Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao chiến

Tiểu thuyết gốc · 1344 chữ

Không thèm đợi đàn sói lao đến, Hắc Kiện chủ động phóng thanh kiếm tới con sói gần nhất, đầu kiếm cứ thế chọc thủng đầu của một con lang xấu số. Song hắn chạy tới rồi rút lấy thanh gươm của mình mà vung.

Cả quá trình diễn ra chỉ trong vài giây, lưỡi kiếm sắc bén chuyển động trong không gian như thể đang cắt phăng không khí, nhằm thẳng đầu con sói mà đi.

"Xoẹt", đầu lâu con lang mà hắn nhắm đến tẽ ra làm đôi, vết cắt mượt đến mức trong vài giây ngắn ngủi nhưng vẫn không có bộ phận nào của phần bị cắt rơi ra. Nạn nhân nằm sõng soài trên mặt đất trưng ra bộ mặt kinh hãi khi chết mà chưa kịp làm gì.

-"Wốff" nhận thức được cái chết chớp nhoáng của đồng loại, Giảo Lang Vương rú lên một tiếng hằng bày binh bố trận trước sinh vật nguy hiểm này. Nó gọi tận nửa đàn xông lên để tấn công, nửa còn lại thì đứng xung quanh nhằm bảo vệ nó.

Giảo Lang Vương ưu điểm là linh trí cao, nên hoàn toàn có thể chỉ huy một đàn cỡ lớn dễ dàng, nó biết cách sắp xếp đội hình cơ bản và giỏi ở việc thao túng đàn em. Đã có ưu thì cũng tồn tại khuyết, sức mạnh thể chất của nó lại không nổi trội là mấy, gọi là Vương nhưng đến cả sói Tinh Anh cũng không bằng, chỉ hơn đám dã lang bình thường một chút mà thôi.

Nếu đánh đấm một mình thì việc hạ gục Giảo Lang Vương là điều đơn giản, nhưng hiện tại nó đang có trong tay một đàn lang hơn bốn chục con. Độ nguy hiểm của nó đã vượt xa nhiều so với sói Tinh Anh mang lại.

...

Hơn hai chục con sói dữ hùng hổ mà phi đến. Không chùn bước, Hắc Kiện hắn đưa cả người lẫn kiếm trôi chảy lướt qua vài con lang để rồi khi chúng nhận ra thì đã không còn cảm nhận được tứ chi của mình. Có con bị trảm mất đầu, con thì nửa mất thân dưới, còn con bị rạch sâu một đường từ cổ cho đến hạ bộ đi,...

"Xuôi dòng mà chảy, kiếm vung

Lâu năm núi đá cũng không thoát mòn."

Hắn vừa ngâm vừa giẫm đạp lên thi thể đẫm máu của vài lang đầu. Mấy con xung quanh bị dọa vội bật ra khỏi đội hình mà hỗn loạn, hắn thừa lúc, xoay người quét thêm một vòng cung!

Roẹt

Quang ảnh của thanh kiếm được tạo ra chưa kịp tan biến thì đã thay đổi thành một vòng huyết đỏ tươi. Nửa đàn lang cứ thế mất thêm vài con. Vừa né tránh vừa dồn sức vào cánh tay mà động, là trung tâm của cảnh vật, hắn di chuyển cả cơ thể điêu luyện như một vũ công.

Hắc Kiện khiêu vũ giữa mười con sói dữ, màn biểu diễn đẫm máu mà hắn tạo ra làm nửa già khán giả còn lại phải hoang mang. Thấy tình thế không ổn, Giảo Lang Vương lại điều thêm chục toán nữa gia nhập chiến tuyến. Còn nó vẫn cố tình giữ lại chưa đến chục con để phòng chuyện bất trắc, dù sao thì sống đã lâu, nó đủ hiểu một nhân loại sẽ giảo hoạt đến mức nào.

"Gấuuu!" Một con đằng sau bị chẻ làm đôi, chưa đến một hơi thở, hắn lập tức xoay lại. Thấy thêm toán sói nữa gia nhập và vồ giết ngay trước mặt, hắn lần này lại không duy chuyển mà bất động đứng yên tại chỗ. Thanh kiếm hắn để ngang với ngực.

...!

Lưỡi kiếm lộng lẫy dưới cung trăng, chỉ trong vài hơi thở, nét hắn chém để lại một đoạn quang khúc khuỷu! Đường sau nối tiếp đường trước, dường như phá vỡ quán tính định luật, dường như rạch hẳn không gian, mạnh mẽ đến tột điểm. Cả một đám sói công đến cứ vậy mà phân ra theo hình rồi đi đời nhà ma.

