Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chối từ

Tiểu thuyết gốc · 1864 chữ

Hắc Kiện bắt đầu kể lại cuộc hành trình với thương đội hồi hai tuần trước. Do trải qua hàng loạt xui xẻo nên hầu hết các chủ thương đều tử vong trên đường. Lo lắng cho tương lai của những người đã chạy thoát, hắn không tiếc thân ra sức bảo vệ người chủ buôn còn lại là Vũ Phong.

Được cứu lấy một mạng, Hắc Kiện đã trở thành ân nhân của Vũ Phong và cậu quyết định đáp trả ân tình bằng tài phú thông qua việc thành lập một bản khế ước nội thành với hắn.

«Này xáo trộn sự thật cũng quá đáng đi, nếu hắn mà có lưỡi thì phải cao năm tấc là ít, khoan nếu theo minh ước...» Cậu đứng nghe ngay bên cạnh nhìn thẳng Hắc Kiện. Điều kỳ lạ là trán của hắn không nổi mà cậu còn cảm nhận được ấn ký trên đầu đã thu hồi trở lại.

-"Trả ơn xong, hai người vẫn giữ mối quan hệ qua lại thường xuyên, thi thoảng trò chuyện thì tên này biết ta đang thiếu sót về tiền nên quyết định thuê dưới danh nghĩa người bảo hộ đi. Lúc đó ta không nghĩ nhiều liền đồng ý"

-"Công việc khá thoải mái, thời gian rảnh cũng chiếm hơn nửa, chỉ là tự nhiên ba vị đến mời đột ngột như này làm ta phải ngẫm hồi lâu thay vì lập tức thuận theo ý của mọi người. Với Hắc Kiện ta thì không sao nhưng lại lo điều này sẽ ảnh hưởng tới người thuê Vũ Phong đây"

Cả ba người Chiến Liệp, Liêm Bằng và Liên Hoa nghe xong thì gật đầu. Họ đều nghĩ tên dị nhân này còn khá non dại ở khoản giao tiếp, nếu nãy tên Hắc Kiện đã hiểu ý mời từ họ rồi thì phải nói luôn việc được thuê bởi một người ngoài cuộc. Nhưng do khác nhau có tí lĩnh vực cũng không thèm thông báo trước.

-"Tiện thể ngươi đã ra thì có thể cho ba vị đầu lĩnh đây một cái đáp án không?"

Hắn ngưng lại một chút, quay mặt vào Vũ Phong rồi "mặc cho chủ thuê định đoạt" dưới ánh nhìn từ mọi người. Nhưng tay sau lại từ từ nắn lấy một đốt xương, đây là một hành động đe dọa, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Xích thạch hợp đồng nếu như đúng điều khoản thì bất luận phải tuân còn không chắc thì lại khá thong thả, có thể coi điều này là tẩm quất lên người.

Hiểu được ý từ Hắc Kiện, Vũ Phong biết hiện giờ nên từ chối khéo đám người đằng kia, mặc dù cậu vẫn còn khó hiểu rằng sao hắn lại không vào một trong ba cái hội, bỏ qua thứ lớn lợi ích hay phải nhờ mình mở miệng thay. Giấu kín thắc mắc trong lòng, cậu lên tiếng trước mặt mọi người với giọng điệu uyển chuyển.

-"Thực lòng ta cũng muốn Hắc Kiện đây có một tương lai sáng lạng. Dẫu vậy, hẳn tất cả đều biết đêm xui xẻo của đội buôn đi. Do biến cố ấy mà lịch trình của đoàn đội phải đổi thay"

-"Thường, mọi thành viên trong nhóm sẽ rời khỏi thành trước lang triều nhưng lần này buộc phải ở lại thành quật khởi và trải qua một hồi lang triều mới an toàn để đi"

-"Nghề thương luôn có tiếng xấu, đó là sự ích kỷ của bản thân. Mong các vị thông cảm và để cho ta giữ Hắc Kiện khoảng một thời gian. Đừng hiểu nhầm, ta chưa từng đánh giá thấp độ kiên cố của thành nhưng vận mệnh mà, đâu ai có thể lường trước được"

Liên Hoa nghe xong thì thở dài, cô nhẹ nhàng đáp lại cậu.

