.

Dương Xuân Hi càng hiểu rõ, lần này, Vinh Đào Đào kiên quyết tham gia bài khảo sát vào lớp thiếu niên của đại học hồn võ Tùng Giang, rất có thể là bị ảnh hưởng từ mẹ.

Cũng không biết, nếu trong tương lai hắn thực sự gặp được mẹ của mình, biết hết tất cả sẽ có phản ứng như thế nào.

Nghĩ đến đây, Dương Xuân Hi mím môi, mở miệng đổi chủ đề:

“Anh ngươi chỉ có một ngày nghỉ này thôi, sắp phải đi rồi, ta sẽ làm thủ tục nhập học giúp ngươi, ngày mai đi cùng ta lên phía bắc, đến hồn võ Tùng Giang.”

Vinh Đào Đào cầm một bình nước ấm, lại tiện tay cầm thêm hai chiếc cốc đi đến phòng khách, đặt chén trà xuống bàn vừa rót nước cho hai người, vừa mở miệng chọc ghẹo:

“Ngươi chắc chắn ta có thể vào được hồn võ Tùng Giang sao? Đó là trường đại học hạng nhất đấy.”

Với việc Vinh Dương sắp phải rời đi, Vinh Đào Đào ngoảnh mặt làm ngơ.

Không phải hắn không nghe thấy, mà là...hắn đã quen rồi.

Thịt nướng cũng được ăn rồi, tóc cũng cắt rồi, Vinh Dương cũng ở trong góc nào đó, đồng hành trải qua nghi lễ thức tỉnh với hắn….

Đủ rồi,

Với Vinh Đào Đào mà nói, như vậy quá đủ rồi.

Tuy rằng ngoài miệng Vinh Đào Đào luôn nói lời quái gở, lại hay giận dỗi với Vinh Dương, nhưng trong thâm tâm, hắn đã thoả mãn rồi.

Hắn cũng không phải là kẻ có lòng tham không đáy.

Hoa Hạ có một câu tục ngữ: Con cái nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà.

Nhà Vinh Đào Đào không nghèo nhưng lại thiếu người bầu bạn, hắn quanh năm chỉ sinh sống một mình, so với những bạn đồng trang lứa, dường như hiểu chuyện hơn một chút.

Đương nhiên, thực ra trong đó còn có thành quả hai năm dạy dỗ bằng roi vọt của sư phụ ma quỷ nữa.

Dưới roi vọt là con ngoan mà….

Trẻ con nếu cứ luôn không nghe lời, không hiểu chuyện thì phải làm sao?

Là! Do! Mẹ! hắn! ít! Khi! Đánh! Hắn! thôi!

Dương Xuân Hi cười nói uyển chuyển nhìn Vinh Đào Đào:

“Đương nhiên, ta rất chắc chắn ngươi có thể vào hồn võ Tùng Giang, dù sao ngươi cũng là….”

Nói đến đây, Dương Xuân Hi chợt ngừng lại, đưa tay nhận cốc nước ấm từ Vinh Đào Đào, ý là không cần nói cũng biết.

“Có lý.”

Vinh Đào Đào cầm cốc nước còn lại đặt xuống trước mặt Vinh Dương:

“Ta còn là thúc thúc của Dương Xuân Hi cơ mà!”

Dương Xuân Hi đang bê cốc nước đến cạnh miệng, nghe được câu này không khỏi ngẩn người:

“Hả?”

Vinh Đào Đào nhếch miệng:

“Chúng ta dùng xưng hô cổ đại đi! Ta gọi ngươi là tẩu tẩu, ngươi gọi ta là thúc thúc!”

Chậc chậc...có nội hàm!

Sau khi vào được hồn võ Tùng Giang,

Nếu như chị dâu cũng tàn nhẫn như cách sư phụ ma quỷ đối xử với ta….

Ta sẽ ở trước mặt nàng đổi tên thành Vinh Tùng Tùng!

Trong lòng nghĩ vậy, Vinh Đào Đào lại sờ mông theo bản năng.

Mẹ nó! Không được!

Cảm giác mạnh mẽ quá!

Ta sẽ đổi tên thành Vinh Tùng!

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trong phòng cho khách, Dương Xuân Hi lim dim, cầm điện thoại ở cạnh giường lên xem giờ, phát hiện mới 6 giờ 20, lúc này nàng thở phào nhẹ nhõm, tắt báo thức lúc 6 rưỡi, rón rén xuống giường.

Dương Xuân Hi nhẹ nhàng bật chuông điện thoại, nàng nhìn trái nhìn phải, rồi mới đi ra ngoài, rõ ràng không muốn quấy rầy giấc nghỉ của Vinh Đào Đào, trẻ mới lớn luôn cần ngủ nhiều hơn chút.

Vừa nghĩ, Dương Xuân Hi vừa đi đến phòng vệ sinh, vừa đi đến phòng khách thì nàng dừng lại.

Bởi nhìn xuyên qua cửa thuỷ tinh của phòng bếp, nàng đã thấy một bóng dáng ngồi trước bàn ăn đang quay lưng về phía mình.

Tối qua Vinh Dương đã rời đi rồi, rõ ràng giọng nói kia không phải là của Vinh Dương.

Dậy sớm như vậy sao? Dương Xuân Hi hơi nhíu mày, chần chừ một chút vẫn quyết đi về phía phòng bếp, mặc dù là cửa thuỷ tinh trong suốt nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.

“A?”

Vinh Đào Đào lập tức tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn:

“Ngươi tỉnh rồi!”

Dương Xuân Hi mở của kính ra, trên mặt cười trách, nói:

“Sáng ra dậy không đọc sách, không luyện tập, lại ngồi đây nghịch điện thoại à?”

“Đã luyện tập hai tiếng rồi mới quay về.”

Vinh Đào Đào vẫy tay rồi nói:

“Mau đi đánh răng rửa mặt đi, ta đã hâm nóng lại bánh bao và sữa đậu nành cho ngươi rồi.”

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.