Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt Qua Khảo Nghiệm

Tiểu thuyết gốc · 2639 chữ

Chương 15: Vượt Qua Khảo Nghiệm

“Ngươi còn yêu cầu nào khác nữa không?”.

“Yêu cầu thì không. Chỉ là vãn bối có vài điều muốn hỏi”.

“Hỏi đi”.

“Nếu như lúc đầu vãn bối chọn một trong hai con đường có sẵn kia để đi vào thì kết quả sẽ ra sao?”.

“Ùm…. Điều này ta quả thật không biết. Theo lý mà nói khi người khảo nghiệm bước chân vào bí cảnh chỉ có thể chọn lựa một trong hai con đường kia. Trận pháp sẽ dựa trên linh khí trên cơ thể họ để thay đổi độ khó phù hợp với từng người. Nhưng trên người ngươi lại không có một chút linh khí nào cả. Có thể trận pháp sẽ hạ đến mức thấp nhất là mức Tụ Khí cảnh.

Có lẽ ngươi vừa mới bước chân vào thí luyện đã bị yêu thú bên trong thí luyện giết chết.”. Người đàn ông nói.

“Trước kia chưa có ai giống như vãn bối tiến vào sao?”. Thiên Phúc hiếu kỳ hỏi tiếp.

“Ngươi nghĩ nơi đây là nơi ai muốn đến thì đến sao? Ngươi có biết để có thể đặt chân vào bí cảnh này khó khăn đến mức nào không? Ngươi có biết trăm vạn năm qua cũng chỉ có thiên kiêu số một của các thế lực hàng đầu mới có thể tiến vào đây không? Ngươi có biết những kẻ đến đây trước giờ không ai không phải là thiên kiêu chi tử được trời ưu ái không? Đương nhiên là ngoại trừ ngươi”.

“Vậy là trận pháp nơi đây có vấn đề, mà vãn bối lại may mắn đụng phải”.

“Xem như ngươi may mắn”.

Ngừng một lát, ông lão hiếu kỳ nhìn Thiên Phúc nói.

“Ta lại rất hiếu kỳ về thân thế của ngươi a”.

Thấy Thiên Phúc trầm ngâm không nói, ông lão liền nói tiếp.

“Không phải là công tử của đại gia tộc nhưng sinh ra mới phát hiện không thể tu luyện, trở thành phế vật trong mắt người đời chứ”.

“Chúng ta không nói về vấn đề này được không?”. Thiên Phúc nói.

“Thôi, thôi. Ta không hỏi nữa. Xem như ta đoán đúng rồi”.

Thiên Phúc quả thật bất lực với ông lão này. Hắn thầm nghĩ “Không phải ở một mình lâu quá cho nên trở thành như này chứ”.

“Nhân tộc chúng ta sau thời gian dài tiến hóa, phát triển thì các hậu nhân khi sinh ra đều có mang linh căn có chứa một hoặc một vài nguyên tố trong cơ thể. Các nguyên tố trong cơ thể có cao có thấp tùy người nhưng không ai lại không mang thuộc tính nào như ngươi.

Ta rất hiếu kỳ, ngươi vì sao lại xuất hiện tình trạng này”. Người đàn ông trung niên quan sát Thiên Phúc chăm chú.

Thiên Phúc cũng kể lại một ít chuyện mà hắn biết được thông qua lời kể của các hạ nhân mà hắn nghe được trong lúc những kẻ này tám chuyện hằng ngày.

“Xem ra gia tộc ngươi cũng là một trong cửu đại gia tộc của Thánh thành. Ngươi lại là con cháu của đại nhân vật a. Bị người hãm hại phải lưu lạc đến nơi hoang vắng. Thật đáng thương a”. Người đàn ông cười nói.

“Một kẻ chưa sinh ra đời đã khiến Chuẩn Đế không đế ý đến thiên địa pháp tắc trừng phạt đều phải muốn tiêu diệt, lúc sinh ra lại khiến vô số thế lực ăn không ngon ngủ không yên. Ngươi không tầm thường a.

Không sao, ngươi lúc trong bụng mẹ đã có thể nhận một kích của Chuẩn Đế mà không chết thì cho thấy mạng ngươi rất cứng a. Cho dù cha mẹ ngươi đã hóa giải phần nào lực công kích, cộng với vô số thiên tài địa bảo cùng các đại năng mới có thể bảo vệ một mạng, Nhưng Chẩn Đế vẫn là Chuẩn Đế.

