Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa Trẻ Hiểu Chuyện

Phiên bản Dịch · 1103 chữ

Chương 20: Đứa Trẻ Hiểu Chuyện

Nói xong, Vinh Đào Đào bỏ điện thoại xuống, đi đến quầy bếp, nói:

“Ta nấu ăn không được ngon, xuống tầng mua cho ngươi đấy, ngươi có muốn thêm đường vào sữa đậu không?”

Dương Xuân Hi hơi ngơ ngác.

Nàng đặt báo thức vào 6 rưỡi là muốn dậy sớm một chút làm đồ ăn sáng cho Vinh Đào Đào.

Nàng và Vinh Dương sớm đã xác định mối quan hệ, hơn nữa còn rất tin tưởng vào tương tai của hai người. Lúc này, Vinh Dương lại giao em trai cho nàng, trong lòng Dương Xuân Hi, lẽ ra nàng nên quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt học tập của Vinh Đào Đào hơn, thế nhưng….

Nhưng đứa bé này đã dậy từ rất sớm, đã mua sẵn đồ ăn sáng rồi ngồi đợi nàng.

Điều này…..

Dương Xuân Hi biết, Vinh Đào Đào đã sống một mình từ lâu, nàng vốn không nghi ngờ tính độc lập tự chủ của Vinh Đào Đào.

Nhưng vấn đề là, nàng đến để chăm sóc chứ không phải đến để người khác chăm sóc.

Thấy dáng vẻ tìm tòi của Vinh Đào Đào, Dương Xuân Hi nhẹ giọng nói:

“Cho ít thôi.”

Vinh Đào Đào:

“Ò.”

Thấy dáng vẻ cầm thìa thêm đường vào sữa đậu nành của Vinh Đào Đào, Dương Xuân Hi bất đắc dĩ lắc đầu cười, xoay người đi về phòng vệ sinh.

Đợi khi nàng rửa mặt xong rồi quay lại phòng bếp đã thấy trên bàn bày hai đĩa bánh bao hấp, mấy món ăn kèm, mấy quả trứng gà và hai bát sữa đậu nành.

Mà Vinh Đào Đào vẫn ngồi trước bàn ăn, chưa động đũa, cầm chiếc điện thoại mới trong tay mà nghịch tới nghịch lui.

“Mau ngồi xuống đi!”

Vinh Đào Đào vừa nói vừa mở mục báo tin:

“Nghe tiếng chuông này thế nào?”

Một tiếng ca vừa từ tính lại đau thương vang lên từ điện thoại:

“Tuyết lớn đóng cửa tiễn Thần Tài, lửa cháy bừng bừng chẳng xoá được bóng người trong dạ…..”

Dương Xuân Hi ngồi trên ghế, khẽ gật đầu, hỏi:

“Nghe hay đấy, bài gì vậy?”

Được! Chính là nó!

“Dân ca Đông Bắc, tốn hai tệ để mua đấy!”

Vinh Đào Đào đặt bài hát thành chuông báo đặc biệt khi Dương Xuân Hi gọi.

Vì để cảm ơn ngươi mua điện thoại cho ta, ta bèn mua một bài nhạc chuông dành tặng cho anh trai chị dâu vậy.

Đương nhiên Dương Xuân Hi không biết Vinh Đào Đào đặt bài hát này thành nhạc chuông riêng cho Dương Xuân Hi, nàng chỉ nghĩ rằng đứa trẻ này thích nghe nhạc, dù sao tối qua, khi Vinh Đào Đào phát bài hát hắn thích, gương mặt có bao nhiêu thích thú…..

“Ngọt không?”

Vinh Đào Đào thấy Dương Xuân Hi nhấp một ngụm sữa đậu nành thì hỏi.

“Ừ.”

Dương Xuân Hi vừa liếm sữa đậu ở khoé miệng, trông bộ dạng mong chờ của Vinh Đào Đào không khỏi gật đầu đáp:

“Vừa vặn.”

“Vậy thì tốt.”

