Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không hoàn hảo

Tiểu thuyết gốc · 1450 chữ

Hắc Kiện rải bước trên dải đường đá, hắn đã tốn kha khá thời gian của mình ở Hội Minh, hẳn đã trễ hẹn với quản giáo, hắn hướng khu tập luyện mà đến, vừa đi vừa lẩm bẩm.

-"Hiện tại tổng số tiền đang có là 90 vàng 56 bạc... "

Dù bán giá thị trường cho Minh Chủ nhưng dẫu sao thì cũng là đầu của một con lang vương độc lạ, giá sẽ cao hơn nếu hắn không phanh thây bộ phận của nó ra. Dã thú càng quý hiếm thì càng giá trị.

-"Ta còn chưa tính sổ việc ngươi cầm thanh kiếm thì thôi, nay còn đến muộn, xem thường lão già ta quá rồi" Quản giáo đứng đợi hắn khá lâu, nói với giọng cộc cằn.

-"Thân thế đặc biệt, có chút việc ngoài ý muốn là điều bình thường"

Hắc Kiện biết quản giáo có trách móc cũng chả làm được gì hắn nên im lặng lựa chỗ có tầm nhìn tốt nhất để học rồi ném thanh kiếm vào người ông. Quản giáo hậm hực cứ thế mà xả nỗi giận vào con bù nhìn đá mới thay.

Qua Hắc Kiện đã học hết những đường cơ bản, cũng giết được cả đàn sói cỡ lớn và hẳn một con sói vương nhưng hắn lại không lấy điều này để tự hào. Đàn lang bị lửa bao quanh thì tâm lý hoang mang, sợ sệt, con sói vương lại là một Giảo Lang Vương già nên khả năng chiến đấu cũng tụt xuống đáy cốc đi, chẳng khác nào sói thường, chưa kể đến tính tình còn nhát cáy, chưa đánh đã chạy.

«Trước, vì cách mọi người ở đây nhìn nhận nhiệm vụ cấp bạc nên ta đã chuẩn bị khá cẩn thận, nhưng giờ cũng chẳng cần nữa»

Nhiệm vụ cấp sau thường có độ khó gấp mười lần cấp trước, đó là lý do Hắc Kiện cẩn trọng mà làm bẫy nhưng giờ hắn chỉ cần xông xáo và thực thi bằng cách cơ bản nhất khi làm nhiệm vụ mà thôi.

Phần vinh quang thì lại khó gấp trăm lần, thậm chí ngàn lần, trên toàn bộ sáu đại lục cũng không có nổi mười người cấp bậc anh hùng.

Kỹ thuật kiếm cao tầng lần lượt bung ra từ quản giáo, lần này còn ảo diệu hơn lần trước. ông dường như cảm thấy mình đang được hồi xuân. Mỗi lần triển khai kỹ năng là một lần ông nhớ đến bao nhiêu năm tháng vất vả của mình chỉ để đạt được cảnh giới có thể xưng hùng, tận hưởng khoảnh khắc chưa được bao lâu ông lại nhớ đến người đang ngồi quan sát mình chăm chú. Mặt ông bỗng nhăn nhó lại còn răng thì nghiến ken két.

«Thế mà thằng lỏi đó lại học xong kiếm kỹ chỉ qua vài lần nhìn. Ôi! Chuỗi ngày tích lũy của ta.» Ông ghen tị với tài năng quái dị đó.

...

Buổi chiều đến, lần này là lượt của Hắc Kiện.

Hắn cả sáng đã nhìn quản giáo mà không rời mắt. Nhưng lần này toàn là kỹ thuật vừa mới vừa cao tầng nên độ khó đã tăng lên trước nhiều lần. Thiên phú của hắn là giới hạn, không phải một lần được luôn mà còn xem hắn lĩnh ngộ được bao nhiêu trong lượt đầu tiên đây.

-"Hử?" Làm được một phần ba thì Hắc Kiện bị chệch nhịp, hắn dừng luôn ngay tại chỗ.

Từ nãy đến giờ hắn vẫn sao chép hoàn hảo từ chuyển động cho đến cách vung nhưng vẫn cảm thấy không ổn, cả quản giáo cũng phát hiện ra và cười thầm trong lòng. Đáng lẽ người sư phụ phải thất vọng khi nhìn ra điểm sai của đệ tử nhưng quản giáo lại khác, ông còn mong điều này sảy ra đây.

-"Ta còn tưởng thế nào, chắc ngươi cũng nhìn ra được rồi đi" ông rạng rỡ hẳn lên.

-"Chẳng ai là vạn năng cả. Sao? Còn chưa chỉ dẫn đi" Hắc Kiện trách móc ông.

