Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thù cũ

Tiểu thuyết gốc · 2793 chữ

Rầm! Rầm!!

Tí tách tí tách tí tách...

Đang di chuyển trên đường Quốc Lộ, trời bỗng âm u rồi một cơn mưa bất chợt đổ xuống, Lam Bảo đưa tay ra hứng lấy vài giọt, nhớ lại hồi còn bé cảm thấy thật vui cùng đám bạn tắm mưa...

Di chuyển thêm một đoạn, hắn thấy một ngôi nhà cũ kĩ bên đường từng có người sống. Bước đến, cửa gỗ đã mục nát nên hắn chỉ đẩy nhẹ đã gãy ra, bên trong có một vài chiếc ô màu lục, bên trên còn có tờ giấy ghi "Người qua đường có thể lấy ô đi nhưng coi chừng đằng sau!"

Đoành!!!

Ánh sét chớp động một cái, Lam Bảo nhìn ra có một cái bóng to lớn phía sau mình.

Vụt! Rầm!!

Một âm thanh nặng nề vang lên, sàn xi măng dưới chân Lam Bảo bị đập nát bét. Lam Bảo đứng ở một bên nhìn cái bóng này, là một tên to con, cao 2m đang nhấc lên cây rìu nặng nề rồi vung rìu theo một đường cong ngang đến eo Lam Bảo.

Lam Bảo híp mắt nhìn, tên này có màu da là xanh lá, theo kiến thức hắn nhớ thì những loại như này thuộc dạng người biến dị, thể lực cực kỳ mạnh, sức sống gấp 10-100 lần người thường, hiện tại kết hợp với Tinh Lực thì sức mạnh chỉ có gia tăng theo cấp số nhân.

Lam Bảo gia cố tiên lực vào tay phải cầm lấy lưỡi rìu to lớn, bẻ gãy một phần rồi tiện tay chưởng nhẹ một cái làm tên to con kia lùi vài bước.

Tên đó thở hồng hộc, cơ thể phát ra loại Tinh Lực tinh khiết không có màu của nguyên tố nào, điều này hắn đã được Google nói qua rằng sinh vật ở vũ trụ này trừ khi biến dị thì phải hấp thu loại nguyên tố mong muốn để sở hữu sức mạnh của nguyên tố đó, và không có khái niệm Linh Căn ở đây.

Thằng da xanh này chỉ là Pháp Đại Phẩm cấp cao, quá yếu..

Tên to con này đã tự tin hơn, lao đến vung rìu. Lam Bảo híp mắt lại, bất chợt hình xăm kí tự màu lửa đang cháy trên tay hắn trở nên dữ dội hơn, nung tay hắn thành nóng đỏ, hắn lách né, chạm nhẹ một ngón tay vào người thằng to xác, lặp tức khiến hắn kêu gào thảm thiết rồi từ từ hoá thành tro.

"Yếu vờ lờ."

Lam Bảo cầm theo ô đi ra ngoài, không thắc mắc gì, bung ô ra che mưa, từ từ đi bộ...

...

Một ngày sau...

Lam Bảo cuối cùng cũng mò đến được ngoại ô thành phố Hà Nội, hắn ngước lên nhìn, phía xa kia là một bức tường khổng lồ, nhìn như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Hắn lại bước đi thêm mười mấy phút, cuối cùng cũng đến lối mòn vào Thanh Long Võ Đường của Thanh Long Phái.

Cộp cộp cộp...

Lam Bảo nghe thấy âm thanh xẻng cắm vào mặt đất cứng cáp, hắn núp sau một cái cây, hé nhẹ cái đầu ra.

Ánh mắt hắn mở to rồi nhíu lại, những kẻ đang cầm xẻng kia là đệ tử mang đồng phục Hắc Hổ Môn.

