Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Cảnh

Phiên bản Dịch · 1083 chữ

Chương 22: Tuyết Cảnh

Càng đến gần khu vực Hưng Lĩnh, nhiệt độ cũng ngày một thấp xuống.

Nguyên nhân đương nhiên là vì vòng xoáy Tuyết Cảnh nở rộ ở phía trên dòng sông ranh giới giữa Hoa Hạ và Liên Bang Nga.

Dưới sự dẫn dắt của Dương Xuân Hi, ba người lên một chiếc xe taxi, đi về hướng bắc, đến cực bắc của thành phố Ái Huy, nơi đặt điểm liên lạc với đại học hồn võ Tùng Giang.

Điểm liên lạc này có một cái tên rất thú vị: Dịch trạm Tùng Hồn.

Ba người như những đứa trẻ tò mò đi theo Dương Xuân Hi vào một trụ sở lớn, kiến trúc của trụ sở kia vô cùng khí thế, thậm chí nó còn khiến Vinh Đào Đào liên tưởng tới một toà án đầy khí thế.

“Ây, ây!”

Tôn Hạnh Vũ có vẻ hưng phấn nên nhỏ giọng hô hào, dùng khuỷu tay huých vào người Lý Tử Nghị ở bên cạnh, nhìn về phía đông bắc mà dẩu miệng.

Lý Tử Nghị cũng thuận mắt nhìn qua, ánh mắt cũng chợt sáng bừng lên.

Có một con ngựa lớn đang đứng lặng lặng ở một bên toà văn phòng, toàn thân trắng như tuyết, không hề có một sợi lông nào lộn xộn, quanh thân còn toả ra từng vòng khí lạnh, rải xuống từng mảng băng sương.

Tuyệt quá đi!

Quả nhiên hình ảnh thấy trên mạng và ngoài đời thực hoàn toàn khác nhau!

“Tuyết Dạ Kinh là chiến sĩ Tuyết Cảnh tiêu chuẩn của Hoa Hạ đó!”

Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Hạnh Vũ mở to, sáng quắc nhìn về phía ngựa trắng, miệng còn thì thầm.

Đừng thấy Tuyết Dạ Kinh chỉ đến cấp thứ hai – Hồn Thú cấp ưu tú, nhưng vì có trí thông minh, tính tình lại ngoan ngoãn lại có đặc tính nhận chủ nhân, cho nên được quân đội phương bắc của Hoa Hạ chọn trở thành “hồn thú bổn mệnh”.

Nói cách khác, khi ngươi nhìn thấy Tuyết Dạ Kinh, thứ đầu tiên ngươi có thể liên tưởng tới chính là “quân đoàn Tuyết Nhiên” ở phía bắc.

Tuyết, là tuyết trong gió tuyết.

Nhiên, là nhiên trong thiêu nhiên.

Gương mặt Tôn Hạnh Vũ tràn ngập yêu thích lẫn ngưỡng mộ mà nhìn Tuyết Dạ Kinh, mà Lý Tử Nghị cũng yên lặng ngắm nhìn sườn mặt của Tôn Hạnh Vũ.

Lúc lâu sau, Lý Tử Nghị nhỏ giọng nói:

“Nếu ngươi thích, chúng ta hãy dùng Tuyết Dạ Kinh làm hồn thú bổn mệnh đi.”

Quốc gia có quy định về hồn thú bổn mệnh của quân đội chính quy phương bắc, đương nhiên để trở thành hồn thú bổn mệnh phải trải qua sàng lọc và nghiên cứu kỹ càng, mới chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.

“Nếu các người muốn, sau khi vào được hồn võ Tùng Giang, trường học có thể cung cấp cho các ngươi Tuyết Dạ Kinh chất lượng nhất nha.”

Bên kia, Dương Xuân Hi đang tiến lại gần, hiển nhiên đã thương lượng song với nhân viên công tác của trạm liên lạc.

“Tuyết Dạ Kinh tốt nhất?”

Mắt Tôn Hạnh Vũ mở to nhìn về phía Dương Xuân Hi.

“Ừ, cho dù đều là Tuyết Dạ Kinh cấp ưu tú, nhưng cơ thể phát triển không giống nhau. Cũng giống như con người, có người thân thể cường tráng nhưng có người lại gầy gò, điều này cũng dẫn đến sự khác nhau về thể lực giữa bọn chúng.”

Dương Xuân Hi tiếp tục giải thích:

“Đại học hồn võ Tùng Giang có giáo sư có chuyên môn về tướng mã, nếu chọn hồn thú bổn mệnh thông qua trường học thì sẽ không có sai sót.”

Trong lúc nói chuyện, mấy nhân viên công tác đã dắt bốn tuấn mã trắng như tuyết đi tới.

Dương Xuân Hi nhận lấy dây cương của một con Tuyết Dạ Kinh trong đó, xoay người leo lên, cúi đầu nhìn xuống ba đứa nhóc:

“Bình thường bài vở của các ngươi nặng nề, không có cơ hội tiếp suc với ngựa. Hôm nay, xem như một bài đánh giá các ngươi, kiểm tra năng lực thích ứng.”

Vượt ngoài sự mong đợi của Dương Xuân Hi, Tôn Hạnh Vũ và Lý Tư Nghị quen thuộc leo lên thân ngựa cao lớn, không hề có chút sợ hãi hay khó chịu nào.

Dương Xuân Hi rõ ràng có chút ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra vũ khí mà họ luyện tập là “Tôn gia thương”, lại nhớ tới bố mẹ là hồn võ giả của Tôn Hạnh Vũ, bèn không nói gì nữa.

Mà Vinh Đào Đào đứng ở một bên thì….

Hắn cố gắng ngẩng đầu, nhìn cái thứ to lớn trước mặt mình, có phần không thích ứng được.

Trong giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có hai chữ:

To quá!

Trắng quá!

Khoảng cách từ lưng đến mặt đất của con Tuyết Dạ Kinh này ít nhất phải đến hai mét, lại thêm đầu và cổ của nó rất dài, quả thực áp bách vô cùng!

Từng luồng khí lạnh toả ra từ thân thể của nó, trộn lẫn với những mảnh băng tuyết bé nhỏ khiến Vinh Đào Đào lạnh đến thấu xương.

“Hí….”

Dường như cảm nhận được có một thằng nhóc đang đánh giá mình, Tuyết Dạ Kinh cúi đầu, gục đầu vào lồng ngực của Vinh Đào Đào.

“Ô….”

Vinh Đào Đào không ngờ rằng, con vật khổng lồ này lại ngoan ngoãn như vậy, hắn ôm lấy cái đầu lạnh băng kia theo bản năng, còn thuận tay vuốt lông mao trắng như tuyết.

Mẹ ơi, ngươi tắm bằng sữa đấy à? Sao lại mềm mượt như vậy?

Vinh Đào Đào càng sờ càng thấy thoải mái, trong đầu cũng nẩy ra một số đồ vật kỳ quái.

“Phát hiện hồn thú: Tuyết Cảnh – Tuyết Dạ Kinh (cấp ưu tú, giá trị tiềm lực: 3 sao).

Hồn châu hồn kỹ:

1.Tuyết Xung: bao vây bắp chân bằng hồn lực, đạp mạnh xuống đất, khiến cơ thể lao về phía trước một khoảng cách nhất định. (Cấp phổ thông)

2.Tuyết Đạp: bao vây bắp chân bằng hồn lực, có thể hoạt động bình thường trong điều kiện đất phủ tuyết. (Cấp ưu tú)

Có tiếp nhận hồn thú bổn mệnh hay không?”

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.