Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩu Nam Nữ

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Chương 34: Cẩu Nam Nữ

“Làm sao vậy? Trông không thuận mắt à?”

Tôn Hạnh Vũ cố nén ý cười, đầu nhỏ cũng tụ lại xem màn hình điện thoại của Vinh Đào Đào.

Vinh Đào Đào ấn mở Weibo của Cao Lăng Vi, cũng tiện tay ấn vào album ảnh của nàng….

Hừ….

Cô nàng này!

Đúng là? Hăng hái!!!!

Gương mặt Vinh Đào Đào tràn ngập vẻ không tin nhìn Tôn Hạnh Vũ:

“Tấm ảnh này là của P nhỉ? Chân dài này?”

“Ây….”

Ý cười trên mặt Tôn Hạnh Vũ lập tức biến mất, nhếch miệng nói:

“Là thật đấy, đợi khi ngươi nhìn thấy người thật sẽ biết.”

Vinh Đào Đào giống như có phần đăm chiêu mà gật đầu, quả nhiên, Tôn Hạnh Vũ đố kị với người ta là có nguyên nhân cả.

Vinh Đào Đào tắt máy, vỗ một cái vào vai Tôn Hạnh Vũ:

“Không sao, ngươi nhỏ hơn nàng ta, đừng đau lòng, ngươi vẫn còn lớn được mà!”

“Hừ…”

Tôn Hạnh Vũ quay người ngả vào vai Lý Tử Nghị để tìm kiếm chút an ủi.

Vinh Đào Đào:

????

Ta có ý tốt an ủi ngươi, vậy mà ngươi còn muốn ngược ta đến chết à?

Đột nhiên, Vinh Đào Đào chợt nhận ra một sự thật.

Đó chính là….

Khi hắn đi cùng Lý Tử Nghị và Tôn Hạnh Vũ, hình như vừa khớp với ba chữ lớn?

Cẩu – Nam – Nữ? (Theo phát âm thì tên của ba người đồng âm với từ này =))))

Sau khi sắp xếp ký túc xá cho Vinh Đào Đào và Lý Tử Nghị xong, Dương Xuân Hi dẫn Tôn Hạnh Vũ tới khu ký túc xá dành cho nữ sinh.

Hai người đứng ở cổng lầu ký túc xá, đưa mắt nhìn nhau một cái, gần như cùng lúc phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó quay đầu rời khỏi, đi tới phòng của mình.

Hai người đều nghĩ xong chuyện rồi, tiếng hừ lạnh khi nãy có thể coi là lời tạm biệt, thế nhưng…

Hai người đi lên cùng một cầu thang, ừm, xấu hổ quá đi.

May mắn là hành trình đầy xấu hổ này không kéo dài quá lâu, có thể Dương Xuân Hi lo lắng hai người cãi vã ầm ỹ cho nên đưa cho hai người họ chìa khóa hai căn phòng khác nhau.

Vinh Đào Đào tiến vào tầng hai, Lý Tử Nghị không nói lời gì cả, tiếp tục tiến lên trên tầng ba.

Vinh Đào Đào nhìn chìa khóa trên tay mình, bên trên có dán băng dính màu trắng, viết số 201.

Vinh Đào Đào đi tới căn phòng ngoài cùng phía bên trên, đang định dùng chìa khóa mở cửa thì phát hiện ra đèn bên trong bật sáng.

Có người hả?

Vinh Đào Đào gãi đầu một cái, khi nãy quên không hỏi chị dâu đây là phòng ký túc mấy người rồi.

“Cốc cốc cốc.”

Vinh Đào Đào gõ cửa, nhưng hắn cũng không chờ người khác đáp lại đã đẩy cửa phòng ra.

Hiển nhiên hắn gõ cửa chỉ là phép lịch sự mà thôi, Vinh Đào Đào cũng không định chờ người bên trong đồng ý, dù sao thì đây cũng là phòng của Vinh Đào Đào.

Dưới ánh đèn ấm áp bên trong phòng, hai chiếc giường được đặt ở hai bên.

Trên giường dưới bàn, phòng đôi, ừm, được đó.

Vinh Đào Đào đứng ở cửa ra vào, tò mò nhìn về phía bệ cửa sổ của căn phòng ký túc, đúng lúc này, người đứng ở trước cửa sổ quay đầu lại.

“Chào ngươi.”

Thiếu niên này dáng người thon dài, thái độ bình thản, gương mặt không bộc lộ nhiều cảm xúc, khẽ gật đầu với Vinh Đào Đào.

“Chào ngươi.”

Vinh Đào Đào tươi cười vẫy tay, chỉ thấy trên bàn sách dưới chiếc giường phía bên phải đã có đồ đạc, vậy nên Vinh Đào Đào đặt túi xách lên trên bàn sách bên trái.

“Ngươi họ gì?”

Thiếu niên kia tựa lưng vào cửa sổ, mở miệng đáp:

“Không dám, họ Lục, tên Mang.”

Vinh Đào Đào dường như nghĩ tới điều gì đó, khẽ gật đầu:

“Lục mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương…”

Thiếu niên mở miệng cắt ngang:

“Lục trong lục địa, mang trong phong mang.”

“Được rồi.”

Vinh Đào Đào cất túi xách đi, quan sát đánh giá Lục Mang. Có lẽ do còn nhỏ tuổi nhưng chiều cao lại quá vượt trội cho nên nhìn hắn chẳng khác nào một “cây sào”.

Đương nhiên đối với hồn võ giả thì dáng người của Lục Mang chẳng khác nào cây sào, nhưng nếu đổi lại là các ngôi sao thì đó là dáng người tiêu chuẩn, chậc chậc, móa, không biết hắn ăn gì mà lớn vậy?

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thiên phú của người này, tay dài chân dài chính là tư chất trời sinh của người học võ.

Quả nhiên những người có thể tiếp nhận bài kiểm tra của Hồn Võ Tùng Giang đều là những thiếu niên thiên tài thiên phú kinh người.

Đáng tiếc là khuôn mặt cũng không đẹp trai, nhưng cũng không hề xấu, trắng trẻo sạch sẽ, mang theo hơi thở thư sinh nhã nhặn, chắc hẳn sẽ được rất nhiều nữ sinh yêu thích.

“Ngươi là người ở đâu vậy?”

Vinh Đào Đào đặt mông ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn về phía thiếu niên đứng trước cửa sổ.

Kiểu tóc mang lại tương đối nhiều điểm cộng cho Lục Mang, mái tóc bù xù cao thấp không đều, nhìn rất đẳng cấp.

Lục Mang:

“Thượng Hải.”

Vinh Đào Đào ngẩn ra, Ma Đồ? Ở một thành phố tốt như vậy rồi, ngươi chạy tới chỗ khắp nơi là băng tuyết này để làm gì.

Chẳng phải ở đó có trường trung học tốt nhất cả nước hay sao?

Hồn võ giả Hải Dương ở Ma Đô đứng đầu Hoa Hạ, bất kỳ người học sinh nào ở trên đất nước muốn trở thành hồn võ giả Hải Dương thì đều sẽ ôm lòng hướng về Ma Đô.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.