Ánh mắt hắn di chuyển, liếc sang bên trái một chút, thấy một mỹ phục mặc võ phục hắc sắc, Lam Bảo tối mặt lại, ả chính là một trong hai kẻ mà Văn thông đồng để giết hắn và Kiệt, ấy vậy mà vẫn còn sống, chắc là nhờ hấp thu Tinh Lực. Vận dụng khả năng của cơ thể tu tiên, thu hết khí tức lại, tay kết ấn...

"Vạn Thú Biến - Khuất Vĩ Thử."

Bụp!

Lam Bảo biến thành một con chuột cụt đuôi màu đen, hắn lặng lẽ chạy vòng qua tiếp cận đám đó, nghe thấy bọn hắn nói chuyện bằng tiếng Trung:

- Google dịch:

"Bọn mày tìm thấy chưa?"

"Chưa, đất vừa cứng vừa khó xúc, chắc mất tầm vài tuần!"

Bỗng nhiên người mỹ phụ nói:

"Không cần phải tiếc Tinh Lực, vận dụng để đào đi, thứ này vô cùng quan trọng để khiến đám Thanh Long Phái đầu hàng!"

Lam Bảo ngồi bên cột gỗ mà mặt tối sầm lại, hoá ra là tìm chiếc dao găm màu lục bảo của Thanh Long Phái, trước vì nó là bảo vật trấn địa nơi đây nên dù có quý trọng đến mấy cũng phải di tản tránh mất mạng vô ích, giờ đám này có tìm thấy cũng khó mà lấy đi được.

Mỹ phụ lại nói to: "Không sợ linh tính nó đâu, dù sao nó cũng chỉ là Pháp Đại Phẩm cấp trung nho nhỏ mà thôi, có vi sư là Pháp Thái Binh ở đây, dù có dùng hết Tinh Lực thì các em cũng không chết đâu.."

Nghe vậy cả đám lại vận Tinh Lực, tốc độ đào ngày càng nhanh, Lam Bảo ở một bên nhíu mày, hắn tính toán gì đó rồi bình thản giả ngu chạy vô một lùm cây nhưng vẫn quan sát bọn kia.

Vài giờ sau...

Keng!!

Tiếng xẻng va vào kim loại vang lên, Lam Bảo vẫn tiếp tục nhìn đám kia lấy lên được một cái hộp sắt hình vuông đã rỉ sét, một tên được ra lệnh mở hộp...

BÙM!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn đến cây ngã ngửa, chim chóc còn sót lại bay tán loạn..

Phía dưới kia, tên đệ tử vừa mở hộp đã bị nổ mất thân do đứng quá gần, còn lại được mỹ phụ nhanh chóng bao phủ bằng Tinh Lực do yếu tố bất ngờ.

Thanh dao găm màu lục bảo này lơ lơ lửng lửng bay lên, cảm nhận đối phương mạnh hơn mình thì bắt đầu bỏ trốn.

Mỹ phụ đâu thể để nó bay đi được, nhảy đến với tốc độ còn nhanh hơn cả cái dao găm và định nắm vào nó...

Bụp!

Bỗng nhiên một bàn tay khác nắm lấy thanh dao găm khiến mỹ phụ nhíu mày, hạ xuống ở một bên, người kia cũng hạ xuống ở đầu bên kia.

Người mỹ phụ quay lại nhìn hắn, trong lòng vô cùng đề phòng, biết kẻ này không tầm tường chút nào..

Hắn quay mặt lại, một kẻ đeo chiếc mặt nạ trơn bóng màu trắng, bên trên gắn sừng quỷ, nhìn có chút độc đáo.

"Mày là ai?" Mỹ phụ sát ý nói, Tinh Lực Pháp Thái Binh cấp cao lan toả ra xung quanh.

Lam Bảo lúc này cũng đang đeo cái tai nghe kia nên cũng hiểu được đáp lại:

"Đến con mẹ mày cũng không biết tao là ai đâu.."

