Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Xà Phái Chặn Đường

Tiểu thuyết gốc · 3226 chữ

Chương 22: Kim Xà Phái Chặn Đường

Chu Hắc lấy ra một cái lệnh bài màu trắng xanh, thi pháp giống như đang triệu hồi một thứ gì đó.

Trong chốc lát, một con phi điểu to bằng cả ngôi nhà của thôn dân từ trên trời đáp xuống.

Chu Hắc vội vã dẫn đoàn người lên Phi hành thú quay về Vân Sương phái.

Tốc độ của phi điểu rất nhanh, chẳng mấy chốc nó đã rời xa Mai Hoa thôn.

Phi hành thú chưa bay được bao lâu. Bỗng dưng nó đột ngột mất khống chế, lâm vào trạng thái cuồng loạn.

Chu Hắc khó khăn điều khiển phi hành thú đáp xuống một mảnh đất trống gần đó. Mọi người vội vàng từ trên lưng phi hành thú nhảy xuống.

Tuy có chút chật vật nhưng may mắn không có ai bị thương.

“Chuyện gì vậy?”. Đám người nháo nhát hỏi.

“Trưởng lão, có chuyện gì vậy?”. Thanh Hồng hỏi.

“Phi hành thú tự dưng mất khống chế, các ngươi có ai bị thương không?”. Chu Hắc hỏi thăm đám người.

“Không sao”

“Không có”…

Ngay sau đó, một đám người mặc áo bào xám xuất hiện vây lấy đoàn người Vân Sương phái. Trên áo bào của bọn hắn ký hiệu có một con Kim Xà đang cuộn tròn quanh một ngọn núi.

Chu Hắc liền biết chính đám người này đã cố ý chặn đường bọn họ. Hắn ngửi thấy một mùi hương lạ.

“Là Dẫn Thú hương, Từ Hải ngươi có ý đồ gì? Tại sao tự dưng chặn đường Vân Sương phái ta?”. Chu Hắc tức giận.

“Chu trưởng lão bớt giận, Dẫn Thú Hương quả thật là do ta đốt. Nhưng không phải nhắm Chu Trưởng lão ngươi. Ta chỉ muốn bắt một ít linh thú mà thôi, không ngờ các ngươi lại vô tình đi ngang qua”. Từ Hải cười giải thích.

“Vậy ngươi cho người bao vây chúng ta làm gì? Ngươi muốn đánh lén Vân Sương phái ta?”.

“Không, không, không. Chúng ta tưởng có yêu thú tập kích nên bày trận phòng ngự mà thôi”.

Chu Hắc không tin lời giải thích này, nhưng hắn không muốn dây dưa bèn nói.

“Xem ra đây là hiểu lầm. Vậy, chúng ta đi trước”.

Chu Hắc dẫn người rời đi nhưng đám người của Từ Hải không hề có ý định tránh đường.

Chu Hắc không tỏ ra yếu thế nữa mà bắt đầu tỏ ra cứng rắn, muốn xem rốt cuộc Từ Hải có ý đồ gì.

“Từ phó cung chủ, Kim Xà phái các ngươi thật sự muốn cùng Vân Sương phái chúng ta là địch. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ”.

“Chu Trưởng lão quá lời. Ta nào dám cùng Vân Sương phái đại danh đỉnh đỉnh là địch. Nhưng chuyện Trưởng lão Vân Sương phái lại đi bắt nạt một đám thôn dân tay không tất sắt, Tử Hải ta quả thật không thể nhìn nổi. Ta chỉ muốn cho bọn họ một cái công đạo mà thôi”. Từ Hải từ tốn nói.

“Từ phó cung chủ hiểu lầm, chúng ta cùng Mai Hoa thôn trước nay vẫn luôn có mối quan hệ rất tốt, sao lại có chuyện bắt nạt ở đây”.

“Thuộc hạ của ta chính mắt nhìn thấy đệ tử của các ngươi ra tay đánh người. Chu Trưởng lão không ngại để tại hạ hỏi rõ ràng thiếu niên trước mắt này. Ta nghi ngờ các vị cưỡng ép mang đi vị tiểu huynh đệ này”.

Từ Hải vừa nói vừa đi về phía Lam Đao.

Thấy Từ Hải chỉ thẳng Lam Đao liền biết được kẻ này đến có mục đích. Thầm mắng trong lòng.

