Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Phú Quý Không Đáng Tin [1]

Phiên bản Dịch · 1157 chữ

Chương 8: Lý Phú Quý Không Đáng Tin Cậy [1]

Dịch và biên: LinhMuội

----------oo0oo----------

Trong tiệm cơm.

Sau khi ba người Tần Vũ ngồi xuống, lão Miêu gọi ba món ăn Trung, hai thịt một chay, thêm một loại rượu trắng rẻ nhất.

“Không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, gọi thêm hai món ăn nữa đi.” Tần Vũ dối lòng khách khí một câu.

“Quên đi, cậu vừa tới còn chưa có tiền lương, chỉ cần như vậy là đủ rồi.” Tuy rằng Lão Miêu nói chuyện có một chút lỗ mãng, nhưng rõ ràng tâm đại anh ta không xấu. Anh ta xoa xoa lòng bàn tay có chút lạnh và khô, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ hỏi: “Nghe nói cậu tới từ khu quy hoạch?”

“Ừm.” Tần Vũ gật đầu.

“Ở chỗ đó không dễ dàng đi?”

“Cũng không phải là không dễ dàng, chỉ là sợ không làm quen được với nó thôi.” Tần Vũ cười: “Một khi đã quen rồi thì ở đâu chẳng giống nhau.”

“Đúng vậy.”

“……”

Ba người đều là người trẻ tuổi cho nên chx không có khoảng cách khi nói chuyện, hơn nữa lão Miêu và Tần Vũ lại là đều có tính cách phòng khoáng, hay nói đùa, cho nên sau cuộc trò chuyện hầu như họ đã quen với nhau. Trong lúc đang nói chuyện phiếm, Tần Vũ phát hiện còn một cái chi tiết, đó chính là dù là cử chỉ hay giọng nói của Tề Lân đều có chút khiêm nhường với Lão Miêu, tóm lại là tư thái rất thấp.

Sau khi rượu và thức ăn được bày ra, Tần Vũ nâng chén nói: “Ngồi xuống chính là bạn bè, tôi thì vừa mới đến, về sau chúng ta qua lại nhiều, chiếu cố lẫn nhau.”

“Không gì phải chiếu cố, đầu năm nay, nếu cậu có năng lực thì đến chỗ nào làm thịt chỗ đó, nếu cậu không được thì ai chiếu cố cũng vô dụng mà thôi.” Lão Miêu nghiêm túc trả lời một câu, sau đó nâng chén nhe răng bổ sung: “Nhưng mà qua lại nhiều cũng tốt, cậu có thể nói vá bọn người Lão Tam rằng tôi là bạn của cậu.”

“Ha hả,” Tần Vũ cười: “Cạn.”

“Cạn.”

“Cạn!”

Ba người nâng chén, một hơi uống cạn.

“Tới tới, lại thêm một chút.” Tề Lân xoa xoa miệng, cầm lấy cái chai tiếp tục rót rượu cho Lão Miêu: “Lão ca, cái chuyện mà lần trước tôi nói cùng với anh, có được hay không?”

Lão Miêu nghe vậy thì trợn trắng mắt, tay phải cầm chiếc đũa kẹp một miếng thịt bò nhỏ, trêu chọc nói: “Cậu đúng là một tên trộm gà, tiểu Vũ mời khách, vậy mà cậu lại nói chuyện của cậu, tâm nhãn của cậu sao lại có thể dài như vậy?”

Tề Lân nghe tiếng cũng không xấu hổ, chỉ gãi gãi đầu đáp: “Không phải là…đã nói từ trước sao?”

“Mẹ kiếp, cậu không biết là tôi đã thử rồi sao?” Lão Miêu vẫn ăn, nhíu mày tiếp tục nói: “Ai, cái chuyện đó thì tôi cũng đã có hỏi giúp cậu rồi, thế nhưng cái chức vụ nào lại nhẹ nhàng cả, nếu cậu muốn lên được thì phải thắp hương bái Phật. Nhưng cậu cũng không có tiền để làm việc đó, cho nên chờ một chút đi.”