Nghe vậy mỹ phụ trán nổi gân xanh, đáp bằng tiếng Việt:

"Thì ra là người Việt kém cỏi, rác rưởi mà thôi!" Mỹ phụ lấy ra một cái thanh thép ngang bằng cái đèn pin, trong một giây, cái thanh thép đó bắt đầu biến đổi thành một thanh giáo phát ra Tinh Lực nhàn nhạt..

"Ái chà!" Lam Bảo hơi cảm thấy thú vị, chế tạo này hay đấy, tiếc quá, hắn không cần rút kiếm vẫn chấp được ả này, khả năng ả và hai thằng kia đã giết Kiệt là rất cao.

Hắn đưa tay ra vẩy vẩy khiêu khích: "Sao? Sợ à? Quỳ xuống dập đầu xin lỗi rồi tự sát thì ông đây còn tha cho."

"Thằng chó này!" Mỹ phụ văng tục, cầm giáo lao đến vô cùng nhanh, trên lưỡi giáo còn bốc ra một ngọn lửa, ả đâm về phía hắn một nhát thật dứt khoát và mạnh.

Lam Bảo nhẹ nhàng tránh né, dư ba uy lực của cái này khiến quả núi phía sau hắn nổ ầm một cái, tuy vẫn chưa đổ nhưng tạo một cái hang khoảng 5m.

Lam Bảo vận dụng Vô Cực Tốc Biến áp sát ả, ánh mắt sáng và lạnh như băng đầy sát khí khiến ả khẽ sợ rồi vô thức lùi lại một chút..

Bụp!

Lam Bảo gia cố tiên lực vào nắm tay phải rồi một quyền dứt khoát, vừa nhanh vừa mạnh vào phần gan của ả, thêm hiệu ứng gia cố quyền kỹ của Quỷ Bạch Nạ, xuyên hẳn phần Tinh Lực bảo hộ của mỹ phụ.

Mỹ phụ mất cảm giác một hồi rồi buông giáo và ngã quỳ xuống đất ôm bụng, cắn răng chịu đựng nhưng vẫn rên rỉ nho nhỏ vì đau đớn, nhưng vẫn cố nói từng chữ:

"Hộc..mày..là ai?..là của tổ chức nào?!"

Lam Bảo thản nhiên đáp:

"Tao làm việc một mình.."

Một tiếng chạy vang lên, một thằng đệ tử si mê mỹ phụ này liều mạng cầm kiếm lao về phía hắn, Tinh Lực Pháp Trung Cấp cấp trung phóng ra, kèm theo câu hét "Thằng chó! Đàn ông đánh phụ nữ, hèn hạ!!".

Ngay khi kiếm vừa chém đến mặt hắn thì Lam Bảo đã vung chân đá vào tay tên đệ tử khiến kiếm bay lên, Lam Bảo nhanh nhạy cầm lấy chuôi kiếm, không nhanh không chậm đâm một nhát vào họng tên đó rồi nhẹ nhàng rút ra.

Bất quá hắn vẫn giữ mạng cho tên này, nhìn là biết đây là một thằng oắt mười 16-17 tuổi mà thôi, liếc mắt cũng biết thằng này tự ảo sức mạnh sĩ gái.

Mấy tên còn lại chứng kiến đã cứng người hết từ khi nào, thấy sư phụ mình mạnh mẽ chưa bao giờ yếu thế giờ đây bị một quyền của một thanh niên người Việt đánh gục, đến khi thằng kia nó lao lên mới định hình được, tất cả đều lấy ra một cái thiết bị dùng để liên lạc, bắt đầu mở lên gọi cứu viện

Lam Bảo sao để chuyện này xảy ra được, Vô Cực Tốc Biến hơn chục lần triển khai, mỗi lần triển khai là một cánh tay cầm thiết bị công nghệ của đám đệ tử đứt lìa, cả đám đau đớn hét lên, bắt đầu chạy tán loạn, Lam Bảo thả ra Tinh Lôi chặn hết bọn này, do Tinh Lôi ở trong bảo vật Lam Bảo mua từ Google nên có thể giữ nguyên sức mạnh, sức mạnh hiện tại của nó là Thiên Cực Tiên, ngang với Pháp Lĩnh Sư cao cấp.

