Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Sương Phái

Tiểu thuyết gốc · 2746 chữ

Chương 25: Vân Sương Phái

Ba ngày sau, bọn người Nguyệt Nữ phải trở về môn phái. Mọi người trong thôn đều đến đưa tiễn.

Bồn người đã ngồi trên lưng phi hành thú, Nguyệt Nữ bất ngờ quay đầu lại hỏi Thiên Phúc.

“Ngươi có muốn đến Vân Sương phái tu hành không?”.

“Đúng vậy a. Ngươi cũng đã bước chân vào con đường tu hành. Ngươi phải cần đến nơi có linh khí dồi dào để tu hành mới có thể tăng nhanh quá trình khai thông huyệt vị. Trên Vân Sương phái có nguồn linh khí dồi dào nhất xung quanh đây. Còn có thể nhận được sự chỉ bảo của các Trưởng lão”. Lam Đao cũng khuyên.

Mập mạp nhảy xuống lưng phi hành thú, tiến tới khoác vai Thiên Phúc nói.

“Ngươi đến đó có thể theo ta. Ta bảo vệ ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi bị bắt nạt. Đừng sợ”.

Thiên Phúc cũng đang muốn tìm hiểu thêm về đan đạo nên rất động tâm lời mời của Nguyệt Nữ.

“Nghe nói Vân Sương phái mười năm mới chiêu sinh một lần. Ta hiện tại có thể bái nhập Vân Sương phái sao”.

“Không phải có Nguyệt Nữ sư tỷ tại đây sao?”. Lam Đao cười nói.

“Lần này ta xuống núi, nhiệm vụ chính là đến giao đồ giúp Đại trưởng lão, nhưng cũng được Cổ Đồng nhờ xuống núi khảo nghiệm ngươi. Ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta, nếu muốn bái nhập Vân Sương phái thì theo ta là được. Ngươi sẽ như mập mạp lúc mới nhập môn, sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Vân Sương phái”. Nguyệt Nữ cười nói.

Thiên Phúc nhìn qua Cổ Đồng. Cổ Đồng cũng gặt đầu đầy nghiêm túc nói.

“Đúng vậy”.

Thiên Phúc nhìn qua Trưởng thôn cùng Lôi lão, hỏi ý kiến.

“Chúng ta đã không thể dậy cháu thêm cái gì. Cháu nên ra ngoài tự mình tìm kiếm phương pháp đi thôi”. Trưởng thôn nói.

Lôi lão chỉ gật đầu tỏ vẻ “Ta cũng cho là như vậy”.

“Đợi ta một chút”. Thiên Phúc quay đầu chạy thẳng một mạch về nhà.

“Mẫu thân, con muốn đến Vân Sương phái xem thử, con sẽ thường xuyên trở về thăm người”. Hắn thu gom một ít đồ dùng thường ngày, đến sau mộ mẫu thân hắn dập đầu bái biệt.

Thiên Phúc mang theo Tiểu Hồ cùng bọn người Cổ Đồng bái biệt mọi người trong thôn. Lên Phi Cầm thú tiến về Vân Sương phái.

Phi hành thú bay rất nhanh, chớp mắt một cái, Mai Hoa thôn đã biến thành hạt gạo trong mắt Thiên Phúc.

Hắn từ trên cao nhìn ngắm cảnh sắc núi sông bên dưới, mọi thứ đều biến nhỏ lại rồi thu vào tầm mắt hắn.

Hắn có chút hồi ức quá khứ, hồi ức người đã đem hắn đi khắp nơi chỉ muốn hắn được vui vẻ.

Hắn thầm nhủ trong lòng: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt”.

……………………………

Vân Sương phái cư ngụ trên đỉnh núi Vân Sơn, là ngọn núi cao nhất của Trường Thanh quốc, quanh năm được sương mù bao phủ. Nhìn từ xa chỉ thấy một vùng trời đầy sương mù, khó mà phát hiện ra bên trong mảng sương mù kia là một môn phái tu hành.

Khi đến gần sơn môn, Thiên Phúc mới phát hiện những đỉnh chóp của các công trình thấp thoáng ẩn hiện dưới lớp sương. Không những xung quanh dãy núi mà bên trong ngọn núi, xung quanh các kiến trúc cũng thường xuyên bị sương mù bao phủ.

Sương mù được gió đưa đẩy, lượn lờ như sóng biển nhẹ chuyển. Nhìn chẳng khác nào tiên cảnh như trong truyện dân gian.

Dưới chân núi là hồ nước ngọt, màu nước quanh năm xanh biết. Giữa hồ còn có vô số ngọn núi nhỏ nằm rải rác, trở thành các khu vực nuôi linh thú và khu nuôi trồng linh dược của môn phái.

