Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mới Tới Liền Gây Chuyện [2]

Phiên bản Dịch · 1410 chữ

Chương 7: Mới Tới Liền Gây Chuyện [2]

----------oo0oo-----------

Vào khoảng bảy giờ tối, Tần Vũ đã thu dọn đồ đạc nhưng vẫn chưa thấy Tề Lân đến đây tìm hắn, vì thế nên hắn lên kế hoạch đi bộ một mình trên đường, làm quen với môi trường xung quanh rồi ăn tối.

Tần Vũ lật người ra khỏi giường, kéo cái thắt lưng từ dưới gối ra ròi đeo vào, sau đó đi ra ngoài.

"Ồ, tôi xin lỗi."

Tần Vũ vừa bước ra ngoài thì gặp Tề Lân, cậu ta có vẻ hơi vội vã, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó giải thích ngay: "Lâm thời mở cuộc họp cho nên tôi đến muộn, cậu đây là...?”

“Tôi nghĩ rằng cậu sẽ không tới đây, vì thế nên tôi muốn đi ra ngoài rồi kiếm một cái gì đó để ăn.” Tần Vũ cười nói : “Thôi nào, đi ra ngoài ăn tối thôi.”

“Tôi vẫn có một người bạn, chỉ ngày hôm nay chúng tôi có một chuyện cần nói với nhau, cậu không phiền chứ, nếu được thì ba người chúng ta đi cùng nhau?" Tề Lân hỏi.

"Không sao đâu." Tần Vũ sững người một lúc rồi nói: "Không có gì, chúng ta đi cùng nhau là được."

"Được rồi."

Sau vài lời, hai người bước xuống và thấy một chàng trai khác ở lối vào của tòa phòng ngủ.

Bạn của Tề Lân tên là Lý Phú Quý, biệt danh là Lão Miêu(mèo già). Theo lời của một người làm việc đã lâu ở đây, anh ta ta có mối quan hệ nhất định với Lý Cảnh Tư, nhưng hai người loại rất ít liên lạc nên không rõ mối quan hệ giữa hai người là gì. Hơn nữa, ngày thường người này rất không đàng hoàng. Và anh ta cũng đã làm những chuyện vô cùng khác người, đương nhiên là khác người đến mức không thể chấp nhận được, nếu không thì tôi cũng chẳng kể việc cậu ta khác người làm gì. Thế nhưng đến hưng cuối cùng, anh ta cũng chỉ bị phạt, tạm thời cách chức trong nửa tháng.

Đừng nghe cái tên Lão Miêu có vẻ già cỗi xấu xí, thực ra anh ta người đàn ông vô cùng đẹp trai. Nếu khuôn mặt của Tần Vũ là kiểu cương nghị, mặt mày thể hiện sự anh hùng, gan dạ thì Lão Miêu là kiểu người đẹp trai và...đẹp trai, hơi giống Trương Nhất Sơn.

Ba người gặp nhau, Tề Lân giới thiệu ngắn gọn: "Đây là Lão Miêu, là một trong những người thân nhất với tôi. Đây là Tần Vũ, thức tập sinh mời của đội cảnh sát chúng tôi."

"Tôi nghe nói rằng cậu vừa mới tới liền gây chuyện cùng đám người Lão Tam?" Một tay đút trong túi, khóe môi nở một nụ cười tà: "Người anh em có vẻ hơi nóng tính nha? "

"Không, chỉ hai nói hai câu thôi." Tần Vũ cảm thấy rằng Lão Miêu hơi đi xa vấn đề chút, chỉ trả lời một cách mơ hồ.

"Tôi cũng không thích bọn họ, cậu nên làm điều đó." Lão Miêu bĩu môi mắng: "Tất cả đội là một đám thối tha."

Tần Vũ không nói nên lời, quay đầu nhìn thoáng qua Tề Lân, người sau gãi đầu và giải thích: "Tính cách của Lão Miêu chính là như vậy, có gì thì nói đó."

"Ăn ở đâu vậy?" Lão Miêu hỏi.

"Tôi vừa mới đến, tôi không biết thức ăn ở đâu ngon." Tần Vũ thì thầm: "Các cậu tự quyết định chỗ ăn đi."

"Vậy thì ai mời khách?" Lão Miêu nhanh trí chớp đôi mắt, khẽ hỏi.

"Tôi mời, hehe." Tần Vũ mỉm cười.

"À, cậu mời sao..." Lão Miêu xua tay: "Đi đến chỗ Chị Hai đi."

"Đừng đi chỗ đó, nó đắt lắm." Tề Lân khuyên một câu.

"Tiêu tiền của cậu sao?" Lão Miêu híp mắt hỏi.

