Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áp Tiêu

Tiểu thuyết gốc · 2119 chữ

Nhưng Yêu Viên thì cũng thôi, khi toán người của Vạn Kiếm Tông Chủ đến có mang theo đại lượng nhân mã. Hơn ba trăm cao thủ dưới Thánh Anh, năm mươi cao thủ Thần Anh. Hai cao thủ của Dong Binh Công Hội đã vượt qua Hư Kiếp.

Trận này đánh nhau long trời lở đất, Yêu Viên không chống lại nổi đám người nên chạy thục mạng đến vùng đất tĩnh lặng.

Lần này phải nói là Vạn Kiếm Tông Chủ xuất huyết cực nhiều. Mà đám người này cũng được thưởng thức tuyệt chiêu Khí chấn Hàn Uyên của Yêu Viên. Hơn ba trăm người tên nào cũng đều được ngửi qua.

Yêu Viên một trận thành danh!

Sau khi đám người rút đi, chín yêu vương, mỗi con một góc thò đầu ra nhìn.

Bọn chúng đều nhận thức được sức mạnh của Yêu Viên, cũng đều nhận ra sự thay đổi trong bản thân mình. Tất cả cùng nhìn về phương hạp cốc không tên kia, bất giác cả đám lại rùng mình.

Thiếu Hoa sau khi vùi đầu nghiên cứu đám yêu vương đến mất ăn mất ngủ. Cuối cùng một ngày hắn cười to:

- Ra! Xong! Ha ha!

Thiếu Hoa đã tìm ra bí ẩn cuối cùng mà hắn chưa thể phá giải khi kết thành ấn chú kia. Dựa vào điều này mà hắn đã hoàn thiện được ấn chú đó.

Nhưng rồi hắn bắt đầu phân vân về cách sử dụng ấn chú. Mãi không có kết quả nào tối ưu, một ngày hắn đánh liều.

Không có ai thử nghiệm thì hắn đem mình ra thử nghiệm. Đám Linh thú kia chịu được hơn ba trăm đạo, hắn lại không được sao?

Vậy là một ngày đẹp trời hắn ra ngoài dọn một chỗ thoáng mát để bắt đầu thực hành ấn ký trên thân mình. Nhưng không đợi hắn đánh ra đạo ấn ký đầu tiên, chỉ vừa mở thần môn, Hoàng kim ấn ký trên tay hắn bộc phát một lực đạo cực mạnh, sao đó thì "vút "một tiếng đã biến mất trong thần môn trên mi tâm Thiếu Hoa. Toàn thân hắn chấn động như chịu phải trùng kích rồi ngã nhào ra đất.

Không biết phải qua bao lâu, khi Thiếu Hoa tỉnh lại, thân thể đã phủ đầy đất đá. Hạp cốc nơi hắn ở đã thay đổi rất nhiều. Cây đã mọc cao hơn trước. Ngôi nhà hắn dựng lên giờ này đã liêu xiêu, mái cỏ mục nát. Thân thể Thiếu Hoa cũng cao hơn nhiều, rắn chắc và đậm nét cương mãnh. Mái tóc đã dài đến thắt lưng. Đôi mắt đen nhánh trở nên sâu thẳm tạo vẻ thâm thúy. Mày rậm, mi cong toát lên vẻ tuyệt mỹ. Khuôn mặt thành thục bây giờ mang nét đẹp như tiên nữ hạ trần. Nữ nhân nhìn thấy còn ghen ghét. Dường như thay đổi đã có biến chuyến cực lớn.

Thiếu Hoa không nhận ra điều này, nhưng nhìn thế giới xung quanh hắn hơi kinh ngạc.

Một lần chơi lớn bất tỉnh cả chục năm rồi sao?

Thiếu Hoa xem xét lại vết tích mình từng lưu lại, sau khi suy đoán một chút hẳn đã qua năm đến sáu năm.

Quần áo đã mục nát đến thê thảm. Lại kiểm tra những bộ đồ mà hắn lưu lại trong không gian của riêng mình thì hoàn toàn không cùng một cỡ với cái thân hình đã gần năm thước.

Thiếu Hoa xuống thác nước tắm rửa một chút rồi lấy đồ cũ chế lại nhằm che đi bộ phận mà hắn thấy "khó coi".

Nhìn lại chỉ là miếng vải đen nằm trên thân hình tuyệt mỹ như vậy thật sự không hợp "mỹ quan".

Thiếu Hoa vốn dĩ định bắt đám thú vương kia về nghiên cứu thêm một chút, nhưng khi thần thức hắn vừa ra, cả phiến thiên địa nơi này đã không còn khí tức của chúng nữa.

Đám thú vương đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này.