Tần Vũ nghe vậy thì sửng sốt, tò mò hỏi: “Vì sao lại là chức vụ nhẹ nhàng?”

“Cậu ta khá là nhát gan.” Lão Miêu bĩu môi đáp lại nói: “Năm trước Cảnh Tư đã có một cái thông báo, trong vòng 6 tháng thời gian, bên chúng ta hy sinh tổng cộng 35 cá nhân. Hiện tại thế đạo quá rối loạn, cậu ta không muốn tiếp tục cái công viecj này nữa, cậu ta muốn làm một công việc nhẹ nhàng hơn.”

“Thì ra là như vậy.” Trên mặt Tần Vũ không có cái biểu cảm kinh ngạc gì, bởi vì vấn đề trị an ở nơi này so sánh với khu vực quy hoạch cũng không khác nhau là mấy, quả thực không cần dành dật cái công việc này.

Lão Miêu quay đầu nhìn về phía Tề Lân, trong ánh mắt có chút khinh thường quở mắng: “Tề Lân a, cậu phải hiểu được một đạo lý này. Hiện tại hoàn cảnh thay đổi, cậu không ganh đua, không liều mạng, vậy sau này cậu làm gì mà lật được a? Bây giờ tôi cho cậu được một cái chức văn(giống như quan văn trong mấy bộ phim ấy), nhưng cậu lại không có quan hệ gì với cao tầng, vậy không phải là qua một đoạn thời gian cậu sẽ bị bài trừ hay sao? Có câu nói này cậu đã nghe chưa? Thời thế tạo anh hùng a, không cần nói đi đâu xa cả, ví dụ như anh trai của Viên Khắc đi. Trước khi Đặc Khu Thứ Chín được thành lập, cậu nói anh ta là cái thứ gì? Nhưng thế đạo rối loạn, người ta lại ngược lại phát trển lên, hiện tại ở nguyên cái phố Đen này, không ai dám chọc anh ta? Cậu có thấy anh ta dựa vào ai không? Không dựa vào ai cả!”

“Tôi cùng với anh ta khẳng định là so không được.” Tề Lân nhe răng cười: “Tôi không cần phải đạt được mục đích cao cả như anh ta, tôi chỉ có tiền nuôi dưỡng mẹ của tôi, em gái tôi là được rồi.”

“Cái lý tưởng của cậu cũng chỉ đến đó thôi sao.” Lão Miêu có hận sắt không thành thép mà trả lời: “Cho cậu đi tới một đội, vốn dĩ cậu có thể tìm được một cái cơ hội để tự mình trưởng thành hơn. Nhưng không tưởng thành, ngươi mỗi ngày cậu cũng chỉ có thể đi giặt tất cho người ta, bưng trà rót nước... Cậu nói cậu chỉ cần như vậy, Vậy thì cũng không trách người ta nhàn rỗi không có việc gì lại đi dấm cho cậu hai phát. Đại vị của cậu không bằng được người ta, vậy thì làm được cái gì?”

Tề Lân cúi đầu không hé răng nửa lời.

“Ai, cái tính cách nhu nhược đó của cậu, ba mẹ cậu lại đặt tên cho cậu là Tề Lân. Tôi đây ưu con mẹ nó tú như vậy, mẹ lại đặt tên tôi là Lý Phú Quý… Cậu nói…nói xem thiên lý ở chỗ nào a.” Lão Miêu lắc đầu cảm thán một tiếng.

“Được rồi, không nói những việc này nữa, nói việc khác đi.” Tần Vũ nói lời giảng hòa.

Lời nói đã đến nước này, Tề Lân liền không cùng với Miêu nói về chuyện công việc nữa, ba người uống rượu nói chuyện phiếm, thời gian vội vàng trôi qua.

Bạn đang đọc Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) của Ngụy Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachLinh.LN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.