Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sứ Giả Thánh Triều.

Tiểu thuyết gốc · 2354 chữ

Chương 48: Sứ Giả Thánh Triều.

Ba cánh quân còn lại đã sớm nhận được lệnh của Thành chủ. Bọn họ ban đầu chống trả cực kỳ ác liệt, nhiều lần tổ chức mai phục khiến tà phái sợ có mai phục phía sau nên không dám lỗ mảng truy kích. Cuối cùng an toàn thành công rút lui vào trong phủ thành chủ đã đổ nát. Rồi từ phủ thành chủ theo thông đạo dưới lòng đất tiến vào trang viên mà Dạ Hành cùng Triệu Minh Trí đang ở.

Trong lúc các binh sĩ bên ngoài đang chiến đấu, bên trong trang viên cũng không được yên tĩnh. Không ít đệ tử tinh anh của tà phái cùng các thế lực khác đã lẻn vào đây ẩn nấp.

Trong ba tháng vừa qua, các thế lực khác đã đến đây do thàm nhiều lần. Nhưng lần nào cũng bị Dạ Hành hạ Vụ Hương lên người. Vụ Hương làm cho bọn người này tinh thần có chút uể oải, thêm vào đó Dạ Hành luôn trốn trong mật thất khi ngủ. Từ đó tạo ra được một tình báo giả rằng nơi này gần như vô chủ, chỉ có một cặp vợ chồng già trông coi.

Nữa tháng trước, hai vợ chồng này cũng đã rời đi Liệp Yêu Thành để tránh nạn, cho nên nơi đây thành nơi vô chủ trong mắt bọn họ.

Đêm hôm nay đã có bốn nhóm người lẻn vào trang viên này để ẩn nấp.

Sau khi đến, bốn nhóm người này đã đụng mặt nhau. Nhưng không xảy ra chiến đấu mà mỗi bên đều tự giác chiếm cho mình một phần, các bên nước sông không phạm nược giếng.

Sau đó là liên tục có người ra vào báo cáo tin tức.

Ba người Dạ Hành, Minh Trí cùng Anh Ngọc đứng trong một căn phòng dưới đấy hồ quan sát được tất cả.

Minh Trí vừa cười vừa nói.

“Không ngờ tư trang của ta lại bị một đám địch nhân xem thành phòng chỉ huy để đối phó ta. Không biết chút nữa bọn chúng biết được sẽ có biểu hiện gì đây a”.

“Chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, sau đó khâm phục ngươi thông minh trác tuyệt, tài trí thông thiên a”. Dạ Hành cũng cười nói.

“Việc này là tác phẩm của ngươi, không liên hệ gì đến ta”.

Dạ Hành cười cười không nói.

Ba người cứ như vậy mà ngồi uống rượu xem náo nhiệt. Đến khi phó thành chủ dẫn binh sĩ đến trang viên thông qua thông đạo bí mật thì bọn họ mới nghiêm túc.

Ba người đến một mật thất khác để gặp đám người phó thành chủ.

Đám người này tổn thất gần bảy trăm người, chỉ còn lại hơn hai ngàn người.

“Bái kiến Thành chủ đại nhân”.

“Bái kiến Thành chủ đại nhân”.

“Không cần đa lễ”.

“Hiện tại, kẻ địch vẫn còn trước mắt, các ngươi có lòng tin chiến thắng không”.

“Có”.

“Bên trên có khoảng hai ngàn tinh anh, bọn chúng đa số đều là tu sĩ cấp ba. Các ngươi có tự tin chiến thắng không?”.

“Có”.

“Tốt. Các huynh đệ theo ta giết sạch bọn chúng”. Minh Trí hét lớn.

“Giết”.

“Giết”.

“Giết”.

Dạ Hành thầm nhủ: “may mà có trận pháp cách âm”.

Ba chi quân đội truy sát ba thành Liệp Yêu quân vào trong tòa thành thì mất dấu vết.

“Bẩm báo Trưởng lão, phía tây không phát hiện ai”.

