Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dẫn tử vong-Huyết vũ

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

Khó hiểu trước hành động của Hắc Kiện nhưng Lâm Hoàng không có đủ thời gian để suy nghĩ, khoảng cách của con sói là quá gần. Mất tập trung trong chiến đấu thì bị quy tội chết, đó là khái niệm mà ai cũng được dạy khi lần đầu làm lính.

Con thứ hai Tinh Anh lang đuổi tới chỗ Hắc Kiện, nó thấy một tên đang nằm sõng soài ra đất và một thứ đen xì đứng sừng sững trước mặt. Phía bên kia thì bạn nó đang vờn nhau với con người còn lại.

Không định ra giúp đồng loại, nó quyết chén hai sinh vật trước. Bộc phát cơ gân mà phóng, nó bắn thân với tốc độ kinh người! Trong chớp mắt, con lang lao đến hòng táp một lực mạnh đi.

Đoán trước được hành động, Hắc Kiện né sang một bên, thuận lợi né tránh trong ngắn ngủi thời gian!

"Két.." Hai hàm răng va chạm dữ dội vào nhau, cữ ngỡ một phát ăn luôn, nhưng thứ nó đớp chỉ là không khí. Nó định rút đầu lại nhưng hắn nào dễ tính như vậy.

Có qua thì phải có lại. hắn cánh tay lùi lại một đoạn, các ngón ép sát vào nhau không lấy kẽ hở, nhắm phần dưới cằm mà đâm!

-"Ẳng!"

Thục một tiếng, phải hứng chịu một lượng sát thương khá lớn. Theo bản năng, này chiếc lang đầu ngay lập tức nhảy lùi ra đằng sau năm bước.

Hắc Kiện không dí theo, hắn chỉ đứng yên một chỗ để bảo vệ Vũ Phong. «Không hổ là da thịt của loài sói Tinh Anh, phát đó với con lang thường cũng đã đủ để chọc thủng»

Âm ỉ đau phần cằm dưới, song còn thè lưỡi ra thở như loài chó. Mặt trên chiếc lưỡi có vành lõm hình răng khá sâu, hẳn lúc nãy bị hắn làm cho cắn vô lưỡi đây.

Xác định đối tượng trước mặt tràn ngập nguy hiểm, con sói đầu đàn không còn manh động tùy tiện. Nó liếc sang tên bị ngất kia, lần này nó sẽ nhắm thứ đang bất động và vô hại.

Hiểu được ý đồ từ con sói, Hắc Kiện đứng sang một bên và toàn thân của cậu lộ ra làm mồi nhử.

"Ngao" Lần hai phi, vẫn chiêu cũ, con lang dồn lực mạnh vào đôi hàm sắc nhọn của nó. Khoảng cách thu hẹp dần, chỉ còn vài giây nữa là người Vũ Phong bị thớ mất đoạn thịt.

Trong khoảnh khắc, Hắc Kiện bàn tay nắm chặt, dồn lực vào mà phóng lên, hắn thực hiện một cú móc hàm!

"Bụp" hai ba chiếc răng nanh văng, vãi xuống đất. Lần này hắn không để cho con lang kịp phản ứng, hắn bồi thêm phát nữa.

Tay trái hắn đẩy ra đằng sau để lấy đà rồi đấm thẳng một cách tàn bạo. Bằng quyền thứ hai, không gian như bị lún lại.

Một tiếng va chạm, loài sói Tinh Anh đầy hung uy mà giờ lại bị Hắc Kiện đấm cho bay thân, rơi độp xuống đất cách hắn sáu, bảy bước.

Giờ nó đứng lên cũng không ổn, xương mũi bị vỡ vụn hết thảy, huyết dịch bắt đầu rỉ ra từ mũi và răng hàm. Xung thần kinh lan truyền khắp cơ thể, nó cứ thế tiếp thu hết thảy đau đớn bằng thể xác. Tinh thần bị đốn ngã, lúc nó dấy lên suy nghĩ bỏ chạy thì vừa hay đàn lang thường đã đến. Tận dụng đám sói, nó nằm dưỡng thương tại chỗ.

