Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Phụ Của Ta Đâu?

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

Chương 3: Sư Phụ Của Ta Đâu?

Cấp bậc cảnh giới của hồn võ giả cơ bản có thể chia ra làm năm cấp.

1 là Hồn Tốt, 2 Hồn Sĩ, 3 Hồn Uý, 4 Hồn Giáo, 5 Hồn Tướng.

Trong mỗi cảnh giới lại chia thành sơ kỳ, hậu kỳ, trung kỳ và đỉnh phong, tổng cộng có bốn giai đoạn.

Điều đáng chú ý nhất là, trong cấp bậc cảnh giới thứ 4 “Hồn Giáo”, lại được phân chia chi tiết hơn. Yêu cầu thăng cấp vô cùng nghiêm khắc khiến kẻ khác giận sôi người, độ khó rất khủng khiếp.

Đủ để tưởng tượng ra, rốt cuộc “Hồn Tướng” là tồn tại kinh khủng đến nhường nào.

Nói ngắn gọn thì người được xưng là Hồn Tướng đệ nhất Quan Ngoại – Từ Phong Hoa, cũng gần như tương đương với đỉnh cao của hồn võ giả nhân loại.

Nàng quả thực xứng đáng với cái tên của mình.

Phong Hoa, đó chính là Phong Hoa trong tuyệt đại phong hoa.

Có một người mẹ như vậy, không biết Vinh Đào Đào là may mắn hay là bất hạnh.

“Con trai của Từ Phong Hoa.”

Mấy chữ này, đã bầu bạn với Vinh Đào Đào suốt những năm tháng trưởng thành.

Uy danh hiển hách của mẹ vẫn luôn như một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu của Vinh Đào Đào, khiến hắn không thể thả lỏng dù chỉ là nửa khắc, không thể làm nàng mất mặt, phải luôn luôn phù hợp với tiêu chuẩn “con trai của Từ Phong Hoa”.

Cho dù Vinh Đào Đào có làm tốt đến đâu cũng đều là lẽ thường tình.

Còn nếu như Vinh Đào Đào không làm tốt, đó mới chính là ác mộng thực sự.

Lời đồn nhảm, bị đối xử lạnh nhát chế giễu, cái cảm giác đó, cũng chỉ có một mình Vinh Đào Đào hiểu được mà thôi.

Mẹ vừa sinh Vinh Đào Đào còn chưa đến một năm đã bỏ hắn mà đi.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Vinh Đào Đào chưa từng gặp được gặp “người thật” của mẹ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của mẹ thông qua album ảnh trong nhà hay ở trong sách giáo khoa thôi.

Ròng rã mười lăm năm, nếu không phải có nhiều tin tức chứng minh Từ Phong Hoa còn sống, vẫn còn canh giữ ở vùng biên cương Long Hà, thậm chí Vinh Đào Đào còn cho rằng mẹ đã chết rồi…..

“Không tồi, xem ra ngươi cũng có chút tự tin.”

Vinh Viễn Sơn nhìn con trai một cách yêu thương, nhẹ giọng mở miệng nói.

Vinh Đào Đào có chút bất đắc dĩ mà nói: “Không có tự tin thì làm thế nào được? Dù sao cũng phải tranh thủ mà! Cái kia, ta cũng không biết phải nói cái gì, đành cảm ơn sự giúp đỡ của ông bố kim chủ trước vậy, ngươi chuẩn bị tổ chức loại hình tranh tài hả?”

Vinh Viễn Hải bật cười xoa đầu tóc xoăn tự nhiên của Vinh Đào Đào:

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Gương mặt Vinh Đào Đào lộ vẻ ghét bỏ, quay đầu đi, vừa cất bước đi về phía sô pha, vừa dò hỏi:

“Được thôi. À đúng rồi, sư phụ của ta đâu? Sao không cùng ngươi đến đây?”

Vinh Viễn Sơn:

“Nàng ta có nhiệm vụ, bận rồi.”

Suýt nữa thì Vinh Đào Đào phát cáu, hỏi người này thì người này bận, hỏi người kia thì người kia cũng bận?

Chắc chỉ có ta nhàn rỗi không có việc gì làm thôi?

Nhìn bộ dáng mệt mỏi cuộn lại trên sô pha của con trai, Vinh Viễn Sơn chợt nhớ ra cái gì đó, sắc mặt có phần kỳ lạ, nói:

“Ta nghe nàng nói, một năm trước, ngày mà hai người tác nhau ra, nàng ta đánh đến nỗi khiến ngươi phải gọi bằng bố?”

Vinh Đào Đào:

“Ây….”

Vinh Viễn Sơn:

“Sau khi nàng ta về đơn vị, vẫn luôn cười nhạo ta thật lâu.”

Gương mặt Vinh Đào Đào trở nên đau khổ, nhớ lại thời điểm “nhận sư làm bố” của năm đó, không khỏi lẩm bẩm thở than:

“Ta cũng không muốn gọi nàng như thế đâu….”

Lông mày Vinh Viễn Sơn hơi nhếch lên:

“Hử?”

Vinh Đào Đào méo miệng, nhỏ giọng nói thầm:

“Nhưng mà….nhưng mà thực sự nàng ta đánh đau quá….”

Vinh Viễn Sơn: ???

Dường như Vinh Đào Đào đang nhớ tới gương mặt ma quỷ của sư phụ, không khỏi rùng mình một cái, tay còn xoa xoa cái mông theo bản năng.

Có thể thấy, Vinh Viễn Sơn vẫn chưa thực sự tức giận, mà còn chọc ghẹo nói:

“Con trai à, ngươi đã trưởng thành rồi, đã mười lăm tuổi rồi đấy, phải hiểu được tự tôn tự trọng.”

Vinh Đào Đào lập tức trở nên không vui:

“Ngươi đừng ….nói….nói bậy! Ngươi nói bậy. Cứ môt gây lại một gậy vụt lên cái mông ta, ai mà chịu được chứ?”

Nghe vậy, Vinh Viễn Sơn lập tức lộ ra biểu cảm cười như không cười.

Mặc dù chủ đề nói chuyện của hai bố con có chút kỳ quái, nhưng bầu không khí giao lưu vẫn tốt hơn không khí ngượng ngùng trước đây rất nhiều.

Dù sao, hắn cũng đã rời khỏi con trai ba năm liền.

Nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh lại mạnh miệng của thằng bé, Vinh Viễn Sơn như trở về ba năm trước, khoảng thời gian thân thiết gần gũi với con trai.

Rõ ràng, Vinh Viễn Sơn vốn không hề quan tâm xem hai người đang nói cái gì, chỉ đang tận hưởng bầu không khí hoà hợp này, hắn mở miệng cười nói:

“So với ta, hình như ngươi càng kính trọng sư phụ ngươi hơn. Cũng đúng ba năm rồi ta chưa gặp ngươi, có lẽ là do ta ít đánh ngươi nhỉ?”

“Ấy! Lời ấy sai rồi!”

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.