Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi bắt

Tiểu thuyết gốc · 1821 chữ

-"Xếp thành mũi tên đội hình!"

-"Rõ!"

-"Hướng đằng sau, quay."

Âm thanh vọng ra bởi Lâm Hoàng, mọi người nghe theo không chút do dự, tập kết thành hình. Cả đội đã hướng về phía chỉ định nhằm tránh giáp tiến thẳng mặt với hai con sói Tinh Anh. Kế hoạch cả đoàn là đục thủng phòng tuyến thưa nhất của đàn lang và nỗ lực chạy thoát.

Sai lầm khi đùa giỡn con mồi, đàn lang đã để cho cả đội có thêm thời gian mà chuẩn bị. Mãi cho đến khi đàn sói bắt đầu triển khai tấn công thì thương đội đây đã nắm quyền chủ động. Mọi người đồng lòng phi thẳng hướng mũi nhọn mà phóng. Một lần nữa, mặt đất lại rung chuyển.

-"Đâm thủng cho ta!"

-"Bọn súc sinh, CÚT!"

Hơn bốn chục con người tạo thành một dòng suối ào ạt chảy xiết. Mấy lang đầu đứng ở hướng mà đoàn đội chỉ định bị khí thế áp bức dọa cho cả kinh. Tuy hơn hẳn về số lượng nhưng gặp phải tình huống bất ngờ như vậy thì chúng vẫn sẽ không kịp mà phản ứng.

Sợ hãi bao phủ lấy vài con, chúng co ro định vắt cẳng lên mà chạy nhưng nào kịp, thời gian để tăng gia tốc cho chân lại không sánh bằng thời gian mà đoàn người đuổi kịp đi.

Banh

Va chạm xảy ra, gần chục con bị lượng người hùng hổ đẩy bay đi, té văng ra chỗ khác, con thì ngã theo tư thế chó đớp cứt, có con thì gãy xương cốt, không may mắn còn bị vỡ mất hộp sọ. Phòng tuyến bên dã lang đã bị phá vỡ.

Họ cứ thế mãnh liệt xuyên qua. Y như cách gọi của đội hình, một mũi tên được giương cung hết cỡ, tuyến đường mà nó bay qua để lại gió bão. Mạnh mẽ đến cực điểm, ý chí kiên định của tất cả mọi người đã đúc kết nên một đầu tên đầy sắc nhọn hòng phá mọi vật cản, nó còn toát lên niềm khao khát được sống sót trở về ở từng người.

Mấy người trai tráng, trẻ khỏe còn tràn đầy sức lực hiển nhiên sẽ dẫn lên trước mấy cụ già sắp xuống lỗ. Họ không dùng đến ngựa kéo xe để tẩu thoát, đặc điểm đại lục Trung Nguyên là mưa thuận gió hòa, chính điều đó đã thoái hóa đi sự linh hoạt vốn có ở loài ngựa nơi đây.

Cuộc sống còn yên bình hơn khi được nhân loại thuần hóa, điều đó khiến đôi chân chúng bị hao mòn, con người chỉ tận dụng chúng ở mã lực để kéo, cày như trâu mà thôi. Mọi người thà để lại làm mồi nhử dẫn dụ toán sói còn hơn. Mà ngựa ở lại thì mấy cỗ xe chở hàng cũng đứng chân tại chỗ.

«Hi vọng đống hàng hóa không sao» Hắc Kiện không chạy theo thì lại sinh nghi. Đã diễn thì diễn cho chót, với lại nếu cả đoàn bị bắt thì hắn cũng không đủ thời gian chạy đến mà bảo vệ người.

...

"Bồm bộp, bồm bộp... " Rầm rộn tiếng chân tiếp xúc với mặt đất không ngớt. Hắc Kiện hắn điều chỉnh tốc độ để bản thân ở nửa dưới đoàn phòng chuyện không may xảy ra. Hơn nữa hắn còn phải tập trung bảo vệ Vũ Phong, người mà hắn chọn lúc nãy để còn lợi dụng sau này. Còn về phần Vũ Phong, đôi chân cậu thoăn thoắt chạy, duy trì khá lâu trong hàng ngũ trung.