Cả đám đệ tử sợ hãi ngã ra đất, nhìn Tinh Lôi toả ra uy áp Thiên Cực Tiên khiến cả đám bị giữ nguyên.

Ngay cả mỹ phụ cũng bất ngờ, miệng hộc máu sợ hãi lắp bắp: "Sói...sói khổng lồ... Tinh Lực Pháp Lĩnh Sư cấp cao!!"

Lam Bảo cầm thanh kiếm lên, trong đầu niệm Lam Cực Kiếm Điển - Vạn Kiếm Ảnh, sau lưng hắn hiện ra vô số thanh kiếm ánh sáng, trong nháy mắt lao vụt đến xuyên qua tim từng tên một, mắt không nhắm lại, mất mạng tại chỗ.

"Đóng băng, giữ đó vĩnh viễn!" Lam Bảo híp mắt lại, truyền băng tiên lực vào thanh kiếm ánh sáng chuyển nó thành kiếm băng..

Máu từ trong người từng tên đệ tử chảy ra, thẫm đẫm thanh kiếm băng, thêm thời tiết âm u, mưa nhỏ, tạo nên cảnh tượng u ám cực kỳ...

Lam Bảo lệnh cho Tinh Lôi tới gần, ngồi xổm xuống nâng cằm mỹ phụ lên, ánh mắt cười cười, sau lớp mặt nạ nở ra nụ cười gian xảo.

Hắn vào shop thảo dược mua Hoá Hình Thảo - Ngọc Cấp Nhất Phẩm Thảo Dược đưa cho Tinh Lôi hấp thụ, rồi tung một chưởng vào ngực ả, hủy đi viên Tinh Ngọc chứa Tinh Lực Pháp Thái Binh cao cấp của ả, tuy nhiên cơ thể do ảnh hưởng của Tinh Lực nên vẫn còn non trẻ.

"A!... Mày muốn làm gì tao?!!" Mỹ phụ đau đớn tức giận hét lên, ả cực kỳ muốn giết Lam Bảo.

Hắn lại dùng tiên lực chữa hết vết thương cho ả. Lúc này Tinh Lôi đã hấp thụ xong Hoá Hình Thảo, có thể biến hoá thành con người, là một thanh niên không mặc quần áo đẹp trai dễ nhìn kiểu phương tây, có phần trẻ con, tóc vàng nhạt, cơ thể to hơn mức độ cân đối một chút do cơ bắp phát triển mạnh, cao khoảng 1m92.

Đúng kiểu mặt học sinh thân hình phụ huynh!

"Chủ nhân!" Tinh Lôi kính cẩn nói.

Lam Bảo đánh giá một hồi, ném mỹ phụ yếu ớt cho Tinh Lôi, ra hiệu cho nó vào cái hang sâu 5m kia.

Tinh Lôi như hiểu ý, gương mặt thiếu thanh niên liếm liếm môi, thanh côn 18cm nổi cứng lên, sức mạnh cuồn cuộn, mạnh mẽ đem mỹ phụ vào trong hang, Lam Bảo đưa quang tiên lực vào trong phát ánh sáng, bên trong có tiếng kêu lên đầy oán hận:

"Chó chết, mày cút ra!!! Đừng động người tao.. a....đừng..! Cút ra cút ra!!!"

"Im lặng nào.." xoẹt một tiếng, quần áo ả bị xé toạc kèm theo lời nói của Tinh Lôi như gặp phải mồi ngon vang lên "Còn trong sạch à, tuyệt lắm khà khà!"