-"Hiểu rồi, vậy ra đó là đáp án của ngươi. Thú thật người làm phiền lại chính là bên bang hội, là bọn ta không tìm hiểu kỹ trước khi hành động tạo ngươi điều khó khăn đi. Vũ Phong ngươi không cần giữ khúc mắc trong lòng làm gì"

-"Không dám, không dám. Được diện kiến những vị đầu lĩnh như này là của ta vinh dự" Cậu cười nói.

Nhìn vào sắc mặt hòa hoãn của từng người. Đúng là dân trong nghề, chỉ trong thời gian ngắn Vũ Phong đã nói toẹt ra các câu chứa đầy đủ dẫn chứng một cách trôi chảy hòng cảm hóa lấy các nhân vật tại đây.

«Giỏi cho một Vũ Phong» Hắc Kiện thầm đánh giá trong lòng.

Nếu cậu không xuất hiện thì hắn sẽ lấy cậu ra làm lý do để một mực từ chối, nhưng điều đó sẽ không hoàn hảo, không đạt được sự tin tưởng tuyệt đối nếu chỉ mình hắn diễn đạt. Phải mượn từ miệng của chính Vũ Phong thì mới phát huy được hết sự uy tín trong lời nói.

Ngoài ra, sác xuất nhỏ khi miệng các đầu lĩnh nói như vậy nhưng trong thâm tâm lại ghi nhớ, ghi thù thì Hắc Kiện đã thành công dỡ phiền phức từ người hắn lên Vũ Phong.

Muốn có lợi nhiều nhất thì phải mạo hiểm, câu chuyện hắn vừa kể có phần xuyên tạc ngay trước mặt Vũ Phong. Theo điều khoản thì nói dối đối tác sẽ vi phạm đến minh ước, ấn ký đã có thể lờ mờ sáng và các đầu lĩnh sẽ chú ý ngay. Bị bại lộ là điều hắn không muốn chút nào nhưng nó lại không phát quang vì sao?

Đến ngày nộp tiền, nãy trán Vũ Phong cũng phát sáng do không tuân đúng hạn nên lúc đạp cửa ra, thì Hắc Kiện trong tích tắc đã kéo cậu và bước đến nơi có ánh nắng mặt trời. Da cậu khá là trắng cộng thêm tác động từ quang thái dương nên việc mắt thường phát hiện ra điều bất ổn là không thể.

Nhưng ở trường hợp "mắt thường" mà thôi, thế hắn mới gọi đó là mạo hiểm. Quan sát một hồi bình yên thái độ trên nét mặt từng người khiến Hắc Kiện nắm chắc mà an tâm.

Song đến đoạn Hắc Kiện nói điêu, hắn lại chẳng lo tí gì. Hai bên đồng thời vi phạm nên quy ước lại bù trừ nhau, ánh sáng ấn ký trên đầu hắn và Vũ Phong cùng biến mất, giờ thoải mái rồi. Trong lúc Vũ Phong còn ngơ ngác thì hắn đã tận dụng cậu một cách triệt để nhất.

...

«Haizz, vẫn là chưa thu được tên này, khá tiếc nhưng không sao. Chỉ là tạm thời, đợi sau lang triều chắc chắn sẽ có thêm một thành viên đắc lực cho hội. Ta không tin một tên ham tiền như hắn lại không tiếc trước thứ lợi ích khổng lồ này đây» Liên Hoa thầm nghĩ.

Một nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô, đáng tiếc lại bị mặt nạ che khuất.

-"Sự vụ bận rộn, thời gian không còn nhiều. Đã đến lúc đoàn của ta phải trở về, Hắc Kiện ngươi hãy coi đây chỉ là buổi gặp mặt chào hỏi, sau này sẽ gặp lại" Nói xong, cả đoàn đúng như lời cô mà theo.

Bên Ám Tử Báo của Chiến Liệp cũng theo gót chân của người đi trước. Họ hừ một tiếng rồi lặng lẽ ra về không thèm nói đôi lời với hắn. Có lẽ là để đáp trả việc thủ lĩnh bị bơ chăng.