Thấy Thiên Phúc tối sầm mặt lại, ông ta liền cười nói.

Người xưa có câu: đại họa không chết ắt có hậu phúc. Nhóc con cố gắng lên, ta mong chờ ngày ngươi có thể đứng trên đỉnh thế giới này a”.

Thiên Phúc không muốn tiếp tục chủ đề này liền đổi sang chủ đề khác mà nói chuyện.

“Tiền bối, vãn bối muốn hỏi. Ngài có biện pháp giúp ta bước chân vào con đường tu hành không?”. Thiên Phúc hy vọng hỏi.

“Trường hợp của ngươi ta chưa từng thấy bao giờ nói gì đến biện pháp tu luyện”.

Thấy Thiên Phúc có chút thất vọng, ông bèn nhớ đến.

“Ta không có cách, nhưng không có nghĩa là trên đời này không có. Chí Bảo cao cấp nhất của bí cảnh này chính là một quyển cổ thư từ thời đại trước. Nó ghi chép lại vô số công pháp, đan đạo, trận pháp, luyện khí… Rất có khả năng ngươi sẽ tìm thấy công pháp tu luyện phù hợp với trong trong đó”.

“Nếu nó không thể giúp ngươi, ta nghĩ trên đời này không có ai có thể giúp ngươi bước vào con đường tu hành nữa”.

Thiên Phúc nghe liền động tâm. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra vấn đề trong lời nói của vị tiền bối này.

“Ngay cả ngài cũng không thể biết bên trong có gì”.

“Không phải không biết, mà là ta chỉ xem được một phần của nó mà thôi”.

“Vì sao?”.

“Bởi vì ta không phải chủ nhân chính thức của bí cảnh này. Nói đúng hơn ta chỉ là một quản gia có một phần quyền lực của chủ nhân nơi này”.

Thiên Phúc nge xong cũng có chút cảm khái. Nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, thử hỏi.

“Làm sao mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của nơi này?”.

“Muốn biết phải kế vị ta, ta mới có thể tiết lộ cho ngươi”.

Hắn biết được rất nhiều bí cảnh thiết lập truyền thừa. Trong đó, có loại bí cảnh cần sự đánh đổi tương xứng mới có thể tiếp nhận.

“Kế vị ngài có cần phải làm gì không?”.

Ông lão cũng bất ngờ với câu hỏi của Thiên Phúc. Thầm nghĩ: Xem ra là một kẻ xuất thân không thấp, rất có hiểu biết”.

“Ngươi phải thay ta canh giữ bí cảnh và tìm được mười người truyền thừa”.

Thiên Phúc lâm vào trầm tư. Hắn muốn trở về thăm mẹ hắn nhưng hắn càng muốn chữa trị cho mẹ hắn hơn.

“Vãn bối muốn có chút thời gian suy nghĩ, được không?”.

“Được, ta đợi quyết định của ngươi. Ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ cho kỹ, ta cũng không để ý đến một chút thời gian đó”.

Sau mấy ngày đắn đo suy nghĩ, hắn liền đưa ra quyết định.

“Tiền bối có thể đảm bảo chữa trị cho mẹ vãn bối không?”. Thiên Phúc nhìn người đàn ông kia hỏi lại.

“Ta ra ngoài sẽ ngây lập tức tìm đến sư phụ đến chữa trị cho mẹ ngươi. Nếu như một Đan Đế không có khả năng cứu chữa cho mẹ ngươi thì ta tin trên dời này khó kiếm được người có thể giúp mẹ ngươi”. Thấy Thiên Phúc kỳ vọng như vậy, người đàn ông cũng chỉ dám đảm bảo như vậy.

“Được”. Thiên Phúc nói.

Ông lão dẫn Thiên Phúc ra sau ngôi miếu cũ, băng qua một ngôi mộ vô danh mà theo lời của người đàn ông này thì đây chính là kẻ đột nhập trái phép. Đi thêm một đoạn liền thấy một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi có cắm một thanh trụ màu đen cao hơn hai mét, to hơn người hắn.

“Ngươi tiến tới, đặt tay lên Hắc Trụ và trong lòng phát thề: Cả đời sẽ thủ hộ Nhân tộc”. Người đàn ông nói.

“Đây là bắt buộc?”. Thiên Phúc hỏi lại.

