Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Độc Vậy Sao?

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Chương 23: Ác Độc Vậy Sao?

Vinh Đào Đào: ???

Nhân viên công tác đứng ở một bên đau lòng muốn chết, không biết sao thằng nhóc này lại ngẩn ra, tay không ngừng vuốt, đây là muốn lột trọc Tuyết Dạ Kinh của chúng ta đấy à?

Nhưng mà…nhưng mà dáng vẻ của Tuyết Dạ Kinh lại vô cùng hưởng thụ, đôi mắt to sâu màu xanh biển thoải mái híp lại, đầu dúi vào ngực Vinh Đào Đào cọ trái cọ phải.

Bộ dáng đáng yêu kia không phù hợp với thân hình nó chút nào….

Đương nhiên Vinh Đào Đào lựa chọn không tiếp nhận, đây là tài sản của trường học không phải động vật hoang.

Ngựa chuyên dụng của dịch trạm Tùng Hồn cũng tương đương với “chó dẫn đường” trong xã hội loài người, nó là dành riêng cho những người trẻ thiếu kỹ năng như Vinh Đào Đào cưỡi.

Nhà trường đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để huấn luyện ra loại Tuyết Dạ Kinh này, không cho phép cá nhân mang đi.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Vinh Đào Đào nhớ lại tin tức đột nhiên được phát ra ban nãy, một chân dẫm vào bàn đạp, xoay người lên ngựa.

Trong giây phút xoay người lên ngựa kia, Vinh Đào Đào không nhịn được mà run rẩy một chút.

Hô….

Vinh Đào Đào bị bao quanh bởi băng tuyết, nhả ra một luồng hơi trắng xoá, chuyển động cơ thể có phần không tự nhiên.

Ừm, có hơi lạnh mông….

“Mặc dù hôm qua các ngươi mới thức tỉnh Hồn Tào, nhưng trong cơ thể vẫn còn chút hồn lực.”

Dương Xuân Hi mở miệng nói:

“Cố gắng vận dụng hồn lực trong người để bao lấy cơ thể, sẽ có tác dụng chống lạnh.”

Dương Xuân Hi nói nhẹ nhàng như thế, tí nữa thì Vinh Đào Đào đã tin rồi!

Cấp bậc hồn lực này đó của Dương Xuân Hi đương nhiên có tác dụng chống lạnh rồi. Tương đương với việc khoác tám cái chăn bông trong thời tiết trời băng đất tuyết.

Nhưng hồn lực của ba người khác….Tương đương đắp một tầng báo lên người, dùng cái rắm à? Chủ yếu vẫn phải nhờ vào áo khoác lông trên người.

“Đi thôi.”

Dương Xuân Hi dùng gót giày gõ nhẹ vào bụng ngựa, mà trí tuệ của ba con ngựa trắng dưới chân ba người kia cũng không tồi, không cần đến mệnh lênh của chủ nhân đã tự động đi theo Dương Xuân Hi ra ngoài.

Ra khỏi trường học, rõ ràng tốc độ của của càng nhanh hơn, Vinh Đào Đào cũng cố gắng thích nghi sự nhấp nhô lên xuống trên cơ thể Tuyết Dạ Kinh.

Đúng vậy, Vinh Đào Đào chẳng cần điều khiển ngựa, không cần điều khiển phương hướng, điều tiết tốc độ, Tuyết Dạ Kinh đã tự mình hoàn thành tất cả những điều này, điều mà Vinh Đào Đào có thể làm đó là thích ứng với con vật to lớn dưới thân mình.

“Càng đi gần về phía bắc, khoảng cách với không trung càng gần, hồn lực cũng ngày càng dồi dào, các ngươi có thể thử hấp thụ hồn lực.”

Dương Xuân Hi ngồi trên con ngựa dẫn đầu, quay đầu nói với ba người phía sau.

“Tạm thời các ngươi không có hồn thú bổn mệnh, tốc độ hấp thu hồn lực sẽ chậm, cho nên phải phân bổ hợp lý hồn lực bao phủ toàn thân, chặng đường này, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.”

