Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung Đột

Tiểu thuyết gốc · 2282 chữ

Chương 21: Xung Đột

Cổ Đồng cùng đám trẻ trong thôn chỉ được Lôi lão dạy cách rèn luyện thể chất, chưa hề được tiếp xúc với loại công pháp nào. Hắn từ nhỏ lớn lên trong thôn, chỉ học cách rèn luyện thể chất thông thường cùng đi săn, chưa bao giờ xảy ra xung đột với ai. Hắn đối với các chiêu thức của một Luyện Nhục kỳ như Khâm Sinh lại không biết cách chống trả. Chỉ theo bản năng phòng thủ. Từ đầu đến cuối chỉ làm cái khiên thịt chịu đánh.

“Cổ Đồng, dùng cách tấn công dã thú đánh hắn. Không cần phòng thủ”. Thiên Phúc cao giọng hô lên.

Sau khi nghe Thiên Phúc nhắc nhở, Cổ Đồng bỏ qua phòng ngự, hắn lúc này tựa như một gã thợ săn đang tập trung tinh thần để hạ con mồi.

Cổ Đồng cố gắng bảo vệ nơi yếu hại, dùng thương đổi thương với Khâm Sinh. Hắn dùng thân thể cố gắng tránh né công kích, cố gắng tránh né nơi trọng yếu. Sau đó dòn sức tung một đòn lại Khâm Sinh. Khâm Sinh vì khinh thường sức lực của Cổ Đồng,cho dù đã bước vào Luyện Nhục kỳ nhưng vẫn bị một kích của Cổ Đồng đả thương.

Cổ Đồng trước giờ chưa bao giờ để con mồi bị chính mình kích thương chạy thoát. Khâm Sinh cũng không ngoại lệ. Hắn chớp lấy cơ hội, điên cuồng lao lên công kích Khâm Sinh.

Ưu thế về tu vi và công pháp của Khâm Sinh dần dần được thay thế bằng sức mạnh và độ chịu đòn của Cổ Đồng.

Khâm Sinh không trâu bò giống Cổ Đồng. Sau nhiều lần trúng đòn, hắn đã không còn giữ được sự tỉnh táo. Cổ Đồng tìm được cơ hội lao đến ôm lấy Khâm Sinh vặt hắn ngã xuống đất. Cổ Đồng ngồi lên người Khâm Sinh khiến hắn không thể nào gượng dậy, tiếp theo sau đó là một loạt nắm đấm như mua rào dội xuống mặt Khâm Sinh. Khâm Sinh bị đánh đến xém chút hôn mê bất tỉnh, đầu sưng to như đầu heo.

Các đệ tử khác thì há hốc mồm với sức lực của Cổ Đồng. Chu Hắc cũng kinh ngạc không kém, không ngờ Khâm Sinh đã đột tiến vào Luyện Nhục kỳ của Luyện Thể cảnh mà lại thất bại thảm hại trong tay một kẻ trẻ tuổi chưa tu luyện như Cổ Đồng.

Định thần lại thì thấy thảm trạng của Khâm Sinh khiến hắn vừa tức vừa cảm thấy mất mặt. Hắn đem Cổ Đồng đánh bay giải cứu Khâm Sinh, nhưng hắn cũng không dám dùng nhiều lực. Dù sao lúc này không thể để Lam Đao có ác cảm với hắn, cùng với biểu hiện vừa rồi của Cổ Đồng khiến hắn phải thay đổi cách nhìn.

“Nháo đủ rồi, còn ra thể thống gì, thật là làm mất mặt Vân Sương phái ta”. Chu Hắc sai người đem Khâm Sinh đi trị thương.

“Còn ngươi đánh đệ tử Vân Sương phái ta nặng tay như vậy cũng không được. Khâm Sinh dù sao cũng là đệ tử Vân Sương phái ta, hắn sai phạm cũng nên để ta mang về Vân Sương phái trừng phạt. Nể mặt Lam Đao cùng ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lần này ta bỏ qua cho ngươi.

Ngươi mau tiến lên kiểm tra, ta phải nhanh chóng trở về môn phái phục mệnh”. Chu Hắc dù có chút tán thưởng Cổ Đồng nhưng đánh người của hắn nên không cho sắc mặt tốt. Nhưng hắn thấy được sức lực của Cổ Đồng thì cũng không quên nhắc nhở Cổ Đồng tiến hành kiểm tra.

Các thôn dân thấy Cổ Đồng bị đánh bay đều tiến lên. Chu Hắc liền tỏa ra uy áp của một cường giả Tụ Khí Cảnh đỉnh phong, ép các thôn dân không thể không lùi bước.

“hừ”

“phụt..”.

Chu Hắc bay ra ngoài hàng chục mét, miệng phun ra một ngụm máu to, xương cốt gãy mất mấy cây, bị nội thương không nhẹ. Hắn cố gắng đứng lên đề phòng, tìm kiếm xung quanh, xem ai là người đã đánh lén mình.