Lam Bảo sắc mặt lạnh lùng, đặt vào trong một viên Ghi Hình Ngọc được Thập Cửu đưa cho rồi bật ghi hình lại, tạo một lớp cách âm, ngồi ngoài rồi đưa Lam Anh Thư ra..

"Nơi này là nơi nào?" Nàng thắc mắc, hắn đáp: "Vũ trụ khác!"

"Thật sao?" Lam Anh Thư ngơ ngác nhưng vẫn tin hắn, Lam Bảo ngắm nhìn nàng một hồi, tuyệt vời, nàng vậy đã là Thiên Cực Tiên, chỉ cần hấp thụ tiên khí pha lẫn thánh khí ở đây và giữ cho căn cơ ổn định thì là ngày đột phá Ngọc Tiên không xa!

"Đây là nơi tiền kiếp ta đã ở..." Lam Bảo đưa ô cho Lam Anh Thư rồi ngồi dựa vào đất chống cằm suy tư mặc kệ cho từng hạt mưa rơi vào mặt.

"Sao ngươi biết vậy?" Nàng vẫn thắc mắc.

"Không biết tại sao ta lại còn nhớ khi đã chết nữa!" Lam Bảo lười biếng quay sang một bên, bỗng nhiên nhìn ở phía xa xa sau gốc cây chính là một thân hình và tên đó đang nhìn lấy hắn.

Lam Bảo ngay lặp tức đứng dậy, kích hoạt Vô Cực Tốc Biến ở mức tối đa, tiếp cận thân ảnh đó và tên đó cũng giật mình bất ngờ.

Tên đó không nghĩ gì, Tinh Lực Pháp Lĩnh Sư cấp thấp vận chuyển, gia cố cho nắm đấm của hắn, vung về phía Lam Bảo

Lam Bảo càng là hung hăng hơn, vận chuyển Hư Quyền - Thất Tiên Hư Quyền về mặt tên đó.

ẦM!!!

Tên đó bị hộc máu bay về phía sau với tốc độ 50m/s, ngay cả bán kính 5km phía sau tên san thành bình địa, may cho hắn là Lam Bảo bị áp chế một nửa sức mạnh, không thì tên đó ngay cả thân xác cũng tan thành mây khói!

"Thằng chó Văn!" Lam Bảo lẩm bẩm, tên hắn vừa đánh chính là Văn, chắc đã hấp thụ Tinh Lực gần trăm năm nên đã là Pháp Lĩnh Sư cấp thấp, cũng khá đấy, tiếc còn non lắm.

Lam Bảo lại truyền tiên lực vào chân tăng tốc độ di chuyển, tay phải bắt đầu hiện vảy Bá Long, Thất Linh Hư Quyền sẵn sang tung ra...

Văn lúc này liên tục nôn ra máu, quần áo của hắn cũng như là bộ giáp công nghệ cao giảm sát thương vật lý và năng lực cực kỳ tốt đã vỡ tan, hắn sợ hãi run run tay lấy ra một cái thiết bị khẩn cấp, vừa lúc Lam Bảo lao đến, uy áp và sát khí khủng khiếp phát ra xung quanh, hắn tung một quyền. Mà Văn cũng ấn nút kịp thời, cả cơ thể hắn biến mất, chắc là về căn cứ...

BÙM!!!!

Lam Bảo đấm hụt, một quyền của hắn lại hướng xuống đất, phá thành một cái lỗ rộng 2km, dài 4km theo chiều chéo. Do không gian ở đây rất tốt nếu không đã bị phá nát hàng trăm km.

Hắn thu lại quyền, nghĩ lại một hồi, sát khí thu vào, Vô Cực Tốc Biến lại triển khai di chuyển nhanh về chỗ Tinh Lôi ngồi xếp bằng tịnh tâm và hấp thu tiên khí trộn thánh khí.

Ngay cả Lam Anh Thư cũng không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ ngồi canh cho hắn.

..

@Sxicbos

...

-|Tks|-

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.