“Chết tiệc, việc ta sợ nhất rốt cuộc đã xảy ra. Chắc chắn lúc kiểm tra Lam Đao đã tạo ra động tĩnh quá lớn khiến hắn chú ý. Ta giờ đang bị trọng thương nếu không… hừ”.

Chu Hắc cũng không muốn để Từ Hải tiếp cận Lam Đao liền lập tức chặn trước người Từ Hải.

“Ngươi cứ đứng đây hỏi là được, Vân Sương phái ta trước nay không làm chuyện mờ ám. Ngươi có chuyện gì nghi ngờ liền có thể hỏi hắn”.

“Vậy, đa ta Chu Trưởng lão”.

Từ Hải liền quan sát Lam Đao một hồi rồi mới hỏi.

“Trong thôn các ngươi có phải bị đệ tử Vân Sương phái ra tay hành hung?”.

Lam Đao suy nghĩ quả thật Khâm Sinh ra tay trước, liền gật đầu.

“Giữa thôn các ngươi cùng đám người này có phải có xảy ra mau thuẫn?”.

Quả thật đám người này bị Lôi lão dạy bảo, Lam Đao tiếp tục gật đầu.

“Ngươi theo những người này đến Vân Sương phái là để có thể nhanh chóng mạnh lên đúng không?”.

“Đúng vậy”. Lam Đao không chần chừ mà gật đầu.

“Ngươi có biết, Vân Sương phái đã thối nát đến cùng cực. Hiện tại, bọn họ đã trở thành trò cười trong mắt mọi người, trở thành môn phái xếp hạng thấp nhất trong Trường Thanh quốc và cả Mai châu này.

Ngươi là thiên tài, ngươi đến đó chẳng phải làm phí mất thiên phú trời ban của chính mình. Ngươi đừng tin những lời dụ dỗ của Chu Hắc. Bọn hắn chỉ có thể dùng lời ngon ngọt dũ dỗ ngươi mà thôi. Thật chất, bọn họ không có khả năng đáp ứng nhu cầu của ngươi.

Ngươi theo ta về Kim Xà phái, ta có thể đảm bảo cho ngươi điều kiện tốt hơn gấp mười lần. Nếu như thiên phú của ngươi xuất chúng, chúng ta cũng không ngại giới thiệu ngươi đến những môn phái cao cấp hơn.

Ngươi thấy thế nào”.

Từ Hải đưa ra rất nhiều điều kiện tốt, khiến tất cả mọi người tại đây đều cảm thán.

Chu Hắc nhận ra không ổn, hắn nhanh chóng quát lớn. Lòng hắn vô cùng bất an.

Điều kiện mà Từ Hải đưa ra quá mức động tâm, hắn thầm nghĩ “nếu như có người đưa ra điều kiện như vậy cho ta thì ta có thể từ chối không?”. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy nguy cơ.

“Từ Hải, ngươi muốn làm gì? Cho rằng Vân Sương phái ta dễ khi dễ sao?”.

“Chu huynh quá lời, chúng ta nào dám khi dễ Mai châu đệ nhất phái cơ chứ”. Lời nói của hắn không hề mang theo chút kính sợ nào, nhiều hơn là trêu chọc.

“Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ”. Chu trưỡng lão cũng không quan tâm hắn mỉa mai, ôm quyền chào cáo từ, lúc này hắn chỉ mong có thể sớm bứt ra tên Từ Hải này, mau chóng dẫn người về môn phái.

“Chu huynh làm gì mà vội vàng vậy, ta chỉ là đến phân xử công đạo, mọi chuyện nói cho rõ ràng rồi hẳng đi cũng chưa muộn. Vị tiểu hữu này còn chưa lên tiếng a”. Từ Hải nhìn Lam Đao mà cười nói. Hắn rất chắc chắn Lam Đao sẽ động tâm với những điều kiện mà hắn đưa ra.

“Xin lỗi Từ phó cung chủ. Ta muốn gia nhập Vân Sương phái”. Lam Đao chắc chắn nói.

Câu trả lời chắc chắn và không cần suy nghĩ của Lam Đao không những khiến Từ Hải bất ngờ mà Chu Hắc cùng những người có mặt tại đây đều cảm giác bất ngờ không kém.