“Đúng vậy. Bắt buộc”. Người đàn ông nghiêm túc nói.

“Vãn bối muốn hỏi: Như thế nào mới được xem là thủ hộ Nhân tộc?”.

“Ngươi được truyền thừa sau khi ra ngoài phải xem nhiệm vụ bảo hộ Nhân tộc làm mục đích chính. Không được tự ý sát hại người khác, không được cấu kết với ngoại tộc để hại Nhân tộc, không được làm việc ảnh hướng đến lợi ích của Nhân tộc”. Người đàn ông lưu loát nói ra, giống như những từ ngữ này luôn nằm trong đầu hắn, chỉ cần có cơ hội là tuôn ra.

“Nếu như kẻ thù của vãn bối lại là một kẻ rất quan trọng đối với Nhân tộc được phần lớn người trong Nhân tộc bảo vệ. Mà nếu như vãn bối muốn giết hắn thì phải giết tất cả những kẻ kia. Mà nếu như bọn họ đều chết hết thì Nhân tộc sẽ tổn thất thảm trọng. Vậy, vãn bối nên làm thế nào?”.

“Ngươi có thể nghĩ cách giải quyết khác, mọi chuyện đều có rất nhiều cách giải quyết. Không nhất thiết phải làm đến mức này”. Người đàn ông nói.

“Nếu như chỉ có một cách này thì sao?”.

“Lại nếu như vãn bối chưa đủ mạnh mà bị người khác bắt ép dùng tính mạng đánh đổi hòa bình cho Nhân tộc thì làm thế nào? Chẳng lẻ vãn bối cũng phải vì Nhân tộc mà nghe theo bọn họ?”. Không đợi người kia trả lời, hắn liền hỏi tiếp.

“Làm sao lại xuất hiện nhiều tình huống khó khắn như thế. Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”. Người đàn ông buồn bực nói.

“Vẫn bối muốn hỏi là chỉ cần trong lòng không có ý nghĩ hại Nhân tộc là được đúng không?”.

“Ta cũng không có cách nào kết luận. Ngươi làm sao để thanh Hắc Trụ kia có thể chấp nhận lời thề của ngươi là được”. Người đàn ông buồn bực nói.

“Vậy được”.

“Ta sẽ không bao giờ muốn tiêu diệt Nhân tộc”. Thiên Phúc đặt tay lên thanh Hắc Trụ trong lòng phát thệ.

Thanh Hắc Trụ màu đen phát ra ánh sáng bao trùm Thiên Phúc, một luồn sức mạnh từ trên người người đàn ông kia nhập vào Thiên Phúc. Thiên Phúc lúc này cũng cảm nhận được hắn có thể quan sát mọi thứ trong bí cảnh, có thể cảm nhận được hắn có thể đến đâu hắn muốn chỉ cần hắn động ý niệm.

“Không ngờ vậy mà hắn lại có thể thành công. Lão già kia gạt ta, đáng chết. Ta ra ngoài sẽ không để yên cho lão, hừ hừ”. Người đàn ông căm tức nói.

“Cũng may hắn thành công, nếu không quả thật không biết ta phải đợi tại nơi quỷ quái này đến khi nào nữa”. Người đàn ông mừng thầm.

Đợi Thiên Phúc thích ứng việc tiếp nhận bí cảnh, người đàn ông trung niên tiến tới ném cho hắn một quyển sách cũ.

“Đây là Chí bảo quý giá nhất của môn phái chúng ta mà những kẻ đến đây đều muốn có được. Nó cất giấu các công pháp, trận pháp, đan đạo, luyện khí,… mà lúc trước ta đã nói với ngươi”.

Thiên Phúc tiện tay bắt lấy, hắn tò mò mở ra nhìn xem. Nhưng hắn xem tất cả các trang đều không thấy một chỉ nào. Trên trang giấy chỉ có những vết ố vàng, ngoài ra không còn gì khác.

Thiên Phúc khó hiểu nhìn người đàn ông.

“Ta lúc mới đầu cũng như ngươi. Nhưng các đời tổ sự truyền lại đều nói đây là Chí bảo. Người có duyên mới có thể nhìn thấy những thứ trong đó. Ta cũng chỉ có thể xem được một phần mà thôi, nhưng một phần này cũng đủ để thiên hạ thèm khát rồi”.