Thiếu Hoa không thể làm gì khác phải ngồi xuống đả tọa, thần thức nội liễm trong thức hải. Đúng như hắn đoán, trên Hồn Hải có một cái không gian, nhưng khác với đám yêu vương, trong không gian này của hắn tràn ngập kim sắc quang hoa lấp lánh. Những kim sắc quang hoa này là vô vàn những ấn ký trôi nổi. Không phải là kết thành một cái vòm như của đám yêu vương. Các ấn ký trong Thiên Linh Cung của hắn là trôi nổi theo một quy luật bí ẩn. Ở giữa trung tâm của không gian ấy là một hình tướng kim sắc. Hình tướng này giống hắn y đúc!

Bất chợt hình tướng đó mở mắt, thần thức Thiếu Hoa ầm ầm sụp đổ. Khi mở mắt ra, thân thể hắn choáng váng.

Thiếu Hoa không tin được những gì mình vừa thấy, hắn quyết trấn áp cơn đau đớn mà thử lại lần nữa. Nhưng khi hắn nội liễm Thần thức, thứ hắn nhìn thấy lại chính là thứ mà hình tướng kia nhìn. Thần thức của hắn và hình tướng đã dung hợp thành một. Hắn lại tựa như bị vạn cân đè nén, hình tướng chuyển động, mọi cử động đều nặng nề và khó khăn. Chỉ trong chốc lát đã rút sạch Tinh thần lực của Thiếu Hoa.

Khi Thiếu Hoa mở hai mắt, thân thể ngã nhào. Lần này hắn ngất đi thật!

Qua thật lâu, Thiếu Hoa tỉnh lại. Hắn không còn dám liều lĩnh nữa mà nhảy người xuống dưới thác nước, khoanh chân đả tọa.

Thời gian trôi nhanh, đêm về phủ kín Hàn Uyên Lĩnh, phía xa xa hạp cốc chợt vang lên tiếng chém giết.

Một toán người mặc y phục dạ hành mang theo một cái lồng sắt chạy trốn. Bên trong lồng có một thiếu nữ bị giam.

Toán người này hơn ba mươi. Khi bọn hắn đang còn cách hạp cốc hơn ngàn thước, một bóng người vượt lên. Gã có thân hình cao lớn, người khoác áo da hổ, đầu đội một cái vòng thiết cô. Tay cầm côn, một côn nện xuống quất cho gã áo đen dẫn đầu nhảy lui lại.

Toán người vừa khựng lại liền có chín bóng người vây kín đường lui.

Gã áo đen chỉ vào tên này quát:

- Viên Chấn Thành! Ngươi dám cản đường chúng ta, không sợ Dong Binh Công Hội tìm ngươi tính sổ sao? Ngươi có biết chúng ta nhận ủy thác của Vạn Kiếm Tông Chủ áp giải người này về…

Y không nói thì thôi, mới nhắc tới Vạn Kiếm Tông Chủ, gã tên Viên Chấn Thành kia đã rú lên một cách điên dại:

- Mẹ kiếp! Ngươi dám nhắc đến hắn với ta!

Vừa quát hắn vừa nhấc đại côn lên định quất tới, lúc này có tám bóng người từ phía sau lao tới. Bọn hắn đánh ra một chưởng đỡ lấy một côn này, sau đó thì lui lại thủ thế.

Trong chín người vây bọn có một thiếu nữ mặc trường bào trắng muốt. Nàng cười duyên nói:

- Lão Viên! Bình tĩnh nào! Chuyện đã qua lâu rồi…

- Mẹ kiếp! Chết cho lão tử!

Viên Chấn Thành lại càng điên máu hơn, đại côn quất thêm ba cái chấn cho đám người hộc máu.

Một gã gần thiếu nữ cười to nói:

- Hồ Mị Nhi! Đừng làm loạn nữa! Ngươi lại chọc điên lão Viên rồi kìa!

Thiếu nữ che miệng cười duyên. Nhưng rất nhanh ý cười trên môi nàng tắt lịm khi ánh mắt nàng va phải một tảng đá. Nàng ngẩn người rồi quay qua nhìn tứ phía, sắc măt tái nhợt nói:

- Các ngươi thấy nơi này quen không?

Cả đám người đều nhìn Hồ Mị Nhi như không hiểu. Mà bên kia, Viên Chấn Thành đang mải đánh nhau cũng lui về. Bởi khi thiếu nữ nói câu này, lọt vào tai hắn lại như sấm nổ vang trời. Bởi lẽ nãy giờ hắn vốn có cảm giác kỳ lạ, nhưng khi Hồ Mị Nhi nói thế, một cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng lên đầu hắn.

- Nơi này… là chỗ của Đại nhân!

Hắn vừa nói, cả đám quay phắt về một phương, thân thể run lên. Phía bọn hắn nhìn tới phải quan sát thật kỹ mới thấy một cái cửa vào hạp cốc. Chỗ đó bị dây leo che kín, khó có thể phát hiện. Nơi này đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến dị thường khiến đám người Hồ Mị Nhi thêm kinh sợ.