Đoàn người Thiên Phúc cưỡi phi hành thú Tứ Dực Hồng Ưng, là phi hành thú cấp cao của Vân Sương phái. Chỉ có những cấp bậc như Nguyệt Nữ ra ngoài mới có thể sử dụng.

Qua lớp sương mù bên ngoài chính là đến địa phận Vân Sương phái. Đập vào mắt Thiên Phúc là một tòa kiến trúc vô cùng rộng lớn, tuy không nguy nga đồ sộ nhưng nó tràn đầy không khí cổ xưa cùng thanh tịnh.

Cánh cổng lớn cao hơn 10 trượng, mặt ngoài đã phai màu, có vô số dấu vết đao kiếm lưu lại. Bên trong chính là vô số tòa kiến trúc nằm rãi rác khắp nơi. kiến trúc bên trong không đồng nhất, chứng tỏ có nhiều tòa nhà đã qua nhiều lần sửa chửa, xây dựng mới.

Càng tiến sâu vào bên trong, kiến trúc càng cổ kính. Có những nơi hắn cảm thấy rằng chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ sụp đổ.

Thông qua cánh cổng cao lớn dựng phía trước kia, Thiên Phúc có thể đoán được nơi đây từng có một thời kỳ huy hoàng, từng là một nơi quy tụ anh tài, từng là thánh địa tu luyện. Vân Sương phái giữ lại nét cổ kính kia chắc hẳn cũng để nhắc nhở bản thân cố gắng phấn đấu để tìm lại vinh quang.

Thiên Phúc dường như bị luồng khí tức tang thương kia thu hút khó có thể rời mắt, đắm chìm trong nó.

“Môn phái chúng ta bố trí khá đơn giản. Lấy cổng chính làm ranh giới. Khu vực bên trái chính là khu vực đệ tử ngoại môn. Bên phải chính là khu vực của Trưởng lão ngoại môn.

Bên trong là khu vực mà các đệ tự nội môn trở lên mới được tiến vào, cũng là khu vực của ba người bọn họ sinh sống, tu luyện.

Bên trong nội môn bố trí khá giống ngoại môn, bên trái là nơi của đệ tử, bên phải là nơi của Trưởng lão. Chính giữa là Chính điện, là nơi chưởng môn cùng các Trưởng lão bàn bạc đại sự môn phái. Phía sau là nơi các đệ tử thân truyền cùng các Trưởng lão bế quan.

Không được tự ý đi vào khu vực mà khác mà không có sự cho phép của Trưởng lão, nếu vi phạm sẽ bị phạt rất nặng”. Nguyệt Nữ giới thiệu cho Thiên Phúc sơ qua về môn phái.

“Hôm nay chúng ta cũng không có nhiệm vụ gì, chúng ta dẫn ngươi đi tham quan một vòng khu vực đệ tử ngoại môn”. Mập mạp dẫn đầu đi trước, mọi người theo sau hắn.

“Sư tỷ cũng cùng mọi người đi tham quan chứ? Dù sao chúng ta xem như là quen thuộc a”. Lam Đao đứng bên cạnh nói.

“Cũng được, ta quả thật chưa từng đến khu vực ngoại môn”. Nguyệt Nữ nói.

“Cảm ơn sư tỷ”. Thiên Phúc cảm tạ.

“Đừng khách sáo như vậy, ngươi làm vậy quá xa lạ rồi a”. mập mạp nói.

“Khu vực Ngoại môn đệ tử của phái ta khá rộng rãi, cũng do mấy năm gần đây vì ít chiêu thu đệ tử mới nên phòng ốc còn rất rộng rãi”.

“Đây là khu tạp dịch, chuyên lo việc vặt của môn phái. Bọn họ chủ yếu là con cháu không có thiên phú của các gia tộc phụ thuộc, được gửi vào đây để lo việc hậu cần của môn phái”.

“Đây là khu tập luyện, mọi người thường hay đến đây để rèn luyện võ học”

“Đây là khu vực truyền đạo, các Trưởng lão hằng tháng sẽ tiến đến giảng giải về cách tu luyện, truyền công pháp, võ học cho đệ tử”.

“Đây là khu nhận nhiệm vụ, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà được các gia tộc ủy thác cho môn phái, thông qua đó nhận được điểm cống hiến. Dùng điểm cống hiến để đổi vật phẩm chúng ta cần”.

“Đây là nơi ở của các đệ tử chúng ta, cũng là khu vực rộng nhất. Ta dẫn ngươi đến Đặng Trưởng lão đăng ký thân phận và nơi ở”.