“Ngươi đừng không tin, ngươi từ từ tìm hiểu sẽ biết rõ”. Thấy Thiên Phúc nghi ngờ nhìn sang ông ta liền nói.

“Mấy chuyện này tạm thời không nói đến. Giờ vãn bối muốn biết cách để trở thành chủ nhân của bí cảnh này”.

“Cái này phải xem duyên phận”.

“Duyện phận?”.

“Đúng vậy, nếu như là người có duyên thì sẽ xem được bí mật của cổ thư này cũng như việc khiến Hắc Trụ nhận ngươi làm chủ. Mà Hắc Trụ chính là hạch tâm của nơi đây nên việc có được sự công nhận của nó là quan trọng nhất”.

“Làm cách nào để Hắc Trụ có thể nhận chủ?”

“Ta cũng không biết?”.

“Vì sao?”. Thiên Phúc cũng bất ngờ thốt lên.

“Ta cũng không gạt ngươi a. Ta cũng từng giống như ngươi, đã từng hỏi sư phụ ta như vậy nhưng ngay cả ông ta cũng không biết. Hơn nữa, ông ta cũng từng nói. Trừ người đầu tiên thành lập bí cảnh ra thì rất có thể chưa ai trở thành chủ nhân chân chính của nơi này”. Người đàn ông vẻ mặt vô tội nói.

Vốn dĩ Thiên Phúc vẫn còn ôm một chút hy vọng, sau câu nói của người này hắn liền triệt để hết hy vọng.

Thiên Phúc ngẫm lại cũng đành thôi. Đây là hắn tự mình lựa chọn, cũng không có ai lừa gạt hay bắt ép hắn.

“Theo đúng như quy tắc mà nói. Ta sẽ phải truyền dạy ngươi tu hành một khoàn thời gian, nhận ngươi làm đệ tử. Nhưng hiện nay ta không thể nào chỉ dạy được cho ngươi. Như vậy đi, ta sẽ không đem theo bất cứ thứ gì khác. Toàn bộ thứ trong này đều để lại cho ngươi. Ngươi thấy như vậy có được không?”. Ông lão ấy nấy nói.

Thiên Phúc nghĩ nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra bản thân cần thứ gì, hơn nữa hắn cũng mong muốn ông lão nhanh chóng ra ngoài để cứu mẹ hắn. Hắn đành đồng ý với đề nghị của ông lão.

“Được”.

“Được rồi, vậy ta đi đây. Hy vọng sau này có thể còn nhìn thấy ngươi”. Người đàn ông nói xong liền đi.

“Tiền bối, khi nào ngài trở lại?”.

“Khi ngươi thay thế ta tiếp nhận bí cảnh này thì ta sẽ không thể trở về nữa. Đây là môn quy của Nhân Trung môn chúng ta”.

“Vậy, vãn bối phải đợi khoảng bao lâu?”. Thiên Phúc bất an hỏi.

Ông lão suy nghĩ rồi nói.

“Phải đợi được mười người thông qua khảo nghiệm mới có thể ra ngoài. Ừm, nếu như ngươi may mắn tìm được chủ nhân chân chính của bí cảnh thì cũng không cần đợi đến người thứ mười”.

“Nếu ngươi may mắn chắc cũng sẽ không phải đợi quá lâu. Nhân Trung Mật Cảnh mỗi một vạn năm sẽ được phát ra một lần. Nếu như ta nhớ không nhầm thì mấy năm năm nữa sẽ đến thời gian mở ra bí cảnh lần tiếp theo. Mà khi ngươi đã làm chủ được Hắc Cầu trong tay ngươi – cũng chính là Nhân Trung Mật Cảnh lệnh – thì có thể để nó đi tìm người có thiên phú trác tuyệt”.

“Không có cách nào khác?”.

“Đúng vậy. Không có cách nào khác”.

Sau khi ông ta biến mất, Thiên Phúc nge được tiếng hét vang đầy sảng khoái cùng tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Đã trăm vạn năm, đã trăm vạn năm a. Ta rốt cuộc thoát khỏi nơi quỷ quái này. Ta đã được tự do, tự do a. hahahaha.

Lão tử lại tái xuất thế gian, hahahaha.

Lão hỗn đản chết tiệc dám hố bổn đại gia, ngươi đợi đó cho ta. Ngươi chắc chắc sẽ không có ngày được yên ổn. hahahaha”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.