“Phía đông cũng không có”.

“Phía nam không phát hiện được điều gì”.

“Phía Bắc không có bất kỳ ai”.

Chắc chắn bọn chúng đã chạy trốn vào trung tâm. Thắt chặt vòng vây, không được để một kẻ này chạy thoát”.

“Hừ, trêu đùa chúng ta lâu như vậy, lần này ta muốn xem thử bọn chuột nhắc các ngươi có thể chạy đi đâu”. Một vị Trưởng lão khác tức giận mắng.

“Bẩm báo Trưởng lão, bên trong không có ai”.

“Sao lại không có?”.

“Chắc chắn có mật đạo, tìm cho ta”.

Sau một khắc, bọn họ tìm được một cái mật đạo dưới lòng đất.

“Truy cho ta, ta muốn xem bọn chúng rốt cuộc chạy đến đâu”.

“Cẩn thận có bẫy, dù sao bọn chúng cũng không thể chạy đi đâu được.”.

“Các ngươi đi xuống dẫn đường”.

Một vị Trưởng lão phái một nhóm năm người xuống dò đường. Bọn chúng vừa hạ xuống đại đạo, một ngọn lửa lớn bùng phát bao bọc tất cả.

“Ầm…âm…..âm….m….m…m”.

Một tiếng nổ lớn chấn động đại địa cả nội thành, nhiều tòa nhà bị năng lượng xung kích phá hủy. Xung quanh khu vực không có cây cối nhà cửa nào còn đứng vững. Một tòa phủ thành chủ to lớn biến mất sau tiếng nổ. Một cột lửa hình nấm chiếu sáng cả tòa Liệp Yêu Thành như ban ngày. Dã thú xung quanh bị dọa sợ bỏ chạy vào rừng sâu.

“Huyết Long Trận, mau”.

Tất cả đệ tử tà phái dùng tinh huyết bản thân tạo thành một con Huyết Long bao phủ tất cả mọi người bên trong.

Huyết trận này tạo ra quá vội vàng, không đủ cứng cáp đề chống lại vụ nổ khủng bố kia. Người bên ngoài chỉ thấy một đám người như pháo bông, nổ bay tứ tung khắp nơi.

Ba vị Trưởng lão dẫn hơn hai mươi ngàn đệ tử, sau vụ nổ tám thành biến mất, hai thành trọng thương.

“Triệu Minh Trí, ngươi chắc chắn phải chết, chắc chắn phải chết”. Một vị Trưởng lão nghiến răng nghiến lợi hét lớn.

Sau tiếng hét, hắn liền phun một ngụm máu bất tỉnh.

“Ngươi có thể sống sót ra ngoài hay không còn chưa biết”.

Giọng của Ngô Thạch vang lên bên tai đám người tàn tạ của tà phái. Hắn dường như đã đợi ở đây rất lâu rồi. Sáu ngàn Liệp Yêu quân nhanh chóng bao vây lấy hai ngàn quân tàn phế của tà phái.

Không cần phải nói, chắc chắn không thể có kẻ nào chạy thoát được trận này.

Bên trong trang viên, sau khi tiếng nổ rung trời kia vừa vang lên, Minh Trí, Anh Ngọc cùng phó thành chủ dẫn theo hai ngàn binh lính tiến hành tập kích bất ngờ kẻ địch.

Dạ Hành điều khiển bốn cái đại trận cấp ba, chia cắt bốn thế lực khác nhau để giúp cho Minh Trí tiêu diệt từng bộ phận.

Dạ Hành còn dùng độc đầu độc bọn người này từ khi bọn chúng mới bước vào trang viên. Hoa cỏ bên trong trang viên là do chính tay hắn trồng, những loại hoa cỏ này không khiến người khác trúng độc. Nhưng nếu kết hợp thêm với Xà Hạt Huyết Hương thì độc sẽ lan truyền vô cùng nhanh. Mà bên trong ngọn lửa lớn vừa bùng lên đó chứa một lượng lớn Xà Hạt Huyết.