Vinh Đào Đào thuận miệng đáp, gắp một cái bánh bao hấp, một ngụm một cái.

Nhìn thấy Vinh Đào Đào ăn như hổ đói, Dương Xuân Hi thầm thở dài.

Đứa trẻ này, dường như….Quá hiểu chuyện rồi.

Hôm qua, khi đối diện với Vinh Dương, hắn không có dáng vẻ như vậy.

Hoặc có thể…hắn không biết nên làm thế nào khi đoàn tụ với Vinh Dương, niềm vui trùng phùng với nỗi oán giận trong lòng, khiến hắn tỏ ra vừa mâu thuẫn lại khác lạ nên giận Vinh Dương.

Mà đối diện với người nhà mới, đối mặt với người chị dâu “nhà nước chứng nhận” này, Vinh Quang Dương – người thiếu đi tình thương cùng bạn bè đang cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ, cận thận lấy lòng.

Tuy Dương Xuân Hi là giáo sư của đại học hồn võ Tùng Giang, nhưng vì tuổi tác của Vinh Đào Đào còn nhỏ, mới 15 tuổi, nên nàng vốn không xem hành vi của Vinh Đào Đào là bợ đỡ, xiểm nịnh.

“Ăn chậm thôi.”

Dương Xuân Hi vươn tay, lại đặt lên đầu Vinh Đào Đào, thuận tay gãi gãi đầu tóc xoăn tự nhiên mềm mại.

Đột nhiên nàng phát hiện, bản thân dường như đã có một số sở thích xấu.

Nhưng xoa đầu hắn rất thú vị…..

Gương mặt Vinh Đào Đào trở nên khó chịu, nghiêng đầu, nói:

“Mấy giờ thì chúng ta xuất phát?

Dương Xuân Hi cầm một quả trứng gà, lăn ở trên bàn rồi nói:

“10 giờ, chúng ta sẽ tụ hội với hai người bạn cùng lớp của ngươi ở sân bay. À đúng rồi, ngươi có biết cưỡi ngựa không?”

“Hở, không biết.”

Vinh Đào Đào yên lặng lắc đầu.

Dương Xuân Hi:

“Chúng ta đi phía bắc, bay đến thành phố Ái Huy, sẽ không còn máy bay hay tàu đến phía bắc nữa. Ngươi biết đấy, phía bắc quanh năm đều bao trùm bởi băng tuyết, giống như lời bài hát ban nãy, tuyết lớn đóng cửa.”

“Ừm.”

Vinh Đào Đào gật đầu, trong giọng nói mơ hồ xen lẫn một chút hưng phấn:

“Ta có hiểu về tình hình giao thông ở nơi đó, cho nên thứ mà chúng ta cưỡi cũng không thực sự là ngựa, phải không?”

Dương Xuân Hi cười, gật đầu:

“Ừm, ngựa bình thường không thể chạy trên nền tuyết như trên đất bằng được, chúng ta cưỡi một loại hồn thú Tuyết Cảnh tên là “Tuyết Dạ Kinh”. Yên tâm, chúng nó đều được con người thuần hoá rồi, rất ngoan ngoãn.”

Ách….

Vinh Đào Đào có chút chờ mong, Tuyết Dạ Kinh! Đây là một loại hồn thú cấp ưu lương, là hồn thú bổn mệnh của rất nhiều chiến sĩ hồn võ ở Tuyết Cảnh.

Các cấp độ phẩm chất của hồn thú, đại để được chia từ thấp đến cao như sau: Phổ thông, ưu lương, tinh anh, đại sư, điện đường, truyền kỳ, sử thi, thần thoại….

Mặc dù “ưu lương” chỉ là phẩm chất cấp hai nhưng thực tế sau khi kết hợp với con người, hồn thú sẽ ngang bằng với hồn võ giả nhân loại.

Sau khi trở thành hồn thú bổn mệnh của hồn võ giả, có thể nói thiên phú của hồn thú sẽ đột ngột tăng lên! Cho nên chỉ cần huấn luyện tốt, không lo phẩm chất không tăng.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.