Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Nữ

Tiểu thuyết gốc · 2500 chữ

Chương 24: Nguyệt Nữ

Nữa canh giờ sau, ba người đã tới trước nhà Thiên Phúc. Còn Thiên Phúc thì đang ở dưới bếp làm cơm để chiêu đãi họ.

“Mập mạp vẫn như vậy, thương xuyên tới trễ”. Cổ Đồng nói.

“Kệ hắn”. Lam Đao vừa nói vừa dẫn đầu đi vào.

“Ngươi có cần chúng ta hỗ trợ gì không?”. Nguyệt Nữ thấy Thiên Phúc đang ở dưới bếp liền hỏi.

“Không cần, sắp xong rồi”. Thiên Phúc dưới bếp nói vọng lại.

Ba người vào nhà, thấy một con tiểu Hồ ly lông trắng đắng cảnh giác quan sát mọi người.

“Đây là Tiểu Hồ, là thú cưng của Thiên Phúc. Những năm qua có nó làm bạn, Thiên Phúc cũng bớt phần nào cô độc”. Cổ Đồng giới thiệu.

Tiểu Hồ khá thân với Cổ Đồng, nó nhảy lên vai Cổ Đồng, rất chăm chú quan sát Nguyệt Nữ.

“Ngươi không phải là một con Hồ Ly háo sắc đấy chứ. Sao lại nhìn chằm chằm sư tỷ ta”. Lam Đao dường như rất thích trêu chọc Tiểu Hồ.

“grừ”. Nó nhe răng hung dữ với Lam Đao.

Nguyệt Nữ cũng rất hiếu kỳ mà quan sát Bạch Hồ.

“Tuy nó chỉ là dã thú nhưng nó rất thông minh, rất hiểu tiếng người”. Lam Đao giải thích với Nguyệt Nữ.

“Này, ta chỉ nói lên sự thật thôi. Ngươi không nên muốn giết người diệt khẩu đấy chứ”. Tiểu Hồ càng tỏ ra hung dữ Lam Đao càng thích trêu chọc.

Tiểu Hồ quá quen thuộc với cái tính của tên Lam Đao này. Lần nào tên này cũng trêu chọc nó. Nó liền làm ngơ, xem như không thấy Lam Đao.

“Nó là con cái”. Nguyệt Nữ mỉm cười lên tiếng.

“Sao sư tỷ biết. Con tiểu hồ ly này rất không thích người khác đụng vào người nó, ta đến tận bây giờ vẫn không biết nó là giống cái hay giống đực. Sao tỷ vừa mới đến liền nhận ra được”. Lam Đao kinh ngạc nói.

“Nó rất đặc biệt”. Nguyệt Nữ cũng không trả lời mà nói.

Ba người đang thắp hương cho mộ mẹ của Thiên Phúc liền nghe tiếng của mập mạp.

“Haha, tiểu Thiên Phúc, Thụ ca đến rồi đây”. Người chưa đến tiếng đã vào trong nhà.

“Người đâu, tiểu tử Thiên Phúc đâu. Ngươi ra đây cho bổn đại gia. Thu gia bận bịu đến thăm mà ngươi không ra nghênh tiếp là lý nào”. Mập mạp hét lớn.

“Ngươi muốn ăn đòn sao?”. Cổ Đồng trừng mắt mập mạp.

“Ta gọi tiểu Thiên Phúc, liên quan gì đến ngươi”. Mập mạp không sợ trừng mắt lại. Hắn biết Cổ Đồng sẽ không đánh hắn hôm nay liền tỏ ra bá khí ngút trời.

Nguyệt Nữ cũng hiếu lỳ hỏi.

“Sao lúc nãy hắn không như vậy?”.

“Lúc này hắn đi cùng chúng ta, cảm thấy là người yếu nhất nên thu liễm. Hắn vừa mới về nhà khoe khoang một hồi, chắc chắn được cha mẹ khen vài câu nên mới hếch mũi lên trời, tưởng bản thân vô địch thiên hạ. Đây mới là bản tính của hắn”. Lam Đao lắc đầu cười nói.

“Tên này quả thật thiếu đòn”. Nguyệt Nữ cảm khại nói.

“Đúng vậy, hắn cần ăn đòn mới tỉnh được. Chắc chắn hắn sẽ ăn đòn”.

Lam Đao vừa dứt lời, liền có chuyện xảy ra.

“Bịch, bịch”.

“Ai da, ai da”.