Mập mạp vừa đi vừa nói, chỉ có hắn nói mọi người nghe. Bởi vì trong đoàn người chỉ có hắn là từng sống qua tại đây một năm nên hắn rất hiểu nơi này.

Mập mạp dẫn Thiên Phúc cùng mọi người đến một nơi như là thư phòng của một vị thư sinh. Bên trong không có người, hắn hô lớn:

“Đặng Trưởng lão, ta mang người mới tới, giúp ta đăng ký thân phận”.

“Tiểu tử mập, đừng có hét lớn, đau đầu. Sao lại là ngươi, ngươi không phải hai năm trước đã tấn thăng làm đệ tử nội môn rồi à, hôm nay sao lại đến đây phiền ta.”. Một lão đầu cả người lôi thôi từ dưới hầm bước lên.

“Ta không lớn tiếng, Ngài có thể ra đây sao?. Không nói nhiều, mau mau giúp ta đăng ký thân phận cho huynh đệ ta”. Mập mạp chỉ Thiên Phúc nói.

“Mới mấy năm, lấy đâu ra người mới. Chẳng lẻ là thiên tài của hoàng thất đến đây tu luyện”. Bạch Trưởng lão hiếu kỳ hỏi.

“Không phải, lần này cháu phụng mệnh Đại trưởng lão xuống núi đưa hắn lên núi tu hành”. Nguyệt Nữ từ sau đám người tiến lên giải thích.

“ồ”. Đặng Trưởng lão bước ra ngoài, liếc nhìn Thiên Phúc xung quanh.

“Ngươi rất đặc biệt a, chẳng trách Nguyệt Nữ nha đầu lại được đại ca đích thân phái xuống đem ngươi đưa đến đây.”. Đặng Trưởng lão nhìn chằm chằm Thiên Phúc mà nói.

Thiên Phúc bị nhìn chằm chằm, bản thân cảm thấy khó chịu. Nhưng cảm giác này chỉ lướt qua rồi thôi.

“Danh tính”.

“Trương Dạ Hành”.

“Ngươi không phải tên Trần Thiên Phúc sao”. Mọi người bất ngờ hỏi lại.

“Đó là tên trước kia, giờ ta tên Dạ Hành. Sau này cái tên Thiên Phúc sẽ không tồn tại nữa”.

“Tuổi”.

“Mười bảy”.

“Tu vi”.

“Khai Huyệt”.

“Xuất thân”.

“Mai Hoa thôn”.

“Thì ra là người có cố sự a, được rồi. Đây là lệnh bài thân phận của ngươi”. Đặng Trưởng lão đưa hắn một tấm mộc bài chẳng có chút nào bắt mắt, mặt trước khắc hai chữ Vân Sương, mặt sau khắc một đỉnh núi chìm trong mây trắng.

“Ngươi đến, chọn một phòng”. Đặng Trưởng lão đưa tay một cái, một hình ảnh của cả khu vực ngoại môn thu nhỏ hiện lên trước mặt Thiên Phúc.

Dạ Hành nhìn hết một lần, thấy được có một căn cách xa các căn còn lại, nó gần như một mình một khu vực.

“Ta chọn cái này”.

“Nơi này rộng rãi, yên tĩnh nhưng linh khí yếu ớt. Ngươi quyết định chứ”.

Lúc đầu Dạ Hành cũng khá thắc mắc sao một nơi tốt như vậy lại không ai chọn. Thì ra linh khí không được. Nhưng hắn chỉ cần nơi yên tĩnh.

“Đệ tử quyết định”.

“Đây là lệnh bài chủ phòng. Ngươi cầm đi đi”.

Lại là một cái mộc bài được Đặng Trưởng lão đưa cho Dạ Hành. Bên trên nó không khác với lệnh bài thân phận kia, chỉ có thêm hình ảnh một căn nhà gỗ có ký hiệu 9-13.

“Sư tỷ, môn phái chúng ta không có phân chia các đệ tử vào các Viện sao?”.

“Có, nhưng mà chúng ta phải tấn thăng đệ tử nội môn mới có thể được quyền chọn phân viện”.

“Có Đan Viện không”.

“Có, mà sư đệ hỏi cái này làm gì? Chẳng lẻ ngươi muốn vào Đan Viện”.

“Đúng vậy, sư đệ dạo gần đây thích tìm hiểu hiểu đan đạo nên muốn đến Đan Viện học tập. Không biết môn phái có khả năng cho một đệ tử ngoại môn đọc đan thư không?”.

“Ta sẽ nói trước với các trưỡng lão, chắc là có thể”. Nguyệt Nữ nói.

“Cảm ơn sư tỷ”.

“Ngươi muốn đọc Đan thư, không cần phức tạp như vậy”. Lúc này Đặng Trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng.