Tình huống này chỉ có hai khă năng một là người kia tinh thông thuật ẩn nấp. Hai là người nọ tu vi cao hơn hắn quá nhiều. Hắn nghĩ đến những điều vừa mới diễn ra hắn gần như có thể xác định được người kia có liên quan đến đám thôn dân này.

Việc này khiến hắn cả người lạnh toát, lưng hắn không ướt bời vì máu mà là vì mồ hôi. Bởi vì trong cả hai trường hợp thì trường hợp nào thì người này cũng có thể lấy mạng hắn mà hắn không biết được.

“Vị tiền bối nào giá lâm có thể ra hay không ra gặp mặt. Vãn bối là Trưởng lão của Vân Sương phái có gì đắc tội mong tiền bối thứ lỗi”. Hắn đứng chấp tay, giọng thành khẩn nhận lỗi nhưng cũng không quên mang Vân Sương phái làm cái ô che chở. Hắn hy vọng Vân Sương phái có thể để đối phương thu tay lại.

“Trưởng lão ngoại môn Vân Sương phái thật là oai phong a. Đệ tử Vân Sương phái thật là lớn lối a. Chỉ cho phép các ngươi bắt nạt người khác, không cho người ta phản kích”. Một giọng trầm từ trong đám thôn dân vang lên.

“Không dám, không dám, Không biết cao nhân tiền bối ẩn cư tại đây. Là vãn bối bất kính”. Giọng điệu xem thường kia làm hắn khó chịu, nhưng dù sao người ta cũng mạnh hơn hắn quá nhiều. Đành phải cụp đuôi làm người.

“Không biết tiền bối quý tính đại danh”. Hắn cẩn thận dò hỏi.

“Mọi người ở đây đều gọi ta là Lôi lão”. Lôi lão hờ hững trả lời. Lôi lão lúc này cũng không ẩn giấu thân phận là tu sĩ trước mặt thôn dân.

Chu Hắc trong đầu vận động, cố gắng tìm kiếm cái tên Lôi lão này, nhưng hắn không tìm được vị cao nhân nào. Cho dù không biết lai lịch, hắn cũng biết được hắn không phải đối thủ.

“Ta không phải ý đó, là ta lỡ lời. Mong tiền bối bỏ qua”. Chu Hắc thấy Lôi lão cau mày liền vội vàng nói.

Thấy Lôi lão không lên tiếng, Chu Hắc nói tiếp.

“Sự việc vừa rồi là ta bất cẩn, không quản tốt đệ tử môn phái. Xin tiền bối thứ lỗi. Ta nhất định sẽ đem hắn về môn phái trách phạt. Cũng sẽ gặp chưởng môn kể rõ ngọn nguồn nơi đây và chấp nhận nhận hình phạt thích đáng”. Chu Hắc tiếp tục hạ giọng nhận lỗi, lần này hắn vẫn đem chưởng môn Vân Sương phái ra làm lá chắn.

“Ngươi đừng đem chưởng môn các ngươi ra hù ta, ngươi cứ việc kêu hắn đến gặp ta. Ta muốn xem tên tiểu tử đó quản thuộc hạ kiểu gì”. Lôi lão nói.

Thấy Lôi lão gọi chưởng môn là tiểu tử, trong giọng điệu cũng có vẻ là quen biết. Còn có thể là trưởng bối của chưởng môn. Hắn lại nhớ đến việc Đại trưởng lão cùng chưởng môn đều đích thân truyền lệnh bọn hắn đến nơi đây khảo hạch.

Bất giác hắn cảm giác được bản thân quả rất có thể đi dạo một vòng quỷ môn quan. Hắn vội vàng cúi người trước Lôi lão nói.

“Vãn bối không dám”.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu như ta năm xưa không rảnh nói nhiều như vậy với ngươi đâu”. Lôi lão liếc mắt nhìn hắn nói.

Cái nhìn nìn khiến Chu Hắc cảm thấy như bản thân bị vô số oan hồn bao phủ, chỉ cần một ý định của người kia là hắn sẽ bị ăn không còn cặn bã.

“Được rồi”. Lúc này Trưởng thôn cũng lên tiếng chấm dứt việc này.

Sự việc xảy ra vô cùng bất ngờ khiến tất cả các đệ tử phía sau Chu Hắc cũng một phen lặng ngắt, không dám thở mạnh. Mà ngay cả các thôn dân cũng khó tin nhìn về Lôi lão.

Các thôn dân bất ngờ, đầy tò mò mà quan sát thật kỹ Lôi lão.

“Lôi lão sư, không ngờ người lại lợi hại như vậy a”.

“Ngài nhớ là dậy cho chúng ta a, ta cũng muốn lợi hại như lão sư”.

“Hắn lợi hại vậy, thường ngày ta mắn hắn không biết hắn có nghe thấy không”. tiểu mập mạp lẩm bẩm.

Một ánh mắt chiếu tới khiến mập mạp dựng đứng tóc gáy, vội vàng khuya tay nói: “Không có, ta không có mắng ngươi a”.

“Bạch, bạch, bạch”. Tiếng bàn tay vỗ vào thịt mỡ cũng cùng lúc đó vang lên.

“ai da, đau đau, sao tự dưng đánh con”.