-"Đám sinh vật sống các ngươi còn tệ hơn cả bù nhìn đi, ta phải vung nửa vòng mới va chạm mà bọn mày còn chưa đến quá phần tư.

Người đi trước để lại đường cho người đi sau. Rút kinh nghiệm trong run rẩy, giờ cả đàn chỉ còn chưa đến chục con, Giảo Lang Vương bị dọa cho cả kinh nhưng không còn cách nào khác, đành mạo hiểm để ra trận. Bỗng nó để ý đến vòng lửa trước còn vây hãm nó đang dần dần nguôi đi.

-"Hử, đến đường cùng, con lang vương nãy còn định giãy chết giờ lại tự nhiên đem dừng đây"

Tuy phỏng tí nhưng nếu giữ được mệnh, sao lại không trốn đây? Rút lui ý định tràn ngập tâm trí con đầu đàn, tâm càng già thì càng quý trọng cái mạng, ngay lập tức nó ra lệnh cho cả đàn đứng lại để chặn hắn hòng mua thêm thời gian để chạy.

Nhưng Hắc Kiện hắn đâu ngu mà buông tha cho nó. Chỉ trong chớp nhoáng, hắn vận sức đôi chân giáp mà bật nhảy theo góc nghiêng, vượt qua tầm mà lũ sói có thể chắn, hắn phi đúng bốn đoạn sắc ám tiễn

Phập, phập, phập và phập.

Bốn nốt thanh truyền vào tai con thủ lĩnh tương đương với bốn bàn chân bị cắt đứt của nó. Nó thê thảm rú lên trong sự đau đớn, mất đi chân, nó ngã bẹt xuống đất mà vùng vẫy, dịch đỏ cứ từ phần bị cắt mà ứa ra. Kể cả Hắc Kiện không đuổi giết thì nó hẳn phải chết vì thiếu máu không phải nghi ngờ.

-"Nay thử kiếm thuật đến đây là đủ rồi"

Nãy lúc phi con thủ lĩnh xong, hắn vẫn còn ở trên không trung, vẫn kịp xoay người mà phi thêm nữa bảy ám tiễn. Những con còn sót lại lần lượt bị đâm thủng người. Đàn sói cỡ lớn cứ thế mà diệt vong.

...

Sau một hồi lửa cũng đã dập tắt, cả bãi chiến trường xám xịt còn lại mỗi mình Hắc Kiện đi.

Đã đến lúc thu hoạch!

Hắn trước hết tiến đến chỗ mà con Lang Vương đang nằm, nó vẫn còn một tia sinh mệnh, khó khăn khi hô hấp.

-"Một sinh mệnh ngoan cường hay cố chấp đây"

Nói xong, hắn chém lìa cổ con Giảo Lang ra mà cất đầu nó vào trong túi, đây sẽ là một yếu tố góp phần quan trọng khi hắn trở lại Hội Minh. Song, hắn lại lôi con dao nhỏ ra rồi xẻ thịt và da của thi thể. Cả đàn xác đang nằm kia cũng sắp đến lượt của chúng.

Thu gọn ám tiễn và dọn dẹp sạch sẽ phần còn lại, ngoài đống mà nhiệm vụ yêu cầu thì hắn còn thừa khá nhiều da và thịt sói, đã vậy da và thịt của lang vương còn đáng giá hơn nhiều. Chỉ trong một đêm mà hắn lại hoàn thành hai nhiệm vụ cùng một lúc, tốc độ nhanh kinh người so với bọn đồng mạt kia. Hắc Kiện khoác lên người hai cái túi to chất đầy vật phẩm nhiệm vụ rồi xoay người rời đi.

-"Tiếc là nhiệm vụ cấp bạc chỉ được nhận mỗi tuần một lần"

Lúc hắn ra khỏi thành thì trời đã chập tối, trải qua một buổi đêm thực chiến đầy thử thách, hắn lại cất bước trở về chốn thành Đại Loan. Dải sáng của thái dương dần xuất thế đường chân trời. Cứ theo đà thì lúc hắn tiến đến trước cổng thành hẳn là bình minh.

-"Đêm tháng bảy chưa nằm đã sáng, thời gian trôi cũng thật nhanh mà!"

(Mình sửa lại câu tục ngữ vì thời điểm ở thế giới này khác với địa cầu)

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.