Binh sĩ Liệp Yêu quân được Dạ Hành cho uống trước thuốc giải rồi nên không sao. Kẻ địch thì bị suy yếu khiến cho lần hành động này đã giảm đi một lượng lớn binh sĩ tử trận.

Vốn Dạ Hành muốn tiêu diệt toàn bộ, nhưng không ngờ rằng đại trận cấp ba bị trận rung động vừa rồi ảnh hưởng, hiệu quả không còn được như lúc ban đầu.

Khi Minh Trí mới tiêu diệt được một nữa nhóm địch nhân đầu tiên thì đã bị phát hiện.

Bọn người này kết hợp đồng loạt đẩy lui được binh sĩ Liệp Yêu quân.

“Lui”.

“Rút lui”.

“Chúng ta đã trúng độc, toàn lực rút lui”.

“Nhanh, nhanh”….

Bọn người này dù sao cũng là tinh anh trong tinh anh. Trong ngáy mắt đã đêm hơn hai phần lực lượng thoái lui an toàn.

“Đừng đuổi theo”. Minh Trí ra lệnh.

“Bọn chúng đã trúng độc, chúng ta đuổi theo chắc chắn sẽ giết được thêm một đám”. Phó thành chủ nói.

“Bên ngoài còn có kẻ chờ đợi bọn họ. Chúng ta không cần quan tâm nữa”.

Sau khi bốn nhóm tinh anh này thoát ra bên ngoài thì chia đường chạy trốn. Bọn chúng lại rơi vào sự vây giết của đám người mạo hiểm kia.

“Bọn chúng đã nỏ mạnh hết đã, đúng là linh thạch từ trên trời rơi xuống. Chúng ta phát tài trồi. Các huynh đệ, chúng ta lên”.

Bọn người mao hiểm, tán tu,… này thường xuyên làm nhiều công việc nguy hiểm mà lại kiếm được không bao nhiêu cho nên mới tới đây mong muốn kiếm được một ít linh thạch. Bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội trời ban này. Trong mắt bọn hắn, những kẻ che mặt này đều là mỏ linh thạch di động.

Diệt Tà Minh cũng tham gia vào quá trình vây giết những kẻ giấu mặt này, nhưng bọn hắn cũng cố gắng cứu một phe trong bốn phe chạy trốn này.

Đám người mạo hiểm giả cũng không thèm để ý đến, bọn họ chỉ để ý đến việc chém giết của bản thân.

Một Trưởng lão tà phái trước khi chết thi triển ra Huyết Tế. Máu tươi trong người hắn hóa thành một đầu lâu máu xông thẳng lên không trung.

Bên ngoài Liệp Yêu Thành, chưởng môn Huyết Ma Phái đứng cùng mười mấy kẻ khác nói.

“Có thể dùng mười ngàn binh sĩ đánh tan gần ba mươi ngàn đệ tử chúng ta. Xem ra lời đồn không sai, vị thành chủ này quả thật thông minh tuyệt đỉnh”.

“Quân tiên phong thất bại rồi. Đừng thăm dò nữa, giết sạch bọn chúng đi”.

“Ta không muốn sau này có thêm một kẻ thông minh làm kẻ địch”.

Từ bốn cửa thành Đông, Tây, Nam, Bắc, không biết bao nhiêu đệ tử tà phái tràn vào. Bọn chúng tản ra càn quét khắp nơi.

“Giết sạch tất cả những kẻ trong thành, không được để một kẻ nào sống sót”.

…….

Tại một nơi cách không xa đám thủ lĩnh tà phái. Đám chưởng môn, hội chủ thương hội cùng thủ lĩnh các đoàn đội mạo hiểm cũng đang quan sát mọi chuyện.

“Tà phái đã tấn công tổng lực, chúng ta cũng nên đáp trả”. Hội Trưởng Vạn Minh Thương Hội là Đặng Chí Thành lên tiếng.

“Đợi thêm một chút nữa”. Chưởng môn Đằng Xà môn nói.

