Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để Lại Một Cái Cho Ta

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Chương 37: Để Lại Một Cái Cho Ta

Bên ngoài một sân thi đấu có mấy sinh viên đứng xem.

Đối với một trận luận bàn bình thường thì chuyện này rất hiếm thấy, chắc hẳn tài nghệ của sinh viên đối luyện với nhau ở đó rất cao siêu.

Gió lạnh thổi qua, bông tuyết tung bay.

Thanh đại đao hoa lệ kia mang theo gió sương, chém nát gió tuyết va chạm với thanh đại đao giống hệt cũng đang xé tuyết chém tới kia…

Chờ đã?

Vinh Đào Đào càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, kỹ thuật của hai người này đều rất khá, hơn nữa bề ngoài giống nhau như đúc, chắc hẳn là chị em song sinh, nhưng tại sao hai nàng lại không sử dụng hồn kỹ vậy? Đây là quy định tỷ thí của trường học hay sao?

Không phải vậy, những sinh viên trên sân thi đấu khác đều sử dụng hồn kỹ, dưới chân người nào người nấy đều mang theo gió tuyết xoáy tròn, bao phủ lấy thân thể các sinh viên, xoay quanh thổi lên cao, nhìn như một cơn lốc tuyết cỡ nhỏ vậy.

Vinh Đào Đào biết hồn kỹ này, tên nó là Tuyết Vũ.

Đây chính là hồn kỹ Tuyết Cảnh bị hồn võ học giả phá giải, viết vào trong sách giáo khoa.

Nói cách khác, những sinh viên này không cần khảm nạm Hồn Châu trong cơ thể, bọn hắn có thể học tập và sử dụng loại hồn kỹ này.

Hồn kỹ Tuyết Vũ có thể tăng tốc độ di chuyển của hồn võ giả, có thể coi đây là một trong những hồn kỹ cơ sở mà hồn võ giả Tuyết Cảnh phải học.

“Này nhóc con.”

Một giọng nữ có sức hút từ phía bên cạnh truyền tới, bên trong mang theo hơi thở lười biếng.

“Hả?”

Vinh Đào Đào quay đầu sang nhìn, nhìn thấy một người con gái mặc áo trắng.

Ở nơi băng tuyết che phủ này vậy mà nàng mặc đồng phục thái cực mà mấy người già thường mặc khi luyện tập trên quảng trường.

Bộ đồng phục thái cực màu trắng này phối hợp với gương mặt mê người của nàng mang lại cảm giác “tiên khí bồng bềnh” cho người nhìn.

Vả lại từ dáng đi uyển chuyển của nàng thì có thể thấy thấy hẳn là không hề mặc quần bông.

Rất khó lường đó, gặp phải đại thần rồi!

Thái độ của Vinh Đào Đào rất ngoan ngoãn, mở miệng chào:

“Chào sư phụ.”

Đối phương chỉ chừng 27 28 tuổi, chắc hẳn là giáo sư của đại học Hồn Võ Tùng Giang.

Ở trong Hồn Võ Tùng Giang nhiệt độ trung bình là âm 240 này có một quy định không chính thức.

Mặc càng ít thì càng trâu bò!

Mặc ít chỉ có hai loại người, một là kẻ ngốc, một là cường giả.

Bất kỳ loại nào cũng rất trâu bò.

Nhìn khí chất tiên khí bồng bềnh của người con gái này, Vinh Đào Đào không hề nghĩ rằng đối phương là kẻ ngốc.

Điều này cho thấy đẳng cấp hồn pháp Tuyết Cảnh Chi Tâm của đối phương không hề thấp!

“Học sinh cấp ba ở trấn Tùng Bách trốn vào hả?”

Hai tay cô gái này chắp ở phía sau, mái tóc dài xõa vãi, chăm chú nhìn Vinh Đào Đào.

“Ta tới...tới tham gia bài thi lớp thiếu niên.”

Vinh Đào Đào vội đáp.

Trấn Tùng Bách?

Hình như đó là một trấn nhỏ cách Hồn Võ Tùng Giang gần nhất, ở đó cũng có một trường chuyên cấp 3. Dù sao hoàn cảnh cũng là một yếu tố quan trọng, trường học càng gần phương bắc thì hồn lực thuộc tính băng tuyết càng nồng nặc.

“Hả?”

Cô gái đó khẽ nhíu mày, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, lúc này mới khẽ gật đầu. Chỉ thấy bàn tay nàng chìa ra khỏi ống tay áo rộng rãi, dường như có thứ gì đó ở trong lòng bàn tay trắng nõn kia.

Vinh Đào Đào ngẩn ra.

Hai chiếc kẹo nhỏ?

Cách biểu đạt thiện ý của vị giáo sư đại học này rất đặc biệt đó, dù sao thì không phải bất kỳ người trưởng thành nào cũng mang kẹo trên người.

Vinh Đào Đào ngoan ngoãn, đưa tay nhận lấy hai chiếc kẹo.

Hắn không hề có ý nghĩ gì khác biệt cả, người khác cho thì hắn nhận chứ sao.

“Để lại một cái cho ta.”

Cô gái kia quay đầu nhìn về phía sâu thi đấu, tùy ý nói một câu.

Vinh Đào Đào:

“…”

Vinh Đào Đào đặt một chiếc kẹo vào lại trong lòng bàn tay của nàng.

Ngay sau đó, hắn bóc kẹo ra, để nguyên cả lớp vỏ bằng gạo nếp bọc bên ngoài, ném thẳng viên kẹo vào trong miệng.

Cô gái tiên khí bồng bềnh bên cạnh tập trung theo dõi trận so tài ở trên sân, dùng một tay bóc kẹo, sau khi nhét kẹo vào trong miệng thì tiện tay ném vỏ kẹo về phía Vinh Đào Đào.

Vinh Đào Đào luống cuống tay chân, vội vàng bắt lấy chiếc vỏ kẹo bay tới, sau đó mới lên tiếng hỏi dò:

“Sư phụ, tên ngươi là gì, dạy lớp mấy vậy?”

“Nếu như ngươi nhập học thành công thì có thể ta sẽ dạy ngươi.”

Một giọng nói có sức hút truyền tới, Vinh Đào Đào nghe được cũng cảm thấy phiêu phiêu.

Giọng nói quá đặc biệt!

Nếu như dùng giọng này để hát “Nhất Sinh Sở Ái”* thì Vinh Đào Đào có thể biến thành khỉ, mặc áo giáp cầm gậy, cưỡi mây bây về phía tây.

*Nhất Sinh Sở Ái: ca khúc chủ đề của Tây Du Ký: mối tình ngoại truyện.

Không được, nhất định phải tạo quan hệ tốt với nàng, để nàng thu âm nhạc chuông điện thoại cho mình!

Không phải ai cũng như hắn.

Người khác gặp giáo sư đại học Võ Hồn Tùng Giang đều nghĩ cách học được vài loại hồn kỹ từ chỗ giáo sư, còn Vinh Đào Đào thì lại suy nghĩ muốn nhờ đối phương thu âm nhạc chuông điện thoại di động…

“Hai nàng đi cùng ngươi đó hả?”

Nữ giáo sư ngẩng đầu lên, hất cằm về phía cặp chị em sinh đôi trên sân thi đấu ở gần đó.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.