Hai phe rơi vào tình thế ngươi đuổi ta chạy. Phe bị đuổi là con người. Đằng sau là đàn lang hơn bảy chục đầu đang dí sát đuôi, dẫn đầu là hai loại sói Tinh Anh tố chất vượt xa dã lang bình thường.

-"Aaaa" Một tiếng thét vang lên. Một lão ông đã bị đuổi kịp, con sói Tinh Anh dẫm qua người ông và để lại một vết lõm sâu thấu xương, hai con lang thường bắt đầu cắn xé, thịt người già ngon hay không nó vẫn sẽ chén, nhưng nếu nó dừng lại ăn sẽ mất đi một sói lực trọng yếu trong quá trình đuổi giết. Không bị ảnh hưởng, nó phải làm đúng trọng trách với tư cách bề trên, hai chữ "tinh anh" là không ngoa khi nói đến.

Dần dần những người cao tuổi bị đuổi kịp, lang đàn tiến hành cào cấu. Tiếng la thảm thiết truyền đến lỗ tai mọi người, nhưng điều đó không làm họ nhụt chí, hi sinh là điều không thể tránh khỏi. Những gì họ có thể làm bây giờ chỉ là nhắm mắt mà chạy thôi.

«Còn chưa phóng lên đây» Hắc Kiện thầm trong lòng.

Một cuộc đuổi bắt hẳn phe con người sẽ chịu thiệt. Trải qua bốn trận chiến trước thể lực mọi người đã hao mòn, phải canh hơn mặt trời mới ló dạng, bóng tối vẫn cứ bao trùm lấy đường đi, dù địa hình đồng bằng nhưng chướng ngại vật lẽ nào một tảng đá cũng không!?

Đã vậy dã lang là động vật săn về đêm nên ưu thế cực kì lớn, thể lực chúng nãy còn được bồi thêm bởi đống thịt mà Hắc Kiện vãi ra.

«Lũ sói vô dụng, vẫn là dựa vào chính mình» Cứ tình cảnh này thật không ổn, nếu Lâm Hoàng có thể chạy thoát mặc cho tỉ lệ có thấp cỡ nào thì cũng không phải tình huống mà Hắc Kiện muốn.

«Chắc cái này là đủ» hắn móc từ trong túi ra một viên đá rồi xoay người.

Bụp

Viên đá bay chính giữa trán một con Tinh Anh, đè đống bạch lông xuống và tẽ ra, cảm giác đau nhức não bộ truyền khắp đầu. Bị chính con mồi trêu ngươi, nó gào lấy một tiếng, hung dữ bội phần.

Khi lý trí bị tổn thương thì trái tim sẽ thay thế hành động, cơn tức giận của con Tinh Anh vừa bị ném bỗng chuyển hóa thành nguồn năng lượng tinh thần dồi dào. Đôi mắt nó hung tợn, cơ gân tứ chi của nó thì nổi hẳn ra ngoài.

Chỉ trong một khắc, con sói Tinh Anh bộc phát tốc độ chân chính! Một luồng gió mạnh được hình thành, chỉ mất một giây đã bắt kịp người cuối, nhưng nó không làm gì mà vòng qua phía trái tiếp tục phi. Dần dần vượt qua cả Hắc Kiện, vượt qua hàng trung, sánh ngang hàng trước rồi vươn lên dẫn đầu.

-"Không ổn, nó muốn chặn!"

Con sói sau khi vượt lên trước bỗng đứng lại rồi xoay người, nó giơ chiếc chân to khỏe với bộ vuốt đầy sắc nhọn quẹt lấy một đường cung.

-"Cẩn thận!!" Lâm Hoàng hét lên.

Không ai muốn chạy tiếp cả nhưng do quán tính mà đòi dừng ngay thì thật vô lý, những tên đầu hàng ngũ bị một đường sáng vòng cung xoẹt qua.