Gió lạnh gào thét ở bên tai, một tay Vinh Đào Đào che mũi miệng, tay nắm dây cương cũng thu vào trong ống tay áo khoác.

“Cô Dương! Chúng ta còn phải cưỡi khoảng bao lâu nữa?”

Tôn Hạnh Vũ lớn tiếng hỏi.

“Thời gian nghỉ có có một tiếng, thời gian cưỡi ngựa vào khoảng…..”

Dương Xuân Hi đáp lại.

“Tám tiếng….”

Mặc dù trong lòng Tôn Hạnh Vũ đã có sự chuẩn bị, nhưng nghĩ đến phải cưỡi ngựa tám tiếng, trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi.

Dương Xuân Hi:

“Yên Tâm đi, Tuyết Dạ Kinh sẽ lựa chọn thời gian thích hợp để toát ra hồn lực, giúp các người chống lạnh.”

Vinh Đào Đào che kín mũi miệng, la lớn:

“Có thể để nó giúp ta luôn bây giờ được không?”

Dương Xuân Hi nhìn về phía sau, cười nói với Vinh Đào Đào:

“Còn cách dịch trạm kế tiếp là 240km, cách đại học hồn võ Tùng Giang là 470km, sau bốn tiếng nữa, chúng ra vào dịch trạm nghỉ ngơi, thuận tiện thay yên ngựa.”

Vinh Đào Đào:

“Vận tốc của Tuyết Dạ Hành là 60km, thời gian chạy bình quân là 4 giờ sao?”

Vận tốc trung bình là 60km, cũng không phải chỉ đơn giản là chạy trên đất bằng phẳng.

Càng đi về phía bắc, đồi núi càng nhiều, đất rừng cũng càng nhiều, lại thêm tuyết đọng quanh năm, nhiệt độ thấp với nhiều điều kiện khắc nghiệt khác.

Tuyết Dạ Kinh có thể duy trì được tốc độ như vậy, giống như tồn tại của một vị thần, không phải vật mà ngựa ở trái đất có thể so bì được.

Nhớ lại, hẳn là công lao của hồn kỹ cấp ưu tú – Đạp Tuyết.

“Nếu muốn chạy, nó có thể chạy nguyên ngày. Nhưng nó là bạn đồng hành của chúng ta, không thể đối xử với nó như vậy được.”

Dương Xuân Hi quay đầu lại nói:

“Trong quá trình di chuyển, các người có thể thử tu luyện hồn pháp: Tuyết Cảnh Chi Tâm.

Càng về phía bắc, hồn lực trộn lẫn với hơi thở Tuyết Cảnh càng nhiều, dùng tính chất đặc thù của hồn lực xuyên qua thân thể của các người, cảm nhận năng lượng của gió tuyết.”

“Ta cảm nhận được rồi!”

Vinh Đào Đào vừa mở miệng đã doạ ba người còn lại nhảy dựng lên.

Nhanh như vậy đã tu luyện thành công rồi à?

Vinh Đào Đào che miệng, gương mặt bị gió lạnh quật vào đỏ bừng lên, hắn hô lớn:

“Bây giờ ta đã bị gió tuyết xuyên qua thân thể rồi, ta sắp bị đông lạnh rồi!”

Dương Xuân Hi bật cười nhìn Vinh Đào Đào, trong ánh mắt còn chất chứa chút đùa cợt, nói:

“Ừm, tốt lắm, cố gắng thêm bốn tiếng nữa, để củng cố thêm chút.”

Vinh Đào Đào: “…..”

Ác...Ác độc vậy sao?!

Vinh Đào Đào nhìn về Dương Xuân Hi ở phía trước, làn tóc đen dài của nàng tuỳ ý phiêu bồng trong không trung theo tốc chạy của Tuyết Dạ Kinh, như thể đang đong đưa theo một giai điệu mỹ miều!

Được rồi, ngươi đẹp thì nói gì cũng đúng!

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.