Trước lời lẽ của hắn, ông ngơ ngác, năm xưa lúc ông chinh chiến sa trường, nơi nguy hiểm có thể ập đến bất kì lúc nào, khắp nơi đều là địch mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, không để lộ chút sơ hở. Giờ về già tuy não bộ đã kém nhưng vẫn thừa sức để trị bọn đầu đường xó chợ đây thế mà tên trước mặt ông chẳng còn tí liêm sỉ nào, cứ thế thốt ra câu từ khiến ông đơ cả người. Tỉnh lại sau một lúc, quản giáo quát:

-"NÀY! Lí ra ta mới là người được nói kiểu vậy, ngươi đừng có quá phận!"

...

Trời đã chập tối, những con người cần mẫn đang trở về chốn nghỉ ngơi sau một ngày lao động mỏi mệt. Mặt trời dần dà lặn xuống, ánh chiều tà của hoàng hôn bị thay thế bởi ánh trăng thanh cao của nguyệt cầu.

«Ra là vậy, tuy chưa hoàn thiện được kỹ năng nhưng ta biết vấn đề từ bản thân rồi»

Hắc Kiện tập xong rồi đi về phía Hội Minh, đôi chân giáp bước một sải rộng, dù sao thì Hội cũng sắp đóng cửa. Nếu trễ thì đêm đâm ra lại không có việc gì làm, luyện tập một mình với luyện tập khi thực chiến nó khác nhau một trời một vực, so sánh thì ai cũng biết cái nào hiệu quả hơn.

Đèn của căn nhà vẫn còn sáng, hắn bước vào và thấy cô tiếp tân đang chuẩn bị đứng lên, coi như hắn đã kịp.

-"A, chào mừng ngài"

«Có vẻ như việc Minh Chủ đích thân đến gặp ta đã lan truyền đi, thái độ nhân viên dường như kính trọng mình hơn» Hắc Kiện đánh giá.

Không thèm để ý đến cô, hắn quay ngắt sang nhiệm vụ bảng mà xem.

Thu thập mật của gấu hoang, ong rừng mắt đỏ...

-"Hử? Một nhiệm vụ nhưng lại hạn khẩn, chọn đây vậy"

Lấy cho mình một nhiệm vụ cấp đồng, bản hợp đồng là hai ngày mới được nhận cấp bạc nên không thể lấy thêm. Hắc Kiện chọn cái yêu cầu là hộ tống một đội buôn đi qua phía đông Hung Lang thảo nguyên, dạo gần đây quanh tường thành khá là ít sói, yêu cầu khá là đơn giản, chỉ cần một người quen thuộc đường và đi kè kè bên cạnh thương đoàn là được. Thời gian khởi hành lúc mười hai giờ đêm nay.

«Tuy dạo gần đây khá là ít sói nhưng nghe tin có vài mạo hiểm giả cứ mất tích vào ban đêm nên hẳn chẳng ai đi nhận nhiệm vụ này» Hắn còn cảm thấy thoải mái khi là hung thủ vì ảnh hưởng tạo ra làm cho mọi khỏi tranh từ hắn.

Một phần còn lại hắn cố tình chọn cái này bởi vì trước đó nhiệm vụ cấp bạc đầu tiên mà hắn thực hiện lại là tiêu diệt đàn lang cỡ lớn để mở đường, có thể tận dụng điều này mà giao hảo giữa những thương nhân dày dặn kinh nghiệm và học hỏi từ họ. Hắn xác nhận đội buôn hẳn có người như thế vì vốn dĩ họ có thể đi từ sáng nay nhưng khi nghe đến thảo nguyên danh thì lại lo lắng, để cho chắc ăn vẫn yêu cầu lấy một mạo hiểm giả đi theo để bảo vệ bản thân và hàng hóa cho đến khi vào thành Đại Loan.

Để tấm giấy nhiệm vụ lên mặt bàn, hắn thông báo với cô tiếp tân rồi rời đi. Một đêm nữa lại ra khỏi thành, trời mới tối một quãng thời gian, còn vài tiếng lâu mới đến nửa đêm, hắn thong thả mà tiến bước. Thêm lần nữa hắn hướng phía đông mà đi, trên đường còn tranh thủ giết mấy toán sói lang thang và lấy da, thịt của chúng.

"Gấuuu" con sói bị chém đôi cơ thể rơi vãi hai phần xuống thảm cỏ, nhưng lần này Hắc Kiện lại không thu thập nguyên liệu từ nó. Khoảng cách này cũng khá gần trên đường đi của đội buôn, hắn còn ước tính thêm về đống thịt vừa nãy hắn kiếm được.

-"Nhiêu đây chắc đủ để mời những vị khách đến rồi"

Ngửa cổ, ngước nhìn lên bầu trời, mảng đỏ không gian ập vào mắt hắn, phần miệng giáp thoát ra một thanh âm.

-"Đêm nay sẽ là một đêm dài đây"

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.