Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết không đối chứng

Tiểu thuyết gốc · 1624 chữ

Hội Minh

Tiếng bàn tán sinh động diễn ra khắp gian phòng.

-"Mày nghe thông báo chưa, nãy guild Lam Thảo vừa công bố tổn thất rằng sáu thành viên của hội đã biến mất chỉ sau một đêm"

-"Mấy tên đấy hay đi chung lắm, với lại bọn chúng khá hoàn cảnh chắc lại liều mạng vô chỗ nào rồi tự chôn thây thôi"

-"Đám lính canh đêm hôm cũng thấy sáu người họ nhưng từ đó đến nay chưa thấy tí tung tích gì"

-"Chắc giờ nằm gọn hết trong bụng sói rồi. Ài, thế giới này thật khắc nghiệt"

-"Nhắc đến biến mất, tao không thấy thằng Ngô Bảo đâu từ tối qua đến giờ"

-"Ý mày là cậu thanh niên thường ngày hay lui lại đây trêu ghẹo cô tiếp tân á"

-"Ừm, nó khá có tài đấy, chưa đầy một năm mà nó đã sắp thăng lên trung kiến rồi, nghe nói nó còn có ý định đi xin làm đệ tử chân truyền của quản giáo"

-"Công nhận, bảo sao tao cứ thấy thiếu vắng, không bị làm phiền trông mặt cô tiếp tân hớn hở chưa kìa"

"Dingggg"

Hắc Kiện bước vào Hội Minh, mọi người trong phòng đều bị hắn thu hút, lần này hắn lại vác theo hai cái bao to được chất đầy, lặng lẽ bước đến chỗ tiếp tân. Một hai người bỗng sực nhớ ra điều gì đó.

«A mình nhớ ra rồi, chập tối qua tò mò đi theo tên Dị Biến cùng vài người, Ngô Bảo cũng nằm một trong, tên đó là kẻ bám đuôi lâu nhất»

-"Ngài muốn trả nhiệm vụ à?"

-"Ừm, ta đã hoàn thành xong hai yêu cầu" Hắc Kiện để hai tờ giấy nhiệm vụ lên mặt bàn, một cấp đồng và một cấp bạc, rồi đưa một bên bao cho người phụ trách vật phẩm cấp đồng. Còn cấp bạc thì đã có chứng nhận từ đội buôn.

Mọi người trong phòng kinh ngạc, đến cả vài người cấp bậc trung kiến cũng đứng ngồi không yên.

-"Hai nhiệm vụ chỉ trong một đêm! Tên này có phải con người nữa không vậy... à mà hắn đâu phải người"

-"Đã vậy còn có một nhiệm vụ cấp bạc đi"

-"Cả hai cái đều liên quan đến sói, đừng nói là hắn tự mình xử lý hết nhá"

Tiếp nhận từ Hắc Kiện, cô tiếp tân xem xét xong hai tờ giấy rồi đưa tiền thưởng cho hắn

-"Tổng cộng là 9 đồng vàng, ngài còn điều gì nữa không ạ"

-"Ta còn muốn hỏi tội Hội Minh đây"

Ai cũng ồ lên

-"D-Dạ?" bất ngờ trước câu nói của hắn làm cô lúng túng «Tên này đang nói cái quái gì vậy».

Không đáp lại ngay, Hắc Kiện cho gọi phụ trách đem mời một nhà chuyên về lĩnh vực giám định dã thú. Hắn moi từ trong bao còn lại, lôi ra một cái đầu lang to vượt mức bình thường. Song đặt lên bàn trước mắt mọi người.

-"Đầu to quá, bộ lông trên mặt nó dường như không phải dã lang bình thường"

-"Là sói Tinh Anh chăng?"

Bọn cấp tân binh trầm trồ lấy một tiếng. Mọi người chăm chú nhìn lấy nhìn để một hồi thì người giám định đến xác nhận. Tuy Giảo Lang Vương ngoại hình khá tương đồng với sói Tinh Anh nhưng vẫn có vài đặc điểm để phân biệt như não bộ to, hàm răng lại cùn...

-"Đây đích xác là Giảo Lang Vương, cá thể có linh trí cao nhất trong loài sói, thuộc loại hiếm có đi" giám định gia nói

-"Hả, không phải Tinh Anh lang mà là vua của loài sói một trong!"

-"Vậy thì cấp độ nhiệm vụ cũng chạm mốc vàng đi"

-"Khó trách đội tuần tra báo cáo sai, hắn tự nhiên hao phí tinh lực rồi lỗ đây"

-"Nhưng mà cấp bậc đồng như hắn lại hoàn thành một nhiệm vụ cấp vàng ư! Cũng hơi lố quá rồi"

Trong phòng nhốn nháo hết cả lên, Hắc Kiện bỗng lên tiếng giải thích:

-"Hẳn vài người trong đây đã biết, chập tối qua ta đi đến địa điểm nhiệm vụ, lúc đó ta không hiểu lý do tại sao mà vài người theo ta nhưng cũng mặc kệ"

Bỗng một cảm giác nhột hình thành trong vài tên.

-"Đến nơi, ta vẫn nghĩ là chỉ có một con sói Tinh anh, dù vậy thì đàn sói cỡ lớn cũng hơi quá sức. Lúc ta tính lấy khó mà lui thì lại phát hiện còn một người theo ta đến tận đây, hắn xưng danh Ngô Bảo"

«A, giờ mới để ý, hắn ta vậy mà không có ở đây, chẳng lẽ.. » mọi người nghĩ thầm.