Tách ra để tránh thành viên từ các bang hội hàng đầu. Hình như cuộc trò chuyện đã kết thúc, mọi người đứng ngó cũng chán nản giải tán. Bầu không gian tĩnh lặng thường có ở chốn ngõ hẻm đã trở lại.

Duy còn mỗi Thanh Thảo Phòng là vẫn giữ vị trí. Các thành viên trong đoàn cũng khá lác ngác.

-"Ồ, ngài còn điều muốn nói?" Vũ Phong hỏi.

-"Đương nhiên, vì nãy giờ ta đã nói gì đâu. Từ khi nào mà đầu lãnh của Phượng Hỏa Công nói hộ ta vậy!" Liêm Bằng nhún vai.

Quả như đồn đại. Vũ Phong gặp thẳng mặt coi như được rửa mắt mà xem. Phong thái huy hoàng, to như gấu, rộng lòng người. Nếu như không có nhân tài Thiết Liên Hoa áp chế thì hẳn đã nổi nhất thành.

-"Thú thật với Hắc Kiện ngươi, trong suốt hai tuần qua ta đã cử người theo dõi lấy" Liêm Bằng không ngần ngại nói toẹt rồi quay ngắt trực tiếp lườm Vũ Phong.

«Hửm, bí mật quan sát sao? Là ý gìiiii» Vũ Phong hố, định hỏi lên tiếp thì Hắc Kiện hiểu ý lần này lập tức đẩy cậu vào trong, song chặn cửa. Tư thế lại về như cũ, hắn bắt đầu bắt chéo tay.

-"Ta biết mà, không chỉ mỗi hội của ngài đây" Hắc Kiện thẳng thắn. Trong lòng dấy lên cảnh giác trước ánh mắt sắc bén thất thường của Liêm Bằng.

-"Haha, là ngươi đã biết, đã biết rồi, như vậy mới đúng với lời đồn chứ. Theo báo cáo thì trình độ của tên dị nhân như ngươi phải từ phần nổi bật của trung kiến trở lên, khả năng các lĩnh vực chiến đấu khác cũng tốt đi"

Liêm Bằng giãn ra, nói tiếp

-"Nhưng ta chưa công nhận ngươi, phải tự mắt chứng kiến mới ngoa a!"

-"Ngài nói như thể ta sẽ gia nhập vào Thanh Thảo Phòng vậy"

-"Ta còn khá chắc khoản này, ngươi vào hơn hai tuần nên hẳn chưa biết đến xích mích giữa Hỏa Công hội và Ám Tử Báo đi. Mới vài tháng trước cô nàng Liên Hoa bùng cháy đó đã nói thẳng một sự thật cho công chúng gây bất lợi đến thứ ba bang hội và giảm đi các nhân số chất lượng khi xin gia nhập"

Hắc Kiện nắm thông tin thấy cũng đúng, lời đồn từ tên Chiến Liệp từ đó mà ra. Thường thì một tiểu nhân như Chiến Liệp phải xích mích trước với một quân tử là Liêm Bằng đi.

-"Vậy nên bất kể ta gia nhập phe phái nào thì đều trở thành tội đồ và bị bên còn lại gây khó dễ"

Liêm Bằng gật nhẹ, khá nể độ hiểu nhanh từ Hắc Kiện. Một người muốn tiến xa nếu có đức thì cũng phải có tài. Liêm Bằng cần đức để thu phục mọi người, cân bằng kiểm soát, cần tài lực như Hắc Kiện để phát triển con đường mà mình mong ngóng bấy lâu.

«Nên tên đó đã im lặng hồi lâu chờ đợi mọi người ra về mới bắt đầu kế hoạch. Vừa chiều lòng thiên hạ, được mọi người tung hô song vừa chăm chút dã tâm của mình bảo sao hắn lúc nào cũng vui vẻ như vậy»

«Trí tuệ đồng hành với ngoại hình của hắn. Là ta nghĩ vội rồi, xem ra chỉ có hai đầu lĩnh phe kia mới có giao hảo»

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.