Tình thế chuyển biến, thấy sinh vật màu đen hành cho con đầu đàn của cả bọn ra bã. Phải đến tám phần đầu lang nhằm hướng Hắc Kiện vồ giết. Hai phần còn lại thì ra chỗ Lâm Hoàng để hỗ trợ con thứ hai.

Thời điểm đã đến, hắn cầm lấy thanh kiếm trên tay và vào thế, chiếc túi đồ thì đè lên người Vũ Phong.

...

Cơn sóng dữ được gần sáu chục lang đầu tạo thành, cuốn sạch mọi thứ trên đường đi mà nhắm đến Hắc Kiện.

Bất biến ngăn vạn biến, lấy sức một mình đối chọi toàn bộ cá thể sói nơi đây. Vững chân giáp, tay kiếm vung, nhanh như cắt.

Hư ảnh từ kiếm hiện ra, mọi đường sáng được vẽ lên trên bầu trời. Thanh kiếm hắn như một chiếc dao cắt giấy mà rạch không gian ra làm mảnh vụn. Những đoạn bị chia ra biến thành hố đen, hút hết khí và gió.

Chỉ trong tích tắc, hàng chục con bị phăng mất tứ chi, không chết cũng thành tàn tật, trở nên vô dụng trên bãi chiến trường. Hết toán này rồi đám sau lại lao vào.

Đổi thế, hắn rướn nghiêng người về đằng sau, hai tay cầm chắc thanh kiếm mà quét lên phía trời, nơi bị bụng sói nhảy vồ che lấp.

Một vòng cung máu tươi lộng lẫy! Hòa quyện cùng ruột gan phèo phổi bắn xuống người hắn, cứ thế đưa tiễn thêm vài sinh mạng.

Chưa dừng ở đó, hắn lấy lại thế đứng, vắt chéo một chân, hiện thực một cú xoay người.

"Xoẹt" một tiếng

Những con sói định vòng ra đằng sau thì bị chém trúng nửa mặt. Hai nửa dần tách ra làm đôi, lộ ra những bộ phận trong đứt quãng.

...

-"Chết tiệt! Lại thêm toán nữa" Lâm Hoàng chửi ra tiếng.

Bên này vật lộn với nhau cũng khá lâu, hai phe không chịu thua thiệt. Con sói càng đánh thì càng hăng, hung bạo đến cực điểm. Lâm Hoàng mệt mỏi chống đỡ được hồi lâu, tận dụng các địa hình để né tránh.

Đàn lang cỡ nhỏ tầm chục con chạy đến, đã phiền phức còn nối thêm rắc rối. Con Tinh Anh đang khô rát họng thì gặp được nước, nhanh chóng chiếm lấy ưu thế.

Tình cảnh bây giờ của chủ trì đã là nỏ mạnh hết cỡ, giương cung hết đà. Bị đánh lui, cơ thể Lâm Hoàng dần dà không chịu đựng nổi, vết nứt trên thanh kiếm lan rõ mồn một. Quần áo, khôi giáp bị phá đến tả tơi, mũ trụ đeo thì vướng đầu.

Liên tiếp xuất hiện những vết cào, cắn chi chít trên người, thậm chí có đoạn còn thấu thấy xương. Huyết dịch cơ thể ứa ra không ngừng, con ngươi nặng trĩu, nhuộm đỏ toàn thân.

"Khặc" bị thụi lực mạnh ở bụng, Lâm Hoàng phun ra ngụm máu to, bắn ra vài bước. Thấy thời khắc của mình đã tới, hắn nằm ngửa trên đất, cố gắng đưa đầu hướng phía tên đó để nhìn.

...

Tại một không gian hình cầu, lấy Hắc Kiện làm trọng tâm, quang cảnh dao động quanh.

Hắn xoay đủ mọi hướng, đủ mọi góc độ. Chưa từng có lấy một sơ hở, yếu điểm là không hề tồn tại. Từng con lang đầu phi vào bị đánh bay không thương tiếc. Bị đánh gãy tứ chi là nhẹ, bị chém mất vài bộ phận là bình thường, còn nặng thì phải nói đến mấy con bị bổ đôi đi.