Vốn Chu Hắc còn tưởng Lam Đao phải cân nhắc, suy nghĩ một thoáng rồi hắn sẽ cố gắng dùng tình cảm để níu kéo. Không ngờ Lam Đao lại sứt khoát cự tuyệt Từ Hải. Việc này khiến hắn vô cùng vui mừng và càng phải đánh giá lại Lam Đao.

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Vân Sương phái có gì tốt”. Từ Hải vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục truy vấn.

“Ông nội kêu ta đến Vân Sương phái, ta không thể đến nơi khác”.

“Ngươi không tự suy nghĩ cho bản thân, lỡ như ông nội ngươi cũng bị Vân Sương phái lừa thì sao?”.

“Trước giờ, việc ông nội ta nói không hề sai”.

Câu trả lời này trực tiếp làm tất cả mọi người câm nín. Không biết nói gì thêm nữa.

Nhân lúc Chu Hắc đang đắc ý cười tít cả mắt. Từ Hải nhanh chóng lướt đến bên cạnh Lam Đao. Đến khi Chu Hắc nhận ra, Từ Hải đã đem Lam Đao đến bên cạnh người của Kim Xà phái.

Lam Đao dường như bị Từ Hải áp chế, không thể cử động.

“Từ Hải, ngươi dám”. Chu Hắc hét to một tiếng, muốn xông đến đoạt lại người nhưng bị đám người của Kim Xà phái cản đường.

“Ta thấy vị thiếu niên này có duyên với Kim Xà phái ta, mong Chu huynh có thể giúp đỡ một hai”. Từ Hải thuyết phục không được liền đoạt người. Hắn tin tưởng sau khi Lam Đao đến Kim Xà phái sẽ thay đổi suy nghĩ, hắn cũng có thể đến thuyết phục ông nội Lam Đao.

“Lam Đao đã là đệ tử của phái ta. Các ngươi đây là muốn cướp người trắng trợn, chẳng lẻ ngươi muốn làm trái quy tắc của Thanh Phong Vương Triều sao”. Chu trưởng lão mặt đầy tức giận mà phẫn nộ rống to.

“Đừng tưởng rằng mấy năm nay phái ta xuống dốc thì bọn ngươi muốn làm gì thì làm. Đại trưởng lão phái ta vẫn chưa có chết đâu”.

“Chu huynh lời ấy sai rồi. Lam Đao chỉ mới làm kiểm tra tư chất, còn chưa tiến hành nghi thức bái nhập Vân Sương phái nên chưa phải là đệ tử chính thức của Vân Sương Phái. Ta vẫn có quyền thu nhận nó làm đệ tử nếu nó đồng ý. Hơn nữa chỉ vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến việc Đại trưởng lão bế quan trị thương thì không đáng cho lắm phải không”. Từ Hải không thèm ngó khuôn mặt đang tức giận của Chu Hắc mà nhìn Lam Đao nở nụ cười thân thiện, tiếp tục dụ dỗ.

“Thiếu niên, sự việc vừa rồi ta đã thấy cả rồi. Bọn hắn chỉ là một đám phế vật. Không biết trọng dụng nhân tài. Ngươi theo ta làm đệ tử thân truyền. Tương lai ngươi tất nhiên mạnh hơn đám phế vật này không biết bao nhiêu lần.

Ngươi nhìn đi, khi ngươi bị ta bắt đi, vị Chu trưỡng lão này đến ngay cả liều mạng một trận cũng không dám. Theo một môn phái đã xuống dốc, trong môn phái toàn là phế vật hay đi theo một môn phái đang lên như mặt trời ban trưa như Kim Xà phái ta. Ta tin tưởng ngươi sẽ có lựa chọn chính xác. Còn việc ý kiến của ông nội ngươi thì ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ đích thân đến thuyết phục. Ta tin tưởng ông nọi ngươi cũng sẽ cho ngươi gia nhập môn phái ta”.

“Từ Hải, ngươi cho rằng ta không dám đánh chết ngươi sao?”. Chu Hắc giận rống to.

“Tốt, chúng ta ra so chiêu một chút”. Từ Hải cợt nhả nói.

Chu Hắc trong lòng tức giận vô cùng, nhưng hắn quả thực lực bất tòng tâm.