"Không sao, không sao, tôi vẫn còn một ít tiền ở trong túi, nó chắc chắn đủ ăn." Thúc ra trong lòng Tần Vũ đang vô cùng đau đớn, đầu năm nay vật chất vô cùng thiếu thốn, đặc biệt là yêu cầu số lượng lớn đất đai dùng để trồng trọt rau dưa, các loại lương thực thực phẩm có thể để dành, do đó đồ ăn là đồ vật vô cùng xa xỉ. Ở nơi không có ai quản khu vực quy hoạch, muốn có cái ăn thì nhất định phải liều mạng, muốn có cái ăn thì phải hỗn chiến. Vì vậy, đối với những người nghèo mà nói, việc đi ăn hàng là việc vô cùng hiếm có, cả năm có khi cũng cho có một lần. Tuy nhiên, trong lòng Tần Vũ cảm thấy đau khổ nhưng vẫn phải chịu đựng. Có thể kết bạn được thêm với một người từ khi vừa mới đến, những chi phí cho việc giải trí như vậy là không thể tránh khỏi, chưa kể hắn vẫn chưa có một công việc ổn định.

Sau đó họ đi bộ khoảng hai km dọc theo con đường, tìm thấy một quán rượu có tên là “Khách Sạn”.

Tần Vũ đứng bên vệ đường, liếc nhìn cánh cửa tiệm và vô thức chạm vào túi quần, một nỗi đau khổ lại xuất hiện.

"Đi thôi." Lão Miêu nói với hắn rồi bước đi.

“Weng!"

Đúng lúc này, lề đường đột nhiên phát ra tiếng động cơ nổ, theo sau là một chiếc xe offroad trông cũ kỹ dừng lại ở cửa.

Cả ba người họ quay đầu lại, đôi mắt của Lão Miêu hiện lên vẻ kinh ngạc: "Gia đình nào lại đi lái xe xăng đây?"

Trong năm nay, xe xăng đã trở thành phương tiện giao thông rất hiếm, bởi vì phần lớn đất đai đã trở thành khu vực không có con người, hoặc là lạnh, hoặc là có sóng bức xạ khủng khiếp. Vì vậy xăng dầu không được khai thác, nó tự nhiên sẽ trở thành một nguồn tài nguyên rất khan hiếm, vì vậy Lão Miêu ngạc nhiên cũng không có gì lạ.

Sau khi chiếc xe offroad đỗ bên lề đường, bốn người đàn ông và một cô gái xuống xe và đi về phía khách sạn.

"Đi thôi, đi vào." Tần Vũ đã thấy một số người trong khu vực quy hoạch, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe chạy xăng một lúc rồi quay sang lối vào chính của quán. Nhưng Lão Miêu không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào cô gái trong số bốn người đàn ông, cười toe toét nói: "Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, thật xinh đẹp!"

Tần Vũ quay lại sau khi nghe thấy âm thanh, liếc nhìn đôi mắt của Lão Miêu. Sau đó, hắn cạn lời, nói: "Thôi nào, người ta đến đây cùng đàn ông mà."

Trong bốn người đàn ông, cô gái chớp đôi mắt to đẹp, quay đầu lại, rồi nhìn xuống: "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Cô đừng có làm trò, nhanh lên." Những người đàn này tầm tuổi trung niên, rất lùn, họ cúi đầu trách móc. Giọng nói hơi khàn và có một chút vị của Nhật Bản.

"Buzz!"

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Tề Lân reo lên hai lần. Cậu rút điện thoại ra và liếc xuống , cậu ta lập tức nhìn về Tần Vũ ở trước mặt với một ánh mắt phức tạp.

--------oo0oo--------

Thông tin bổ sung:

1.Trương Nhất Sơn: Trương Nhất Sơn xuất thân là một diễn viên nhí, cậu được công chúng biết đến nhiều nhất với vai diễn Lưu Tinh trong bộ phim sitcom "Nhà có trai có gái". Năm 2010, Trương Nhất Sơn thi vào Học viện điện ảnh Bắc Kinh, đạt được tổng điểm 365, cao hơn so với điểm chuẩn trúng tuyển vào khoa diễn xuất 78 điểm. Từ đây, cậu tạm biệt cuộc sống của một diễn viên nhí để bước vào cuộc sống sinh viên. Ngày 22 tháng 05 năm 2014, Trương Nhất Sơn tốt nghiệp Học viện điện ảnh Bắc Kinh.

2.Xe Offroad: Xe địa hình.

Ngoài lề: Chị gái bên trên xinh đẹp như nào, có được như vậy không?

Hình ảnh của “Mỹ nữ 4000 năm”- Cúc Tịnh Y

anh-1-15864060996241001042329.jpg

photo-1-1585500928009394956628.jpg

Bạn đang đọc Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) của Ngụy Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhMuội
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật BachLinh.LN
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.