Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Hiền Trò Thảo

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Chương 4: Thầy Hiền Trò Thảo

Cánh tay nhỏ bé của Vinh Đào Đào vung lên, chính trực nói:

“Ngươi nghĩ xem, nàng đánh ta, ta mới phải gọi nàng là bố, đó là đánh cho nhận tội! Ngươi không đánh ta, ta vẫn gọi ngươi là bố, đây là cam tâm tình nguyện! Hai cái tính chất này có thể giống nhau được sao? Nàng có lời, nhưng ngươi chắc chắn không thiệt!”

Vinh Viễn Sơn: ????

Vinh Đào Đào nhìn dáng vẻ im lặng của bố, mở miệng nói tiếp:

“Ai nha, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà, huống hồ nàng còn dạy bảo ta suốt hai năm trời, bảo gọi một tiếng thì gọi một tiếng chứ sao…..”

Vừa dứt lời, trong đầu Vinh Đào Đào cũng nhớ lại khoảng thời gian huấn luyện đau khổ ngày trước.

Sư phụ ma quỷ cũng khá nể mặt, trong lúc dạy dỗ hắn chưa từng đánh vào mặt hắn cái nào, tất cả gậy gộc đều đánh vào mông...

Dù sao thì nghiêm sư xuất cao đồ mà!

Đánh thì đánh thôi, Vinh Đào Đào chịu được!

Không có gì khác ngoài da dày.

Cũng nhờ vào sự nghiêm khắc lại nghiêm ngặt này mà động tác chiến đấu của Vinh Đào Đào đạt tiêu chuẩn đến đáng sợ, càng đặt nền móng cho phẩm chất kiên trì trong sự nghiệp chiến đấu của hắn.

Nói nhảm! Không đạt tiêu chuẩn không được, chỉ cần động tác sai một chút, cho dù là điểm phát lực có hơi lỗi, cũng sẽ nhận được một gậy….

Cho đến cái đêm của một năm trước kia, Vinh Đào Đào chia tay với sư phụ ma quái của mình, bắt đầu một mình tập luyện kỹ năng chiến đấu.

Đương nhiên, không phải vì Vinh Đào Đào phản bội sư môn, mà là sư phụ đại nhân bị đội ngũ triệu hồi, không có thời gian dạy hắn.

Năm một, năm hai của sơ trung. Suốt hai năm huấn luyện, học tập sinh nhai, khiến tình cảm mà Vinh Đào Đào dành cho sư phụ rất sâu đậm, thế nhưng...Sư phụ rời đi rất dứt khoát, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Đêm hôm đó, Vinh Đào Đào gọi đồ ăn bên ngoài, rưng rưng ăn một bữa thịt đê nướng.

Chà, thật thơm.

Đúng là một cảnh tượng “thầy hiền trò thảo” lâm ly bi đát….

Trong lúc suy tư, Vinh Đào Đào lại vô thức xoa mông mình, vừa nghĩ đến nàng, hắn lại thấy mông mình có chút đau đau.

Vinh Đào Đào bên này vẫn còn mải mê suy nghĩ, mà Vinh Viễn Sơn ở bên kia thì….

Thấy con trai ngồi trên sô pha không nói lời nào, Vinh Viễn Sơn đưa tay lên xem đồng hồ một chút, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa mà mở miệng nói:

“Ta phải về rồi, ngươi cũng ngủ sớm đi, tịnh dưỡng tinh thần, ngày mai phát huy cho tốt.”

Nghe vậy, Vinh Đào Đào lấy lại tinh thần, nhìn về phía người bố đang đi về cửa, hắn há to miệng, nhưng lại không nói tiếng nào.

Cứ vậy mà đi?

Lần từ biệt này, đúng là nhanh gọn sạch sẽ, giống hệt với phong cách của sư phụ nha.

Ba năm không gặp, trở về ở được mười phút đã đi rồi?

Ý gì vậy?

Chỉ xuất hiện vào những khoảng khắc quan trọng nhất trong đời ta?

Hử, cũng không phải, ít nhất vẫn xác định con đường hồn võ giả trong tương lai cho ta, còn bằng lòng cho ta một cơ hội để dung hợp với hồn thú Vân Điên.

Được rồi.

Sắc mặt Vinh Đào Đào có chút khó chịu, chậc lưỡi, nhìn thấy bố đã đi ra ngoài cửa, bộ dạng vẫy tay chào tạm biệt, trong ngực Vinh Đào Đào có hơi buồn bực.

Ài, đau lòng chính mình.

Vinh Đào Đào cũng không rõ bố mình làm cái gì, hình như là đơn vị bộ đội nào đó, nhưng cũng làm công việc của vệ sĩ.

Hơn nữa, Vinh Đào Đào cũng không biết cụ thể đơn vị của bố bảo vệ ai, như sư phụ nói, hình như là một hồn võ giả rất mạnh.

Câu hỏi đặt ra là, tại sao một hồn võ giả mạnh mẽ lại cần có người bảo vệ?

Có phải là người có quyền cao chức trọng hay không?

Sau khi người bố trở về, vừa mở miệng đã muốn cho con trai mình hồn thú Vân Điên, đó là một hồn thú cực kỳ hiếm gặp!

Chỉ sinh sản trong vòng xoáy trên không trung ở khu vực vòng cực Bắc thôi!

Tạm thời không đề cập tới độ khó của việc bắt giữ, mức độ nguy hiểm của tinh cầu Vân Điên còn cực kỳ đáng sợ, hơn nữa hồn võ giả con người rất dễ bị lạc trong Vân Điên, có thể sống sót trở ra hay không vẫn là một vấn đề.

Huống chi, trong vòng cực Bắc còn đầy rẫy thế lực của các quốc gia trên thế giới, cũng tồn tại rất nhiều phần tử ngoài vòng pháp luật, khu vực kia, quả thực xứng với từ hỗn loạn.

“Cạch.”

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Vinh Viễn Sơn đi rất dứt khoát, trong nhà chỉ còn lại một mình Vinh Đào Đào.

Vinh Đào Đào rầu rĩ vò tóc, nhanh chóng lấy điện thoại, mở thức ăn ngoài “chưa no” ra.

Tay nghề truyền thống không thể mất.

Kế tiếp của “thầy hiền trò thảo” là “cha hiền con hiếu”.

Đồ nướng!

Thịt dê xiên! Đặt! Đặt điên cuồng! Kéo đầy giỏ!

Để chúc mừng ly biệt, mục tiêu của hôm nay: rưng rưng ăn ba mươi xiên!

Ngao xào, cá tuyết nướng, chân gà sốt mật ong, sườn heo… Chà, tươi mới đến chết!

Ly biệt à?

Ha ha!

Nếu mỗi lần xa cách lại có mùi thịt dê, thì làm gì có ai ghét ly biệt đâu?

Có lẽ, ừm…dê sẽ ghét nhỉ?

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.