Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Trung Mật Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1908 chữ

Chương 14: Nhân Trung Mật Cảnh

Ra khỏi Thảo Nguyên, Thiên Phúc bước vào một sa mạc khổng lồ.

Thiên Phúc cùng Tiểu Hồ bước đi dưới cái nắng nóng như thiêu như đốt. Không có một ngọn cây, một cọng cỏ nào tồn tại. Chúng dường như bị dòng nhiệt lưu hừng hực lan tràn trên mặt cát thiêu rụi và trở thành một phần của sa mạc khổng lồ này.

Đêm đến, sa mạc rực lửa hóa thân thành “Phong Hàn chi địa”. Thiên Phúc vốn muốn nghỉ ngơi nhưng từng cơn gió rét lạnh thấu xương liên miên đập thẳng vào người khiến hắn từ bỏ ý định.

“Phải cho cơ thể hoạt động mới có thể chịu được cái rét lạnh này. Cũng may ta chưa ngủ, nếu không, ngày mai không biết có tỉnh dậy được hay không”.

Thiên Phúc tiếp tục lên đường, tới gần sáng, nhiệt độ tăng lên ấm áp, hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, cái nắng nóng gây gắt ban ngày đánh thức hắn. Nghỉ được hơn một canh giờ giúp cơ thể hắn phần nào hồi phục. Giúp hắn không phải kiệt quệ quá sớm.

Liên tục mấy ngày tiếp theo, một vòng tuần hoàn lập đi lập lại. Hắn không phát hiện bất kỳ sự sống nào tồn tại tại nơi đây. Cũng không có nguồn nước.

“Lương thực và nước của ta chỉ có thể cung cấp cho nữa tháng mà thôi. Nghĩa là trong vòng một tuần kế tiếp ta không tìm được lượng thực và nước uống bổ sung thì nguy”. Trong lúc nghỉ ngơi, hắn kiểm kê, tính toán lương thực.

Đúng như hắn lo sợ, mấy ngày tiếp theo cũng không khác mấy. Lương thực, nước uống của hắn đã cạn. Trong lúc khốn cùng này, một cơn bão cát bao phủ khắp sa mạc kéo tới.

Gió lốc cuồn cuộn cuốn theo cát vàng vung vãi đầy trời. Khắp thiên địa bị bao phủ bởi cát vàng. Từng cơn gió lốc mang theo ngàn vạn hạt cát ập xuống Thiên Phúc. Bão cát như là Hồng Hoang cự thú đang giận dữ, tàn phá khắp nơi, nó cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua. Thiên Phúc chẳng khác nào con kiến chỉ biết trơ mắt nhìn, chỉ biết dứng yên chịu trận. Kết quả, con kiến không có bất kỳ chỗ dựa nào tất nhiên không có sức mạnh chống lại. Bị cự thú cuốn đi không biết nơi nào.

Một canh giờ sau, bão cát mới dần dần suy yếu rối biến mất hẳn. Ở một nơi nào đó trong sa mạc. Dưới đống cát dày, trồi lên một người thiếu niên.

“Xém chút bị chôn nơi sống. Phúc vô trùng lai, Họa vô đơn chí. Người xưa nói quả nhiên không sai”. Hắn nằm thở dốc liên hồi.

Không thấy tiểu Hồ ly, Thiên Phúc lên tiêng kêu gọi.

“Tiểu Hồ”.

“Tiểu Hồ”.

“Tiểu Hồ, ngươi đâu rồi”.

“Hồ Ly Tinh, ngươi nge thấy ta đang gọi ngươi không”.

Hắn vừa chạy xung quanh tìm kiếm vừa hô to. Đến tối vẫn không có chút hồi đáp nào.

“Tiểu Hồ tốc độ rất nhanh, chắc chắn bây giờ nó đang đợi ta phía trước. Có thể nó đã tìm được đường ra rồi cũng nên”.

Hắn cũng tiến thật nhanh về phía trước. Giờ đây, lương thực, nước uống đều không còn. Hắn cũng không ngủ không nghỉ tiến về phía trước. Chỉ đánh cuộc hắn có thể tìm được lối ra trước khi hắn ngã xuống.

Nỗi cô độc khi một mình trong sa mạc này không làm khó được hắn. Hắn từ nhỏ đã rất cô độc, thường xuyên phải ở một mình trong thời gian dài. Nhưng cơ thể của hắn lại không nghe theo ý của hắn.