“Ta là mẹ ngươi, ta đánh chết đồ bất học nhà ngươi”. Một mỹ phụ dáng người tròn trịa vừa đánh vừa chửi.

Trưởng thôn chỉ mỉm cười đầy hòa ái lên tiếng:

“Cổ Đồng ngươi lên khảo hạch đi, còn nhanh chóng để cho các vị tiên nhân trở về”.

“Ngươi cũng cùng lên luôn đi. Dù sao chỉ còn lại hai người các ngươi”. Nữ đệ tử kia nhìn Thiên Phúc đề nghị.

“Ta từ nhỏ đã mang bệnh tật trong người, tu luyện vô cùng chậm chạp. Có khảo nghiệm thì cùng không có kết quả tốt đẹp gì nên việc này ta xem như thôi đi”. Thiên Phúc buồn bả trả lời.

“Xem như nguơi cũng tự mình hiểu lấy”. Khâm Sinh yếu ớt nhỏ giọng mỉa mai trong lòng.

Bọn người Chu Hắc thấy Thiên Phúc trong người có bệnh lại không muốn trắc thí liền cũng nhất trí mà bỏ qua hắn.

Cổ Đồng vì là người cuối cùng và cũng là người đã đánh bại đệ tử Vân Sương phái Khâm Sinh nên được mọi người chăm chú quan sát.

Sau khi Chu Hắc thi pháp, Trắc Cơ Thạch không có bất kỳ phản ứng gì nhưng Cổ Đồng vẫn như cũ đứng im, không hề cử động.

“Ta đã nói rồi. nhìn là biết bọn hắn chỉ là một tên phế vật. Các ngươi xem, các ngươi xem, ta nói có sai không”. Khâm Sinh lúc này hả hê nhưng không dám lớn lối như trước, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với đám người Vân Sương phái.

“Hừ, chỉ được sức mạnh thì làm được cái gì. Sau này ta tu vi cao sẽ cho các ngươi nếm đủ”. Khâm Sinh thầm ghi hận trong lòng.

Chu Hắc cũng lắc đầu thầm tiếc: “Thì ra chỉ có sức lực mạnh lại vô duyên với con đường tu đạo”.

“Thôi được rồi, đã hoàn thành lần chiêu sinh này. Chúng ta mau chóng trở về sơn môn thôi”.

“Khoan đã, đợi thêm một chút”.Lôi lão lúc này lại lên tiếng.

“Đợi thêm một chút vậy”. Chu Hắc không thể không tôn trọng ý kiến của Lôi lão đành phải chờ đợi.

Sau một khắc, xung quanh Trắc Cơ Thạch bắt đầu nổi lên Huyết Sắc, khiến xung quanh không khí cũng trở nên vô cùng nặng nề, túc sát. Khiến huyết dịch mọi người đều có cảm giác xung động không yên.

Huyết sắc chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.

Cảnh tượng lúc nảy khiến mọi người ở đây, ngay cả Chu Hắc cũng không biến tình huống thế nào. Tình huống này hắn chưa hề gặp phải, cũng chưa từng đọc được ở trên thư tịch.

Chỉ có đám thôn dân là vui sướng ăn mừng, bọn họ vui chỉ vì thôn họ có thêm một người có khả năng tu tiên, có tiền đồ rộng lớn. Bọn họ vui mừng vì những hài tử này có thể mạnh mẽ lên.

Nhưng Chu Hắc không phải người bình thường, hắn đã tiếp xúc với tu tiên giới đã lâu, hắn cũng biết được “kỳ dị tất có yêu” đạo lý.

“Chuyện này ta cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng ta biết nó quan hệ trọng đại, mong mọi người giữ vững bí mật, cũng giúp cho Cổ Đồng không bị phiền phức về sau”.

“Xin yên tâm, thôn dân chúng ta rất hiểu chuyện”. Mọi người rối rít cam đoan.

Chu Hắc đảo ánh mắt qua mọi người, khi lặng lẽ lướt qua Lôi lão cảm giác lạnh gáy khiến hắn rùng mình. Một dòng khí lạnh chạy khắp toàn thân hắn. Hắn trong lòng thầm kêu may mắn khi đã hạ thấp tư thái, nếu không khả năng cao hôm nay hắn không thể ra khỏi thôn nhỏ này.

Hắn tiến về phía Cổ Đồng.

“Tình trạng của ngươi, ta không hiểu rõ lắm. Nhưng ngươi yên tâm, trong môn phái có nhiều người có kiến thức uyên thâm, chắc chắn có thể biết rõ tình trạng của ngươi, có thể giúp ngươi tiến nhanh trong con đường tu hành.

Kể từ bây giờ, ngươi, Lam Đao cùng Đại Thụ chính thức là đệ tử của Vân Sương phái. Mau theo ta ngay lập tức trở về sơn môn”.

Chu Hắc quả thật không thể đợi được nữa, hắn cảm giác được có người đã phát hiện ra dị tượng mà hai người đệ tử mới thu này tạo ra. Hơn nữa hắn cảm giác Mai Hoa thôn này khiến hắn bất an.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.