Não bộ, thịt bã, lòng tạng các thứ bay ra tứ phía, để toàn vẹn nguyên con sau khi tiến công hắn thì lại không.

Tàn sát kiêm bảo hộ cho Vũ Phong, hắn biết điều thiếu sót bản thân ở kiếm thuật của quản giáo. Người xưa thường hay câu 'học võ để tự vệ và bảo vệ', vậy mà từ trước tới giờ mỗi lần hắn vung kiếm đều mang đến tử vong, chết chóc.

Hắn học để giết và tự vệ chứ hắn chưa từng học để 'bảo vệ'. Điều này khá mang tính tập thể nhưng Hắc Kiện đây lại quan niệm khác. 'Nên bảo vệ khi đứng trong một tình huống ngoại cảnh thay vì xuất phát từ nội tâm'. Ví dụ như bây giờ hắn phải bảo hộ cho Vũ Phong để lâu dài lợi dụng thay vì động lòng trắc ẩn để cứu lấy cậu đi. Tuy khác biệt nhưng đều trên danh nghĩa là 'bảo vệ'.

-"Hahaha, ta chân thành cảm ơn các ngươi!" Cười lớn, hắn biết.

Kiếm thuật của hắn đã hoàn thiện!

Thấu hiểu thêm một bước lớn về kiếm đạo, hắn bắt đầu phát huy hết khả năng khi dùng.

Thêm một lần nữa! Lóe sáng dưới trời đêm, bằng cặp mắt quỷ dị, bóng tối không thể ngăn cản, phần trời hắn thấy là cả một mảng đỏ huyền bí. Hắn còn kết hợp nghệ thuật khiêu vũ mà hắn học từ hồi còn ở làng. Giờ đây màn biểu diễn mới chính thức bắt đầu.

Lấy đất làm sân khấu

Máu tươi thành đạo cụ,

Phía lang đàn phụ vai

Phía thiên là chứng giám.

Tỏa sáng dưới mây trời

Hoàn vũ giữa trung tâm

Vai diễn chính đêm thâu

Không ai khác ngoài "hắn".

Đường kiếm linh động gấp vài lần, man uy lực lại mạnh mẽ tột đỉnh. Lúc tác động không còn thanh âm thô bạo nữa, hết thảy mềm mại thay.

Chỉ cần trong tầm với, mọi sinh mạng đều bị chém làm đôi. Thậm chí chưa kịp rơi vãi còn bị cắt thêm hai ba phát trên không trung. Nhanh đến độ tách ra thành mảnh vụn.

Đàn lang sóng dữ bị Hắc Kiện mài mòn đi, hắn chính là hà, nghịch lưu lại thượng nguồn. Dải nước bây giờ chỉ đẩy nhẹ bởi gió mát được thổi ngoài da. Nước sóng cứ thế bị tát lên tạo một vùng mưa máu. Dần dần thưa thớt, số lượng sói hiện tại còn chưa đến một nửa ban đầu.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trung tâm của thảo nguyên. Thật sai lầm khi chọn hắn làm con mồi, thế công của mấy con sói xung quanh bắt đầu chậm lại, dè dặt hơn. Hùng hục khí thế ban đầu đã bị làm mờ đi bởi sự kinh hãi. Không thấy đói nữa, chúng đã được lấp đầy bằng nỗi sợ, sĩ khí tụt xuống đáy cốc.

...

-"Thật là đẹp a" Chứng kiến toàn cảnh dưới ánh trăng, vị khách duy nhất của buổi diễn.

Hấp hối thêm được vài hơi, vẫn cố gắng thốt ra lời khen từ đáy lòng. Thật không ngờ ở cuối đời người, Lâm Hoàng lại thấy được cảnh tượng đẹp đẽ đến như vậy, ai dám nói chiến đấu thì chẳng liên quan đến nghệ thuật?

Dành cả đời cống hiến cho chính nghĩa. Một con người tài năng, lương thiện, khi lâm chung lại được chính hung thủ là Hắc Kiện mà ban cho ân huệ để chiêm ngưỡng.

Mất đi hơi thở, con ngươi mờ nhạt dần, vong hồn lìa khỏi xác, Lâm Hoàng đã hi sinh.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.