Tiểu Hồ đứng trên vai Cổ Đồng tay trước cầm hạt nhãn chuẩn bị ném tiếp vào đầu mập mạp. Ánh mắt canh chừng không rời khỏi người mập mạp.

“Uây, ngươi sao lại ném ta. Mấy năm không gặp tính khí xấu vẫn không đổi. Không biết tiểu tử kia dạy ngươi cái gì”.

“Bịch”. lại một hạt nhãn vào đầu mập mạp.

Thấy Tiểu Hồ hung dữ tên này liền quay ngoắc 180 độ.

“Tiểu Hồ, lão bằng hữu mấy năm không gặp sao lại tỏ ra không vui vẻ vậy. Nào lại đây ta ôm một cái”. Mập mạp tiến tới gần Cổ Đồng, dang tay muốn ôm Tiểu Hồ.

“Vèo”. Tiểu Hồ nhảy một phát lên trần nhà. Cách xa tên mập mạp khốn kiếp này.

Lúc này Thiên Phúc cũng từ dưới bếp mang theo mấy đĩa thức ăn lên.

“Mập mạp, ngươi lại chọc Tiểu Hồ nhà ta ta liền đuổi ngươi về a”.

Ngửi được mùi vị thơm ngon phát ra từ những đĩa thức ăn kia. Mập mạp liền nuốt nước miếng liên hồi.

“Đâu có, đâu có. Ta với Tiểu Hồ là lão bằng hữu lâu ngày gặp lại nên mới muốn tiến lên chào hỏi chút thôi. Phải không Tiểu Hồ huynh đệ”.

Tiểu Hồ lúc này cũng chẳng muốn để ý đến tên mập mạp này.

“Nó không nói gì xem như đồng ý rồi”. Mập mạp cười “haha” nói.

“Mọi người ăn cơm a, cơm canh sắp nguội hết cả rồi. Mọi người tự nhiên, cứ tự nhiên”. Mập mạp dẫn đầu ngồi vào bàn, hết sức nhiệt tình mời mọi người dùng bữa.

Mọi người cũng bó tay với tên này. Chỉ nhìn nhau lắc đầu mà cười.

Tiểu Hồ ngồi trên bàn bên cạnh Thiên Phúc. Bên cạnh có một cái bát được Thiên Phúc giúp lấy thức ăn.

Nguyệt Nữ cùng Cổ Đồng ngồi đối diện Thiên Phúc, còn Lam Đao cùng mập mạp ngồi phía ngoài cửa.

“Mọi người cứ dùng tự nhiên, ăn cơm mà ngại thì sẽ hại bao tử đấy”. Thiên Phúc cũng cười nói.

Hắn dẫn đầu gắp thức ăn, mọi người cũng không quá khách sáo.

“Quả thật rất ngon a. Ba năm nay không được ăn cơm ngon như vậy. Ngươi xem ta gầy rất nhiều đây này”. Vừa ăn mập mạp vừa nói.

“Cơm Thiên Phúc nấu quả thật rất ngon. Ăn cơm của hắn cũng rất khó a. Sư tỷ xem như có phúc”. Lam Đao cũng nói.

Nguyệt Nữ chỉ mỉm cười chăm chú dùng cơm và nghe bọn họ nói chuyện.

Sau bữa cơm, mọi người cùng nhau kể về cuộc sống trong khoảng thời gian ba năm qua.

“Mấy năm nay, các ngươi trên Vân Sương phái trải qua những gì?”. Thiên Phúc tò mò hỏi.

“Ta bái làm môn hạ đệ tử Chưởng môn, thường ngày chỉ biết tu luyện cùng các sư huynh, sư tỷ. Đôi khi cũng vào bên trong Mai Lâm đi săn một ít yêu thú hoặc nhận một chút nhiệm vụ dọn dẹp các loài Dã thú đang bị mất kiểm soát. Nguy hiểm hơn một chút chính là tiêu diệt đám thổ phỉ xung quanh.

Mọi người kết đoàn, kết đội mà đi. Truy tìm dấu vết yêu thú, bao vây tiêu diệt, cái gì cũng có cả.

Nhớ có lần ta xém chút nữa bị thiệt trong một lần nhận nhiệm vụ truy vét đám thổ phỉ. Ngươi không biết đâu, bọn thổ phỉ này không chỉ hung tàn mà còn vô cùng gian trá,… ”. Lam Đao nói.