“Đa tạ Từ tiền bối, ta đã là đệ tử Vân Sương phái, không thể nữa đường đổi sư môn được. Mong Từ tiền bối hiểu cho”. Sau khi được Từ Hải hóa giải khống chế, Lam Đao ôm quyền cảm tạ.

Từ Hải cảm thấy hiện tại không thể nói thông Lam Đao. Hắn liền phất tay cuốn lấy Lam Đao bay đi, tiếng cười vô cùng càn rỡ vang vọng đầy trời.

“Đệ tử này ta nhận, Chu Trưởng lão, ta đi trước một bước. Đa tạ vì ta tìm được hạt giống tốt. hahaha”.

Chu Hắc lập tức đuổi theo, trên mặt vô cùng phẫn hận, hét to: “Các ngươi quá phận, các ngươi sẽ phải trả giá đắt, a…a…a…a.” Chu Hắc tức đến phun một ngụm máu to.

“ầm”.

Một tiếng nổ lớn khiến mọi người giật mình. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Từ Hải loạng choạng bò ra khỏi hố, áo bào xám bị nhuộm đỏ, nhiều chỗ dơ bẩn, trong miệng vẫn còn đang tràn ra máu tươi.

Từ Hải một tay ôm ngực một tay chống đất, hai gối quỳ trên đất, cho thấy hắn đã bị thương vô cùng nghiêm trọng. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bóng người trung niên dáng dấp khoảng 40 tuổi đang đứng trên không trung.

Trong mắt người đàn ông trung niên này, Từ Hải có thể thấy được vô tận uy nghiêm cùng khinh thường.

Người của Kim Xà phái mau chóng tiến lên cho Từ Hải ăn đan dược liệu thương. Cũng đồng thời ôm quyền hướng về phía người kia cuối đầu.

“Bái kiến Vân chưởng môn”.

Bọn hắn không thể không hành lễ. Người đến là chưởng môn Vân Sương phái, là người đứng đầu một phái. Hơn nữa người này vô cùng hung tàn, chiến lực lại cực cao. Nhiều năm nay hắn du ngoạn thiên hạ, bỏ bê chăm lo môn phái mới khiến môn phái ngày càng xuống dốc.

Từ Hải cảm giác bản thân đang bị một ngọn núi lớn đè nặng trên vai khiến hắn hô hấp khó khắn. Hắn biết hôm nay nếu không làm vị trước mắt này hài lòng, hắn khó thoát tử kiếp.

“Tại hạ bái kiến Vân chưởng môn”. Từ Hải nặng nề hô lên.

“Việc hôm nay chỉ là hiểu lầm. Tại hạ lòng mếm nhân tài mà nhất thời làm chuyện ngu xuẩn. Mong Vân chưởng môn nể giao tình của hai môn phái chúng ta mấy trăm năm qua mà bỏ qua cho tại hạ lần này”. Thấy Vân chưởng môn chỉ lẳng lặng nhìn, Từ Hải đành phải suy nghỉ tìm lời nói tiếp.

“Mấy ngày sau, tại hạ nhất định sẽ cùng chưởng môn sư huynh mang theo tạ lễ đến Vân Sương phái bồi tội”. Áp lực của hắn ngày càng lớn khiến hắn vô cùng vất vả mới có thể nói xong.

“Phụt”.

Từ Hải bị đánh văng ra xa, miệng phun máu tươi không ngừng.

“Cút đi”. Giọng vô cùng hờ hững của Vân chưởng môn vang lên.

“Vâng”. Từ Hải cắn răng đáp. Ánh mắt hắn thoáng chốc hiện lên vẻ lăng lệ đầy sát khí khó có thể phát hiện. Quát lớn một tiếng “đi” rồi nhanh chóng mang theo cả đám rút lui, không dám nán lại lâu.

Đám người Vân Sương phái cuối đầu ôm quyền hô: “Tham kiến chưởng môn.”

“Chu Hắc, ngươi làm việc khiến ta quá thất vọng”.

“Xin chưởng môn thứ lỗi, ta vừa mới bị trọng thương, không thể ngăn cản Từ Hải cướp người. Nếu ta ở trạng thái tốt nhất, sẽ không để hắn càn rỡ như vậy”. Chu Hắc ôm quyền cúi đâu tạ lỗi.

“Ngươi vẫn là không biết lỗi sai của ngươi ở đâu”.

“Xin chưởng môn chỉ rõ”.

