Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Dạ Kinh

Phiên bản Dịch · 1079 chữ

Chương 36: Tuyết Dạ Kinh

Khi ở trong dịch trạm, chị dâu không hề nói thật, hay là chị dâu không kể hết câu chuyện?

“Này.”

Ở chỗ cửa sổ, Lục Mang bình thản gọi một tiếng.

“Hả?”

Vinh Đào Đào quay đầu nhìn về phía Lục Mang, bởi vì đang tự hỏi một vấn đề khó nên sắc mặt Vinh Đào Đào không được tốt lắm, cặp lông mày nhíu chặt lại, dường như là rất ghét bị người khác quấy rầy.

Lục Mang im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng:

“Ngươi có biết nội dung đề thi không?”

Vinh Đào Đào lắc đầu:

“Thầy nói ngày mai sẽ thông báo qua điện thoại.”

“Ừm.”

Lục Mang gật đầu, chần chừ vài giây mới nói:

“Cảm ơn.”

Vinh Đào Đào nháy nháy mắt, cho dù hắn chỉ mới quen với Lục Mang nhưng đối phương không hề giống kiểu người biết nói “cảm ơn”.

Mượn câu chuyện này, Vinh Đào Đào vừa nhìn điện thoại vừa lên tiếng dò hỏi:

“Tại sao ngươi lại tới chõ này? Quê nhà của ngươi rất tốt mà, Hồn Võ Ma Đô còn là trường học hàng đầu nữa.”

Lục Mang há lớn miệng, nhưng không nói gì.

Vinh Đào Đào:

“Con đường hồn võ giả Tinh Dã, hồn võ giả Đại Dương đều là những con đường lớn vô cùng tươi sáng, hoàn cảnh phát triển và tài nguyên tu luyện đều tốt hơn hồn võ giả Tuyết Cảnh chúng ta gấp cả trăm lần.”

Vinh Đào Đào vừa nhìn điện thoại vừa nói:

“Hoa Hạ có một câu nói: Những người lựa chọn trở thành hồn võ giả Dung Nham, hồn võ giả Tuyết Cảnh có thể không phải là dũng sĩ chân chính, nhưng nhất định là người có tín ngưỡng.”

Nghe vậy, miệng Lục Mang khẽ nhếch nên, nở một nụ cười khá kỳ quái:

“Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thì lấy đâu ra tín ngưỡng, tới đây đơn giản là vì tài nguyên của Hồn Võ Tùng Giang mà thôi.”

Nghe vậy, Vinh Đào Đào gật đầu đáp lại, tiếp tục nghịch điện thoại, không nói thêm gì nữa cả.

Lục Mang không nói gì thêm nữa, căn phòng ký túc xá lại rơi vào yên lặng.

---

6 giờ 30 sáng ngày hôm sau.

Vinh Đào Đào dậy từ sớm, lúc này đang chạy trên sân trường, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, từ đó có thể biết được hắn chạy đã được một thời gian khá dài rồi.

Vinh Đào Đào không hề ngờ rằng sau hành trình di chuyển mệt nhọc ngày hôm qua mà hôm nay hắn có thể dậy sớm tới mức vậy.

Một mặt là vì đồng hồ sinh học, một mặt khác là...Vinh Đào Đào cảm thấy bữa ăn khuya Hồn Võ Tùng Giang cung cấp đêm qua có vấn đề!

Cho dù họ mang cơm hộp tới nhưng thức ăn rất ngon miệng, hơn nữa trong thức ăn hình như được cho thêm thứ gì đó, vậy nên sáng sớm khi Vinh Đào Đào rời giường cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng.

Cho dù chỉ ngồi xe một ngày thì hôm sau cũng cảm thấy chân mỏi lưng đau chứ đừng nói đến việc Vinh Đào Đào đã phải cưỡi Tuyết Dạ Kinh, trải qua 8 tiếng xóc nảy.

Vinh Đào Đào định đi tới nhà ăn nếm thử bữa sáng của Hồn Võ Tùng Giang để kiểm tra thử xem liệu có phải trong thức ăn của bọn hắn có được cho thêm thứ gì đó không.

Lúc này đang là tháng bảy, là khoảng thời gian sinh viên đang được nghỉ, nhưng do tính đặc thù của khu vực cho nên rất nhiều sinh viên không hề rời trường mà lựa chọn ở lại đây, tiếp tục tu luyện hồn pháp Tuyết Cảnh Chi Tâm.

Sáng hôm nay, Vinh Đào Đào đã chạy quanh trường mấy vòng, xem như làm quen sơ bộ hoàn cảnh trường học.

Nhất là khi chạy qua chuồng ngựa ở góc đông nam trường học, Vinh Đào Đào dừng chân hồi lâu.

Nhìn từng hàng từng hàng Tuyết Dạ Kinh vừa cao lớn vừa trắng trẻo ở trong đó, Vinh Đào Đào vô cùng hâm mộ.

Những thiếu niên khác sau khi tốt nghiệp trung học thì được tự mình đi tìm hồn thú bản mệnh của mình, còn hắn thì bị chị dâu kéo tới Hồn Võ Tùng Giang, đã qua lễ tốt nghiệp trung học được một ngày rồi, không biết hồn thú bản mệnh của mình ở đâu nữa…

Không phải là Tuyết Dạ Kinh đó chứ?

Không cần nghi ngờ gì cả, vẻ bề ngoài oai phong và xinh đẹp của Tuyết Dạ Kinh, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn lại thấu hiểu lòng người khiến Vinh Đào Đào vô cùng yêu thích, hắn bằng lòng ở chung với Tuyết Dạ Kinh suốt quãng đời còn lại, dùng thiên phú của mình để đưa mình và “chân mệnh thiên mã” đi xông xáo khắp thế giới.

Thế nhưng cha và hắn có một lời ước hẹn, muốn hắn đề dành một cơ hội để thu nhận hồn thú bản mệnh Vân Điên.

Trong lúc suy nghĩ, Vinh Đào Đào đã chạy tới sân thể dục phía bắc nhà trước, lúc này hắn giảm dần tốc độ.

Vòng trước khi chạy tới nơi này, bên ngoài sân vận động hồn võ có rất nhiều người đang tập luyện, nhưng không hề có ai tỷ thí với nhau. Nhưng vào lúc này, trên sân thi đấu bằng xi măng ở bên ngoài, có rất nhiều sinh viên đang luận bàn võ nghệ với nhau.

Tuyết đọng phủ kín con đường tạo thành khác biệt rõ ràng với sân thi đấu xi măng, Vinh Đào Đào cũng nhận ra được một sự thật, sợ rằng không phải ngày nào cũng có người quét dọn khu vực bên ngoài diễn võ trường.

Cứ như vậy, một thiếu niên dũng cảm chân nam đá chân chiêu dừng lại, lẳng lặng đứng ở bên đường quan sát những sinh viên Hồn Võ Tùng Giang tỷ thí luận bàn với nhau.

Tổng cộng có 40 sân thi đấu, trong đó có 8 sân thi đấu đang có người dùng, một phần sân thi đấu bị tuyết trắng bao phủ, khiến Vinh Đào Đào cảm thấy hâm mộ không thôi.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.