“Ta thì vì có Huyết linh căn là một loại Dị linh căn hiếm gặp nên được Đại trưởng lão thu nhận làm đệ tử. Thường ngày được Nguyệt Nữ sư tỷ tận tình chỉ dậy nên ta cũng như Lam Đao, đều đạt đến Luyện Cốt Kỳ. Ta cũng hay cùng Lam Đao ra ngoài làm nhiệm vụ cho môn phái”. Cổ Đồng nói.

“Ta thì sau một năm vào môn phái được tấn thăng đệ tử nội môn, được ngũ Trưởng lão thu nhận. Ta cũng không khác bọn hắn cho lắm. Chỉ là sư phụ ta có chút keo kiệt, điều kiện tu luyện của ta có chút nghèo nàn nên không theo kịp tu vi của hai bọn hắn, hôm nay chỉ mới mở được 300 huyệt vị trên cơ thể. Nhưng ta trên Vân Sương phái cũng không ai dám chọc, ta còn thu nhận được một đám tiểu đệ rất lợi hại. Ngươi xem, hiện tại xin ta nhận ngươi làm tiểu đệ vẫn còn kịp, sau này muốn ta nhận ngươi cũng không có cơ hội đâu”. Mập mạp khoe khoang.

“Điều kiện tu luyện của ngươi nghèo nàn? Ngươi vậy cũng dám nói. Ngươi nhìn xem có đệ tử nội môn nào có điều kiện như ngươi không?”. Lam Đao nói.

“So với các ngươi thì ta rất nghèo còn gì?”. Mập mạp nói.

“Tài nguyên của chúng ta là do chúng ta chăm chỉ làm nhiệm vụ môn phái có được. Ngươi cả ngày chỉ biết ăn chơi, kiếm các nhiệm vụ nhẹ nhất môn phái mà làm. Gần ba năm trời ngươi còn chưa một lần bước chân ra khỏi sơn môn. Ngươi còn dám so với chúng ta”. Lam Đao nói.

“Không phải do ta tu vi yếu kém sao. Ngay cả các ngươi ra ngoài còn bị thương nặng, ta ra ngoài không phải đi nộp mạng sao”. Mập mạp không cho là đúng phản bác.

“Tu hành không đối đầu giang khổ, không tự mình vượt qua sinh tử sao có thể thành tài. Nếu cứ sợ sệt làm sao có thể mạnh lên”. Lam Đao nói.

“Ngươi không sợ chết nhưng ta sợ a. Ta chỉ có một cái mạng, chết rồi làm sao bây giờ”. Mập mạp nói.

“Ngươi”.

“Mỗi người đều có một cách nghĩ riêng, các ngươi có cãi nhau tới mai cũng không ra kết quả. Các ngươi sống sao miễn là bản thân cảm thấy thỏa mãn là được”. Thiên Phúc cắt đứt cuộc tranh luận của hai kẻ này.

“Thiên Phúc ngươi vẫn là người thấu tình đạt lý nhất”. Mập mạp vỗ tay khen Thiên Phúc.

“Ngươi không sợ ta trở về nói lại với ngũ Trưởng lão rằng ngươi nói xấu hắn sao?”. Nguyệt Nữ cười nói.

“Thuận miệng nói đùa, nói đùa thôi. Sư tỷ đừng tưởng thật”. Mập mạp cười nói.

“Ta cũng không nghĩ đó là nói đùa a”. Lam Đao lúc này châm dầu vào lửa.

“Lam Đao huynh đệ, ngươi sao có thể lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy chứ. Nguyệt Nữ sư tỷ chắc chắn sẽ hiểu được lòng ta. Ta luôn luôn tôn sư trọng đạo, trời đất chứng giám”. Mập mạp nói rất trang trọng, lộ ra rất chính khí.

“Thôi, được rồi. Trêu ngươi thôi, đừng sợ”. Nguyệt Nữ cười nói.

“Ta không sợ, làm sao lại sợ. Chỉ có kẻ làm chuyện xấu mới sợ người khác nói xấu sau lưng”. Mập mạp vẫn rất cứng miệng mà nói.

“Ngươi quả thật không sợ ta báo lại với Ngũ Trưởng lão”. Nguyệt Nữ giả vờ làm vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại.

“Sợ, đương nhiên sợ. Nói thì nói vậy nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng a”. Mập mạp vừa nói vừa quay mắt hướng Lam Đao. Ý ám chỉ rất rõ.

Thấy mập mạp sao cũng nói được, mọi người cũng đành chịu thua với hắn.