“Ngươi vì sao bị trọng thương?”.

“Ta trong lúc tìm kiếm thiên tài cho bản phái không cẩn thận bị một kẻ tu vi cao thâm hơn kích thương”. Hắn không hề cho rằng việc ở Mai Hoa thôn hắn làm không đúng, chỉ vì không may gặp hải kẻ có tu vi cao hơn mà thôi. Hắn nhắc đến nhiệm vụ cũng muốn nói lên hắn vì môn phái mà chịu sĩ nhục. Hy vọng môn phái có thể vì hắn đòi lại công đạo.

“Ngươi là đang muốn nói ngươi vì bổn phái mà bị người kích thương”. Vân Chưởng môn mỉm cười nhắn hắn.

Chu Hắc cảm giác mình có chút chột dạ, Nhưng vẫn không hề cảm thấy hắn nói điều gì sai. Hắn chỉ đứng đó im lặng không lên tiếng.

“Môn phái có môn quy, khi ra ngoài chiêu mộ đệ tử từ các thôn trang không được coi mình là kẻ bề trên, không được coi mình cao cao tại thượng, không được khinh thường dân thường. Ngươi làm được sao?”.

Chu Hắc không lên tiếng, nhưng từ nét mặt của hắn đã nói lên tất cả.

“Ta biết các ngươi không cho rằng những môn quy này của môn phái là đúng. Các ngươi luôn cho rằng môn phái quá mức gò bó, không được tự do. Nhưng các ngươi không biết rằng chính môn quy mà các ngươi ghét bỏ này là để giúp các ngươi khi ra ngoài không bị người ta đánh chết một cách oan uổng”.

“Chúng ta nổ lực tu luyện chẳng phải là để hơn người sao? Vì sao lại không thể đặt mình cao hơn những thường dân kia”. Chu Hắc không phục nói.

“Ta không yêu cầu các ngươi phải nghĩ mình như những người bình thường kia. Chỉ yêu cầu các ngươi không được coi thường họ. Không được xem nhẹ họ. Không được ỷ thế làm càng”.

“Ta biết ta nói gì các ngươi cũng sẽ không tiếp thu, không cho là đúng. Nhưng các ngươi buộc phải chấp hành, vì đây là luật của Vân Sương phái và ta sẽ giám sát thật chặt các ngươi.

Còn nếu như cảm thấy không hợp, không thoải mái thì có thể giống như những kẻ trước kia, rời đi và đầu nhập môn phái khác. Ta sẽ không để tâm.

Lần này xem như cảnh cáo. Phạt ngươi ba năm tài nguyên tu hành”.

“Vâng”. Vân chưởng môn đã nói đến thế, Chu Hắc cũng không thể nói thêm được gì.

“Về việc ngươi bị Lôi lão làm trọng thương, đừng nghĩ đến việc mượn tay của ta cùng Đại trưởng lão để trả thù giúp ngươi. Hôm nay ngươi còn giữ được cái mạng đã là Lôi lão nể mặt của Đại trưởng lão. Lần này, ta sẽ thay ngươi xin lỗi Lôi lão.

Nhớ cho kỹ bài học hôm nay, nếu chuyện ngươi động tay chân với người bình thường bị ta biết một lần nữa. Thì chính tay ta sẽ trừng phạt ngươi”. Vân chưởng môn rất nghiêm túc nói.

Chu Hắc cuối đầu không lên tiếng.

Vân Chưởng môn không để ý đến Chu Hắc nữa, nhìn qua Khâm Sinh: “Ngươi hành sự quá mức ngang ngược, cũng trở về Hậu Sơn diện bích một năm đi”. Vừa dứt lời Vân chưởng môn liền đạp không mà đi.

Các đệ tử Vân Sương phái khác đều thầm hô may mắn.

Còn Khâm Sinh thì mặt hắn tái nhợt, hắn biết lời chưởng môn không ai có thể sữa. Lục trưởng lão dù là gia gia hắn cũng sẽ có cái nhìn bất thiện về hắn. Hơn nữa, năm nay hắn dự định tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, giờ bị phạt diện bích có nghĩa là năm nay hắn không thể tấn thăng. Trên con đường tu hành một bước chậm sẽ rất có thể dẫn đến cả đời chậm. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tiền đồ sau này của hắn vô cùng gian nan.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.