Hắn cứ đi mãi, đi mãi. Nhiều ngày sau đó, hắn cảm giác được cơ thể mình dần dần bất ổn.

Trong trời đât này giống như tất cả âm thanh đều biến mất, ngoại trừ tiếng bước chân vang vọng trong tai hắn.

Chân hắn như đeo tạ, mỗi lần nhắc chân hắn đều cảm thấy như thể bản thân đang nâng hàng trăm cân. Hắn đi rất chậm, nhưng hắn không hề ngừng lại. Hắn lê từng bước chân mệt mỏi tiến lên.

Hắn không biết hắn đã đi bao lâu, hắn rất mệt, hắn rất muốn dừng lại nghỉ ngơi nhưng trong thâm tâm hắn rất rõ. Dừng lại đồng nghĩa với bỏ cuộc, đồng nghĩa với cái chết.

Hắn sợ chết, nên hắn phải tiếp tục cố gắng.

Cơ thể hắn dần mất đi cảm giác. Mắt hắn nặng trĩu, tinh thần hắn cũng trở nên mơ hồ. Hắn dùng chút ít tinh thần cuối cùng như một sợi chỉ níu giữ lấy mí mắt, chống đỡ không cho nó sập xuống.

Nhưng chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, bên trong hắn đang gào thét phải chống đỡ nhưng cơ thể lại không thể. Sợi chỉ kia cuối cùng cũng không thể chống đỡ được sức nặng của thân thể, nó bị đứt đoạn. Mí mắt hắn sập xuống, hắn cũng theo đó chìm vào bóng tối.

Thiên Phúc mở mắt, thấy mình đang ở trong một ngôi miếu cực kỳ cũ kỹ rách nát. Bên cạnh là Tiểu Hồ đang nằm ngủ ngon lành.

“Đây là đâu?”. Thiên Phúc nhìn nơi xa lạ tự hỏi.

Thiên Phúc ngơ ngác ngắm nhìn bản thân cùng Tiểu Hồ bên cạnh, sau đó bắt đầu quan sát những thứ xung quanh.

Hắn phát hiện một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ màu vàng nhạt ngồi trên một cái bồ đoàn đã bị thủng lỗ chỗ.

“Đây là trung tâm của Nhân Trung Mật Cảnh, còn ta là người cai quản nơi đây”. Người đàn ông trung niên nói.

“Ta thông qua khảo nghiệm rồi”. Thiên Phúc không tin cắn tay một cái.

“Nếu không phải ta thấy ngươi đáng thương, động lòng thương sót mà ra tay cứu giúp thì ngươi đã chết từ rất lâu rồi. Ngươi còn nghĩ bản thân vượt qua khảo nghiệm. Hừ”.Tuy ông lão nói vậy nhưng trong lòng quả thực bội phục ý chí của Thiên Phúc.

“Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp. Vãn bối cũng không còn cách nào khác”. Thiên Phúc chân thành chấp tay cúi đầu.

Ông lão thấy Thiên Phúc chân thành cúi đầu cảm ơn, trong lòng cũng có chút chột dạ. Hắn chỉ nói vậy thôi chứ Thiên Phúc quả thực đã vượt qua khảo nghiệm. Nhưng ngoài miệng vẫn nói.

“Ngươi biết liền tốt, ta phải rất vất vả lắm mới cứu được ngươi ra. Cũng xem như ta không cứu kẻ vô ơn. Mà ngươi không có linh lực vì sao lại có thể vào được bí cảnh”. Người đàn ông trung niên trung niên hỏi ra vấn đề mà ngay từ đầu ông ta đã rất hiếu kỳ.

Thiên Phúc kể lại việc hắn vào rừng săn bắn đến lúc không may bị rơi xuống thác rồi tiến vào bí cảnh. Cũng nói ra việc Hắc Cầu là của mẹ hắn. Còn những việc khác hắn không hề động đến.

“Thì ra tên điên kia lần trước đến đã mạnh mẽ phá vỡ cửa vào, cho dù nó có thể tự hồi phục nhưng hiện tại một chút quy tắc vẫn còn chưa được hồi phục như cũ. Cũng nhờ vậy mà dẫn được kẻ này đến đây. Chẳng lẽ đây là ý trời”. Người đàn ông trung niên nói thầm trong lòng.