-"Hắn ngưỡng mộ ta vì là đệ tử chân truyền của quản giáo đi, mà ta lại không muốn nộp tổn phí nên cả hai đều đồng ý lập đội và tiến hành nhiệm vụ cấp bạc, việc cả hai liên thủ thì thành công là điều chắc chắn"

Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp

-"Nhưng một biến cố lại xảy ra, nó không phải sói Tinh Anh mà là Giảo Lang Vương, đàn sói biết dàn xếp đội hình nên việc tiến công trở nên khó khăn, đã thế đám lang còn biết chặn cả đường lui.

-"Sau một hồi kịch chiến, hai người dần dần không chịu được, cơ thể ta làm bằng giáp nên tránh được kích chí mạng nhưng tên Ngô Bảo thì lại không được ưu thế như vậy mà hi sinh. May mắn nhờ đống bẫy lửa, ta thành công lấy được thủ cấp con đầu đàn, không thì đã chẳng còn đứng tại đây"

Sự thật đã được sáng tỏ, giờ mọi người đều đã biết lý do mà Hắc Kiện hoàn thành nhanh như vậy, một phần lập đội còn một phần nhờ khí vận đi. Họ cũng giải đáp được sự mất tích về Ngô Bảo, việc cậu chú ý đến đệ của quản giáo cũng không lấy làm lạ, vài người ở đây cũng biết rõ chuyện đó. Hơn nữa cậu cũng sắp thăng lên trung kiến nên khả năng đồng ý vào một nhiệm vụ cấp bạc cũng cao. Lời hắn nêu cũng có sự thật nằm ở mấy người theo hắn tối qua đây, đáng tiếc là do tình báo sai nên gặp chuyện không may như vậy, đầu lâu con sói vương đang để trên bàn kia làm bằng chứng rõ rành rành rồi. Chẳng ai còn hoài nghi hắn nữa.

-"Thật đáng tiếc a! Chàng thanh niên trẻ mới tuổi đôi mươi đầy hoài bão cứ vậy mà chết đi đầy tiếc nuối, cũng là một phần do bản tính tham tiền của ta đi" Hắc Kiện hắn nói trầm lắng, tay để trên trán ra vẻ ăn năn.

Là hung thủ chính giết hại nhưng hắn lại chẳng ngại ngần tí nào khi thốt ra một tiếng xót thương cho cậu. Nếu để Ngô Bảo nghe thấy chắc tức giận đến mức sống lại mà chửi vô thẳng mặt hắn đây. Nhưng cậu đã đi đời, người chết thì không có quyền lên tiếng, Hắc Kiện hắn thích nói gì thì nói thôi.

-"Nhưng! Chủ yếu vẫn là các ngươi thông báo sai sự thật đi, hao phí tinh lực ta thì không nói lại còn gián tiếp hại chết một mạo hiểm giả đầy năng khiếu đây!" Hắc Kiện từ giọng ăn năn mà đổi sang giọng trách cứ.

-"Ta yêu cầu bồi thường!"

...

Mọi người nãy còn đồng cảm cùng hắn mà xót thay cho Ngô Bảo nhưng hắn lại buột miệng thốt ra câu đòi bồi thường làm cả bọn cứng đờ.

-"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a!"

-"Hắn ỷ vào danh đệ tử quản giáo mà lấy ngay một cái cấp bạc ngay ngày thứ hai khi đến Hội Minh đi, chắc do tiền cao hơn làm hắn ngu muội"

-"Nhưng hắn yêu cầu này cũng hợp lý rồi, việc phát sai tình báo về nhiệm vụ đã là một điểm trừ chết người, nếu không bồi thường thì uy tín mà Hội xây dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ, kể cả là dị nhân vẫn phải tuân thủ"

Hình tượng Hội Minh đang dần xấu đi trước mắt mọi người. Cô tiếp tân nắm bắt toàn bộ sự việc thì cúi đầu xin lỗi trước Hắc Kiện, bỗng từ bên ngoài có một người đẩy cửa mà vào.

-"A! là ngài ấy"

-"Chủ Hội Minh đang đến"

-"Hiếm có cơ hội được gặp ngài ấy đây"

Đứng đầu Hội Minh là một người đàn ông tuổi trung niên, khuôn mặt già dặn đầy chất phác. Dáng người hơi cao so với bình thường, lòng bàn tay có nhiều vết sẹo dài biểu lên một nhân vật từng đi chinh chiến lâu năm. Bất ngờ khi thấy Chủ Hội Minh tiến đến gần mình, Hắc Kiện lên tiếng.

-"Thật quý hóa khi ngài trực tiếp đến đây là vì ta đi"

-"Thứ lỗi cho sự sai lầm từ hội, bồi thường là điều hiển nhiên, nhưng ta đích thân tìm ngươi còn vì mục đích khác. Sao ta không vào phòng riêng mà bàn bạc nhỉ"

Hắc Kiện được chính chủ Hội Minh mời thì đồng ý ngay, hắn tuy không biết tên ấy có ý gì nhưng đây là một cơ hội tốt để thiết lập thêm mối quan hệ với người có quyền lực cao. Hắn theo Minh chủ tiến vào để lại sự ngơ ngác còn tồn đọng trên mặt mọi người.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.