“Nguyệt Nữ tỷ, còn tỷ thì sao? Tuy rằng chúng ta cùng sống tại Vân Sương phái nhưng ta rất ít khi nghe người khác nhắc đến tỷ, cũng rất ít khi thấy tỷ xuất hiện tại sơn môn”. Lam Đao hỏi Nguyệt Nữ.

“Ta sao, ta chẳng có gì đặc biệt. Từ nhỏ đã sống trên Vân Sương phái. Rất ít ra ngoài làm nhiệm vụ, phần lớn thời gian chính là bế quan trên đỉnh Vân Sơn. Hôm nay nhận lệnh của Đại trưởng lão đem một ít đồ vật tới cho Trưởng thôn nên mới ra ngoài”. Nguyệt Nữ nói.

“Còn ngươi thì sao, những năm qua chúng ta đi, ngươi sống thế nào. Có phải rất cô đơn không, rất nhớ chúng ta không?”. Mạp mạp cũng tò mò mà nhìn Thiên Phúc hỏi.

“Ta cảm giác ngươi thay đổi rất nhiều. Những năm nay ngươi đã trải qua chuyện gì?”. Lam Đao cũng như mập mạp, tò mò hỏi.

“Ta thay đổi ư”. Thiên Phúc hỏi lại.

“Đúng vậy, ngươi ít nói hơn hẳn. Tính tình trầm lặng đi rất nhiều”. Mập mạp nói.

“Ta cảm giác, ngươi giống như trở về lúc khi vừa mới đến thôn. Tự khép mình lại với bên ngoài. Ngươi làm chúng ta rất lo lắng”. Lam Đao chân thành nói.

“Ta cảm giác ngươi rất giống một ông già, nhìn vẻ mặt có chút tang thương của ngươi đi. Nếu ta không phải quen ngươi từ nhỏ, ta chắc chắn nghĩ rằng ngươi giống như lời Lôi lão từng kể. Bị kẻ khác đoạt xá rồi cũng nên”. Mập mạp nói.

“Chắc có lẻ do ta chú tâm tu luyện, lại không có người nói chuyện nên tính khí cũng dần trở nên như vậy”. Thiên Phúc nói.

“Thật sao? Sao ta cứ cảm giác ngươi rất khác a”. Mập mạp nghi ngờ nói.

Bỗng nhiên mập mạp nghiêm túc nhìn chằm chằm Thiên Phúc hỏi.

“Ngươi hồi đó là tiểu đệ thứ mấy của ta?”.

“Không cần phải thử, ta không hề bị đoạt xá”. Thiên Phúc nói.

“Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta mới tin”. Mập mạp không bỏ qua.

“Ngươi cũng cảm giác ta bị đoạt xá”. Thiên Phúc bất ngờ nhìn Lam Đao mà hỏi.

“Ta cũng không chắc. Cẩn thận tốt hơn”. Lam Đao nói.

“Thôi được rồi. Năm chín tuổi, khi ấy ta mới đến đây một năm bị mập mạp chết bầm này buộc nhận hắn làm lão đại. Bị ta cùng Cổ Đồng đánh cho sưng đầu sau thôn. Còn bị đội săn đi săn về bắt gặp đem đến nhà Trưởng thôn. Phải gọi người nhà tới đón về”. Thiên Phúc cũng bất lực mà kể lại.

“haha, ta đùa thôi. Ta tin ngươi a”. Mập mạp mỉm cười nói.

Cổ Đồng im lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Thiên Phúc, vừa nảy ngươi nói ngươi đã có thể tu luyện”.

“Đúng vậy”. Thiên Phúc xác nhận.

“Không phải ông nội ta cùng Lôi lão từng nói ngươi không thể nào tu luyện sao?”. Lam Đao bất ngờ hỏi lại.

“Ta từng nhận được một ít cơ duyên nên mới có thể tu luyện”. Thiên Phúc nói.

“Không phải là lần ngươi may mắn trở về sau hai năm mất tích đấy chứ”. Lam Đao hỏi.

“Đúng vậy”. Thiên Phúc gật đầu xác nhận.

“Xem như trong họa có được chút phúc”.

“Ngươi tu hành đến đau rồi”.

“Thể chất của ta kém, ba năm qua chỉ vừa mới đột phá Thông Mạch kỳ tiến vào Khai Huyệt kỳ sáng nay thôi”.

“Ngươi có thể tu luyện là tốt rồi. Từ từ cũng sẽ tiến cấp thôi”. Lam Đao an ủi.

“Ừm”.

Không lâu sau đám người cũng ai về nhà nấy, Thiên Phúc lại tiếp tục công việc luyện tập luyện dược.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.