Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng Lưng Cô Độc

Phiên bản Dịch · 1073 chữ

Chương 49: Bóng Lưng Cô Độc

Hiển nhiên, vào 40 năm trước, dưới sự xâm lấn trắng trợn của hồn thú, trong khoảng thời gian vòng xoáy liên tiếp mở ra, đã có những người leo lên võ đài lịch sử, gánh vác trách nhiệm to lớn tột cùng.

Bọn hắn dùng những đợt tiến công, những núi thây biển máu để bảo vệ lãnh thổ phương bắc.

Một năm một năm rồi lại một năm, nhật nguyệt xoay vần, lịch sử tiến về phía trước.

Mười lăm năm trước, Vinh Đào Đào cất tiếng khóc chào đời.

Mười lăm năm sau, hắn đứng trước quan ải hùng vĩ này, ngước nhìn khí thế sừng sững của nó, nhớ lại những câu chuyện xưa cũ.

Chỉ một cái nhìn đã hơn hẳn hàng ngàn câu chữ trên sách vở.

Mà ở đây mới chỉ là bức tường thứ nhất mà thôi.

“Đi.”

Binh sĩ thúc nhẹ vào bụng ngựa, Vinh Đào Đào vội vàng tóm lấy vạt áo của hắn, thò đầu sang phía bên cạnh, nhìn thấy cánh cửa thành to lớn kia mở sang hai bên.

Cuối cùng cũng vượt qua bức tường này, điều nằm ngoài tưởng tượng của Vinh Đào Đào chính là thứ đập vào mắt hắn là một tòa thành trấn, một tòa thành rất cổ xưa.

Nhưng nơi này là quân doanh, không hề có cảnh tượng rộn ràng nhộn nhịp như phố xá bình thường.

Hiển nhiên là những thiếu nam thiếu nữ kia muốn tham quan tòa thành này, nhưng đại đội lại tiến thẳng về phía trước, từ cửa nam tiến thẳng về phía cửa bắc.

Đội quân vượt qua cả tòa thành, khi bọn họ tới cửa bắc thì cửa lớn đã rộng mở.

Vinh Đào Đào nhíu mày, thông qua cánh cửa thành kia, bên ngoài là cánh đồng tuyết rộng mênh mông không biên giới, thậm chí hắn còn không thể tìm thấy một điểm dừng chân thích hợp.

Đối với quan ải thì đây là một ưu điểm, bất kỳ con hồn thú Tuyết Cảnh nào muốn vượt qua quan ải cũng sẽ bị phát hiện ra từ trước. Nhưng đối với những thiếu niên sẽ tiếp nhận kiểm tra thì địa hình nơi này không hề tốt chút nào cả.

Trong vật tư trường học cấp cho chỉ có túi ngủ chứ không hề có lều vải.

Đương nhiên cho dù có lều vải thì ở địa hình như vậy thì e rằng cũng không thể dựng lều được, một cơn gió lớn thổi qua thì sẽ cuốn bay tất cả mọi thứ.

“Xuống ngựa.”

Khi Vinh Đào Đào đang suy nghĩ thì nghe được binh sĩ trẻ tuổi kia lên tiếng.

Vinh Đào Đào không chút do dự, mau chóng xuống ngựa, hắn nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” từ phía sau lưng.

Các học sinh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cánh cửa thành to dày kia chậm rãi đóng lại!

“Rầm!”

Một tiếng động trầm thấp vang lên, cánh cửa thành đóng kín lại.

Hiện giờ, dưới bức tường thành cao ngất chỉ còn có trăm tên học sinh và trăm tên binh sĩ.

Phụt phụt phụt…

Tuấn mã màu trắng dưới hông binh sĩ lặng lẽ biến mất, hóa thành hồn lực dung nhập vào trong cơ thể bọn hắn.

Không gian yên tĩnh tới mức đáng sợ, các binh sĩ không hề nói gì, các học sinh thì không biết nên làm gì.

Cuối cùng có một binh sĩ giống như đội trưởng lên tiếng:

“Có hai cách để trở vào trong tòa thành này.

Đầu tiên: Rời khỏi bài thi, báo cáo với người bảo vệ là được.

Thứ hai: Sau 7 ngày, cánh cửa thành sẽ rộng mở, hoan nghênh các ngươi trở về nhà.”

Trong tiếng gió tuyết rít gào xung quanh, giọng binh sĩ đội trưởng vang vọng dưới chân thành:

“Mục tiêu bài thi lần này, sinh tồn 7 ngày. Hiện giờ, bài thi bắt đầu!”

Vinh Đào Đào đi về phía trước mấy bước, quan sát tình hình xung quanh, cảm nhận độ dày của tuyết.

Tuyết Dạ Kinh có thể giẫm trên cánh đồng tuyết như đi trên đất bằng là nhờ hồn kỹ đặc thù của nó, nhưng hiện giờ Vinh Đào Đào không có hồn kỹ, tuyết đọng đã ngập tới mắt cá chân hắn, hoàn cảnh này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hắn phát huy năng lực.

Khi gặp được người quen, Vinh Đào Đào giơ cao cánh tay, ngoắc tay gọi đối phương.

Vinh Đào Đào định vị bản thân rất rõ ràng, thân là một Hồn Tốt sơ cấp chưa có hồn thú bản mệnh, hồn lực mỏng manh không giúp gì được nhiều cho hắn cả.

Vinh Đào Đào chỉ có thể dựa vào kỹ thuật của bản thân mà thôi.

Vinh Đào Đào gặp khó khăn ngay cả trong việc sinh tồn đương nhiên phải tìm được đồng bạn hợp tác, đối với hắn mà nói, trong giai đoạn này hắn không hề có năng lực sinh tồn một mình, hợp tác mới có lợi cho cả hai bên.

Lúc này Lục Mang mặc đồ trắng như tuyết ngụy trang dày cộp, dáng người gầy gò hoàn toàn bị che đi, khi thấy Vinh Đào Đào vẫy gọi, hắn không chút do dự, đi tới đó.

Hiển nhiên Lục Mang cũng không hề bị hội chứng Chuunibyou, không hề định một mình sinh tồn tại đây 7 ngày.

Rất nhanh sau đó, các học sinh đã tập trung thành từ nhóm ở dưới tường thành.

Đúng lúc này, có một bóng người cô độc từng bước từng bước đi về phía gió tuyết.

Hắn không hề lẻ loi một mình, ở phía xa sau lưng hắn có một binh sĩ bảo vệ, hơn nữa đó còn là binh sĩ đội trưởng mới ra lệnh khi nãy.

Cả đám học sinh đều cảm thấy kinh ngạc, người đó là ai vậy?

Dũng cảm vậy sao?

Đúng vậy, nhưng cũng vô cùng ngu ngốc?!

Vinh Đào Đào nhìn bóng lưng cô độc kia, rơi vào trầm tư.

Bởi vì học sinh đó có một mái tóc ngắn màu trắng vô cùng đặc biệt.

Vinh Đào Đào biết hắn là ai!

Từ Thái Bình!

Hồn thú thuần túy, hơn nữa còn là chủng tộc Băng Hồn Dẫn vô cùng thông minh!

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.