Đám người áo đen cũng phát hiện ra hành động kỳ lạ này. Gã dẫn đầu quát:

- Hướng đó!

Hắn chạy về cửa hạp cốc. Đám Hồ Mị Nhi nhìn nhau, sau đó cũng bất chấp đuổi theo, quyết chặn đứng bọn người trước khi bọn chúng có ý đồ.

Khi khoảng cách với hạp cốc càng lúc càng gần, một gã mặc trường bào đỏ rực chợt nhảy vút lên, tốc độ nhanh đến cực hạn, hai tay y chém tới đã xé toang một tên dong binh. Hắn ném cái xác đi, tay lại nhắm gã cầm đầu chém tới. Những người còn lại cũng không kém. Cứ như vậy, hơn ba mươi người, chạy tới cửa hạp cốc chỉ còn mười một người. Gã cầm đầu bây giờ đã hoang mang cực độ. Đám người kia không có cố kỵ gì, không thể đem Dong Binh Công Hội ra uy hiếp. Gã đành nhắm hướng hạp cốc mà nhảy vào.

Nhìn quang cảnh nơi này dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu, đám người dong binh thì hiếu kỳ, mà đám Hồ Mị Nhi thì ngơ ngác. Sau đó Viên Chấn Thành chợt cười phá lên:

- Ha ha! Số các ngươi đã tận! Nạp mạng đi!

Y nhảy lên quất liền bốn côn, côn sau mạnh hơn côn trước, tất cả gia điệp cùng nhau chấn nát cả một phiến đá lớn dưới chân mấy dong binh. Toán người dong binh không thể làm gì khác hơn, đành dùng toàn lực chống đỡ. Nhưng rồi vẫn bị đánh cho tan tành.

Vốn đã yếu thế, giờ này càng khốn đốn hơn, hai gã áp tải cái lồng sắt đành phải thả xuống để toàn lực ứng phó.

Trận chiến khốc liệt, đánh đến nỗi đất đá bay khắp nơi. Lúc bấy giờ ở dưới thác nước, đôi mắt Thiếu Hoa chợt mở ra nhìn chằm chằm vào trận chiến, càng nhìn càng trợn to.

Toán người kia đến đường cùng, khi đã không thể chống cự nỗi, gã dẫn đầu quát:

- Triệu hồi Thần Hộ Mệnh!

- Cái gì!

Nghe lời này, đám Hồ Mị Nhi liền lui lại phòng thủ. Triệu hồi Thần Hộ Mệnh không phải dễ dàng, cái giá quá lớn. Bấy giờ gã dẫn đầu ném ra một cái trận bàn, tay bấm pháp quyết, miệng quát:

- Thiên Linh! Địa Linh! Vạn Pháp Quy! Thần Phong Chiếu! Khai!

Trận bàn ầm ầm vỡ tung, từ trong đó bắn ra hào quang sáng ngời. Một cái bóng từ từ hiện ra hóa thành một chiến thần cao lớn.

Chiến thần mở hai mắt nhìn, gã kia quát lên:

- Phụng Thiên Mệnh! Bảo hộ ta!

Một luồng thanh quang từ thiên không bắn xuống chiếu rọi vào hắn. Bóng dáng gã chiến thần kia liếc qua y, sau đó thì chém ra một kiếm về phía tất cả mọi người.

Một kiếm này mà chém tới, ngoài gã ra không còn ai có thể sống sót. Đã đến đường cùng rồi, gã đành phải nhẫn tâm trả giá lớn đến bảo toàn mạng sống.

Nhưng ngay lúc quang mang sắp chém tới đám người thì một giọng nói nhẹ nhàng mà thanh thoát như từ thiên không vọng xuống:

- Định!

Ngay tức thì bóng dáng chiến thần đó ngưng đọng lại, kiếm quang biến mất. Cái bóng đó sửng sốt nhìn về phát ra tiếng nói. Đám người Hồ Mị Nhi cũng hoảng sợ, tất cả quỳ rạp xuống hô:

- Bái kiến Đại nhân!

Ở trong thác nước, giọng nói củaThiếu Hoa vẫn điềm đạm nói:

- Đi đi! Đừng làm loạn!

Trước mắt cả đám người hoa lên, một khắc sau đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại cái lồng sắt có giam thiếu nữ, Thiếu Hoa từ dưới thác nước bước ra, bóng dáng tuyệt mỹ dưới ánh trăng rơi vào ánh mắt thiếu nữ làm nàng ngẩn ngơ thốt ra

- Đẹp quá!

Bạn đang đọc Đại Bịp Thần Tông sáng tác bởi kengoaidao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kengoaidao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.