“Ta không phải không muốn chọn những thiên kiêu chi tử kia làm người kế vị. Chỉ trách tổ sư chọn một nơi vô cùng hẻo lánh để đặt bí cảnh lại còn thiết kế khảo nghiệm khó khăn như vậy a. Trăm vạn năm qua cũng có nhiều kẻ tiến đến nhưng kẻ có thể thông qua khảo nghiệm quả thật rất ít. Khó khắn lắm mới có thể có kẻ thứ mười. Tổ sư, sư phụ, các ngươi không nên trách ta a. Ta cũng đã tận lực, chỉ vì ý trời khó trái a”. Người đàn ông trung niên nhìn lên trời lẩm bẩm.

“Tiền bối, tiền bối”. Thấy người đàn ông trung niên trầm ngâm đứng đấy nhìn trời không nói. Thiên Phúc đành phải lên tiếng.

“ùm?”. Người đàn ông trung niên quay đầu liếc nhìn Thiên Phúc.

“Vãn bối muốn hỏi là vãn bối có được tính là thông qua khảo nghiệm không?”. Thiên Phúc lấy hết can đảm hỏi.

“Ngươi đến đây thông qua một lỗ hổng của bí cảnh, là kẻ xâm nhập bất hợp pháp. Đáng lẻ phải bị ta tiêu diệt nhưng ta thấy ngươi đáng thương lại có tính cách bất khuất giống ta hồi trẻ nên mới cứu ngươi.

Mà theo môn quy của Nhân Trung tông chúng ta. Người tham gia khảo nghiệm nào có thể tiến đến miếu nhỏ này thì có thể xem như thành công thông quan.

Mà ta có việc gấp, đang cần phải ra ngoài một chuyến. Đang lo lắng bí cảnh không có ai xem chừng thì ngươi ngay lúc này lại tiến vào.

Đây chính là ý trời”.

“Vậy….thông quan sẽ nhận được điều gì?”. Thiên Phúc không để ý đến những lời nói kia của người đàn ông trung niên mà hỏi.

“Nhóc con, mới có mấy tuổi đầu mà đã tham tài như vậy?”. Người đàn ông trung niên cười nói.

“Ngươi sẽ trở thành người kế vị của ta, sẽ chưởng quản Nhân Trung Mật Cảnh này. Trong này có rất nhiều tài nguyên mà người đời thèm muốn. Có thư tịch chứa các loại công pháp cổ lão, có đan đạo, trận đạo, luyện khí đạo cổ lão… Tất cả mọi thứ trong này ngươi đều có thể tự do sử dụng”.

“Ta trở thành chủ nhân nơi này”.

“Ùm, có thể nói ngươi là chủ nhân tạm thời nơi này, cho đến khi tìm được chủ nhân chính thức”.

“Làm sao ta có thể tìm được, thiên hạ rộng lớn như vậy”.

“Không, chúng ta sẽ cùng tìm”.

“Chúng ta?”.

“Đúng vậy, những người thông qua Nhân Trung Mật Cảnh đều sẽ tìm cùng ngươi”.

“Vãn bối không muốn những tài nguyên này nhưng vãn bối có một nguyện vọng, hỵ vọng tiền bối có thể giúp đỡ”. Thiên Phúc suy nghĩ một lát cũng không thấy vấn đề gì, hắn mới mở miệng khẩn cầu.

“Ngươi muốn gì?”. Người đàn ông trung niên nghi ngờ hỏi.

“Mẹ vãn bối bị người khác đánh trọng thương rất nặng. Không biết tiền bối có thể chữa thương cho người được không?”. Thiên Phúc hy vọng nhìn người đàn ông trung niên.

“Mẹ ngươi đạt cảnh giới gì?”.

“Thánh Vương”.

“Sư phụ ta, là người canh giữ bí cảnh đời trước. Hắn hiện giờ chắc hẳn cũng đạt đến đẳng cấp Đan Đế. Sau khi ta ra ngoài sẽ đi tìm ông ta đến chữa trị cho mẹ ngươi. Chắc hẳn là sẽ không có vấn đề”. Người đàn ông trung niên tự tin nói.

“Thật sao?”. Thiên Phúc mừng rỡ hỏi lại.

“Đương nhiên là thật, Đặng Thanh Dương ta chưa bao giờ nói mà không giữ lời”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.