“Xin Trưởng lão chỉ điểm”.

“Trưởng lão mau nói a”. Mập mạp thúc giục.

“Nhiệm vụ Viện có một nhiệm vụ sao chép Thư tịch, nhiệm vụ này điểm cống hiến cực thấp, mà lại phi thường tốn thời gian. Nên rất ít người nhận. Ta thấy nhiệm vụ này vô cùng phù hợp với ngươi. Ngươi nhanh chóng đến xem thử đi”.

“Đa tạ Trưởng lão, đệ tử nhất định sẽ đến xem thử”.

“Sư đệ thật muốn nhận nhiệm vụ này”. Nguyệt Nữ hỏi lại.

“Nhiện vụ này quả thật rất thích hợp với đệ bây giờ”. Dạ Hành nói.

“Vậy, được rồi”.

“Đệ tử cáo từ trước”.

Dạ Hành tạm biệt Đặng Trưởng lão cùng mọi người rồi tự mình đến nơi ở mới của hắn.

Đoàn người đã rời đi nhưng những đệ tử ngoại môn vẫn còn đang quay quanh thảo luận. Đám người này đa phần là bị Nguyệt Nữ thu hút tới.

“Ngươi nói xem, kẻ tên Dạ Hành kia lạ ai mà có thể cùng đám người Lam Đao, Nguyệt Nữ vui cười trò chuyện”. Một kẻ trong đám hỏi.

“Ta làm sao mà biết, nhưng hắn được Nguyệt Nữ sư tỷ đích thân xuống núi mời lên cho thấy được kẻ này thiên tư cao tuyệt”.

“Hắn chỉ có thân phận để tử ngoại môn a”.

“Đúng vậy a”.

“Ta lại thấy, kẻ này chính là vị hoàng tử nào đó được đưa đến đay để rèn luyện”.

“Ta lại thấy không phải, nhà ta là thương gia lớn của mấy vương quốc quanh đây, ta lại chưa từng thấy vị hoàng tử nào như hắn. Nói không chừng chính là hậu đại của vị ẩn sĩ nào đó có quan hệ với môn phái chúng ta”.

“Ngươi có thể biết mặt hết các hoàng tử sao”.

“Ta đương nhiên biết”.

“Mập mạp kia không phải nói hắn chính là huynh đệ của tên Dạ Hành kia sao”.

“Đúng vậy, hơn nữa còn có Lam Đao cùng Cổ Đồng. Có lẻ tên Dạ Hành này chính là người Mai Hoa thôn”.

“Đúng vậy”

“Lúc nãy ta cũng nghe hắn nói đến từ Mai Hoa thôn”

….

Lời bàn tán vô cùng sôi nổi, lan khắp môn phái.

Dạ Hành cầm theo lệnh bài thân phận tiến về phòng. Nơi hắn chọn cách xa các khu vực khác, là khu vực cuối cùng của Ngoại môn. Nó gần như tách biệt với mọi người.

Sau nữa canh giờ men theo đường mòn được lát đá, hắn cuối cùng cũng đến nơi. Hiện ra trước mắt hắn không phải ngôi nhà mà là một khu rừng nhỏ.

Nơi đây cây cối cao lớn, rậm rạp, dây leo chằng chịt giăng khắp nơi. Chỉ có một con đường bằng đá nhỏ hẹp hướng thẳng vào trong.

Cuối con đường chính là một căn nhà lớn hai tầng, không phải theo dãy phòng nối liền nhau như những nơi ở của các đệ tử khác. Đây là một căn nhà độc lập, mỗi tầng chỉ có hai phòng. Trước nhà còn có một hồ cá khá lớn.

Bên trong căn nhà chỉ có một ít vật dụng nhưng lại được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Cho thấy được nơi này mặc dù đã lâu không ai chọn làm nơi ở nhưng vẫn được thường xuyên quyét dọn.

Dạ Hành lấy vật dụng từ bên trong Hắc Cầu ra sắp xếp lại ngôi nhà. Cùng với đó hắn lấy ra một chiếc nhẫn có khắc Tịnh Liên ra đeo trên tay. Đây là chiếc nhẫn mẹ hắn trước khi mất nhờ Trưởng thôn cất giữ. Khi hắn cùng Nguyệt Nữ đến Vân Sương phái, Trưởng thôn đã giao lại cho hắn.

Sau khi dọn dẹp xong bên trong, hắn tiến hành cải thiện một khu vực nhỏ quanh nhà. Loay hoay nữa ngày mới có thể tạm thời như ý.

Giờ đây hắn có được một khu vườn, một hồ cá và một khu săn bắn cho Tiểu Hồ. Khu săn bắn chính là khu rừng rậm hắn không đụng đến này.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.