“Đợi thêm nữa thì mọi người trong thành đều không còn mạng nữa rồi”. Hội trưởng Vạn Minh thương hội tức giận nói.

“Bọn hắn có thể đánh tan gần ba mươi ngàn kẻ dịch thì cho dù lần này đến trăm ngàn kẻ địch thì họ cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. Chúng ta đừng vội vàng mà trúng kế kẻ địch”. Chưởng môn Thương Lan môn nói.

“Ta thấy các vị sợ hãi đối đầu chính diện với tà phái nên mới không muốn xuất lực đi”. Đặng Chí Thành nói.

“Chúng ta cũng có đệ tử bên trong, chẳng lẽ không lo lắng sao?”. Chưởng môn Cuồng Đao phái nói.

“Ngươi giỏi thì ngươi đi cứu đi, đứng đây tỏ vẻ cho ai xem”. Chưởng môn Giang Lăng môn nói.

“Ta nếu như có đủ khả năng cũng không tốn nước bọt để nhiều lời với đám người ham sống sợ chết các ngươi”. Đặng Chí Thành nói.

“Các vị, kẻ địch trước mắt đừng làm rối loạn nội bộ chính phái ta.

Ta không phải không muốn ứng cứu, mà là từ trước đến giờ, chúng ta đều rời vào thế bị động. Nơi đây gần như trở thành sân nhà của tà phái. Ta phải đảm bảo xác định không có bẫy rập đang chờ chúng ta phía trước.

Các vị có nghĩ đến không, nếu như toàn bộ lực lượng của chúng ta đều nằm tại nơi này thì ai sẽ bảo vệ người dân Liên Yêu Châu”. Chưởng môn Thiên Minh môn nói.

……….

Tại một ngọn núi cao, Sứ giả do Thánh Triều phái tới đứng trên đỉnh núi quan sát hết thảy mọi chuyện.

Một tên thuộc hạ đứng sau nói.

“Đại nhân, dường như chính phái tại Liên Yêu Châu đều không có ý định giải cứu Liệp Yêu Thành”.

“Châu chủ Liên Yêu Châu đâu? Tà phái làm ra hành động lớn như vậy mà hắn không quan tâm đến sao?”. Một thuộc hạ khác nói.

“Bên trên đang điều tra. Rất nhiều bằng chứng cho thấy hắn rất có khả năng cấu kết với tà phái làm loạn”. Sứ giả Thánh Triều nói.

“Hèn chi việc Đại Phụng vương triều cùng Thái tử Chiến Yêu quốc thông đồng tà phái đều không thấy có báo cáo nào”. Một thuộc hạ nói.

“Những môn phái còn lại đâu. Ta không tin tất cả môn phái tại đây đều quy phục tà phái. Không phải có Diệt Tà Minh gì đó sao?”. Một người hỏi.

“Bọn chúng càng ngày càng phế vật, âm mưu hãm hại thì giỏi, đến khi chính diện chống lại tà phái thì kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra sợ sệt”. Một tên thuộc hạ khác nói.

“Đại nhân, chúng ta có nên cứu vị Thành chủ này không? Hắn nếu chết như vậy thật đáng tiếc a”.

“Dù sao cũng phải làm chút gì đó a. Vị Thành chủ này quả thật thông minh tuyệt đỉnh. Thiên tài như vậy mà lại chết uất ức như vậy thật không đáng. Ta muốn giúp hắn đốt lên một ngọn nến giữa giông bão”.

“Bọn chúng chắc chắn có cao thủ tọa trấn, nếu không bọn chúng không dám huy động nhiều lực lượng như vậy”.

“Hắn chắc chắn đang đợi ngài xuất thủ”.

“Đại nhân, ngài nhất định không được ra tay. Nơi này đã trở thành sân nhà của chúng, một khi ngài ra tay chắc chắn sẽ bị bọn chúng vây công”.

“Được rồi, ta tự có phân tất”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996

Truyện Dạ Hành Lộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.