"Phẹt" tiếng các tấc thịt bã của những nạn nhân xấu số rơi xuống đất, cơ quan nội tạng bị cào cho nát bươm, xương xẩu trắng còn lộ thiên. Chỉ trong một đường vẩy tay uy bạo đã cướp lấy năm, sáu cái sinh mạng. Những thi thể lần lượt đổ xuống, nét mặt kinh hoàng trên từng cỗ xác vẫn chưa phai.

-"Để ta chặn nó, vòng qua mau!"

Lâm Hoàng tuốt gươm đầy cao cả để đổi cơ hội sống sót của bản thân mà lấy thêm cơ hội cho mọi người.

-"Ngài chủ trì a!" Điều này càng tăng thêm tinh thần cho cả đội, họ bứt tốc. Một hồi tất cả đều chạy qua còn lại mỗi Hắc Kiện và Vũ Phong.

Cả đống người chạy qua con sói, nó định đuổi chặn lần nữa

-"Đừng hòng!" Đường kiếm của chủ trì chém qua chân của con sói, để lại một vết cắt nông. Bị đả thương, tinh anh lang phẫn nộ, bỏ qua cho toán trên mà toàn lực vồ giết thứ trước mắt.

-"Không được, để ta tham gia cùng ngài" Vũ Phong lại định tiến tới để giúp đỡ Lâm Hoàng.

Khi cậu nghèo hèn thì kẻ xấu đâu đâu cũng có, khi cậu đứng trên thương trường thì đầy rẫy gian thương, lần cuối cậu nhìn thấy một người như chủ trì đây đã bao năm. Trước đó cậu cảm động vì bài diễn thuyết, giờ cậu đã có dũng khí để sánh vai với ngài ấy. Cậu không muốn một người như vậy phải chết đi nên mới đưa ra lựa chọn ngu dốt như vậy.

-"A" Định hướng chủ trì mà tới, bỗng một tiếng độp phát ra từ gáy Vũ Phong, hai con ngươi cậu dần trắng dã, mất đi nhận thức song "bẹp". Cặp mông tròn trịa của cậu chổng lên trời, khuôn mặt thì đáp đất toàn phần đi.

...

Thành công trong việc khiêu khích con sói Tinh Anh, chặn đứng Lâm Hoàng vì Hắc Kiện biết rõ bản chất của chủ trì: một người tốt.

Từ trạng thái chạy chuyển sang đi bộ, trong một vùng không còn ai ngoài ba người và một con sói, đám lang đằng sau đã sắp đuổi đến.

Nãy hắn không trực tiếp giết chủ trì ngay trước mắt mọi người, Hắc Kiện cần đảm bảo kế hoạch là họ phải chạy thoát đồng thời Lâm Hoàng cũng phải chết bởi "đàn sói". Ngoài ra, tên Vũ Phong bỗng ở lại đã tiết kiệm thêm thời gian cho hắn.

Nếu cậu chạy theo đám đông thì hắn cũng phải chạy theo để đánh ngất cậu xong mang về đây. Đâu ai biết nếu để cậu ở cùng đội trong đêm tối sẽ xảy ra chuyện gì, hắn phải chắc chắn người sống là Vũ Phong. Khá may khi cậu bộc phát sự dũng cảm đúng lúc.

-"Tuổi dậy thì chưa dứt a"

Đánh ngất Vũ Phong xong thì hắn đứng lại quan sát Lâm Hoàng, người đang chật vật chống đỡ lấy con sói Tinh Anh.

«Với trình độ trung kiến lâu năm như hắn, đánh ngang với một con Tinh Anh là điều dễ hiểu»

-"Hắc Kiện! Còn không mau vác nó mà chạy" Lâm Hoàng thở hồng hộc, cố lấy hơi mà thốt.

-"Bảo vệ một tên vô tri còn dễ hơn nhiều. Với lại, ta còn chưa thực hiện lời hứa đây"

Phần quan trọng trong kế hoạch hắn đã đạt thành, giờ hắn chỉ việc xử lý Lâm Hoàng, chặn giết đàn lang hơn bảy chục con đang lao đến. Số lượng "tài nguyên" lớn như vậy hắn sao nỡ bỏ. Còn công cuộc hoàn thành kỹ thuật và thu hoạch nữa là hết.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.