Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụng Tiên Cung

Tiểu thuyết gốc · 2693 chữ

Sau khi rời khỏi Tiên Y Các, Thiếu Hoa ngồi trên một mỏm đá ở trên một ngọn núi lớn, mắt đưa về phía Dược Thiên Quốc Đô ở xa xa.

Ấn ký thứ hai đã sắp thành, nhưng có lẽ vẫn còn thiếu một thứ gì đó!

Hắn nhìn bầu trời nơi xa, không hiểu sao chuyện của Nhữ Yên cho hắn một chút linh cảm.

Hắn lại gia trì cho cho Hồ Mịnh Nhi bằng Diệt Mê Ấn. Lúc đầu hắn đánh vào Thức hải của nàng bằng những ấn không hoàn chỉnh, gây ra áp lực lớn với Thức hải của nàng. Giờ đây một ấn đã hoàn mỹ chứa hơn tám trăm đạo. Tất sẽ hỗ trợ cho nàng.

May mắn hắn chỉ đánh vào Thức hải của đám linh thú kia hơn ba trăm đạo.

Sau khi phân phó cho Hồ Mị Nhi, Hắn mới đến trên đỉnh núi này. Nhìn bàn tay mình, hắn lại có chút do dự.

"Lừa người trước phải lừa bản thân! Muốn lừa được bọn chúng, ta không phải là ta!"

Đã quyết thì không do dự nữa, hắn đánh một chỉ thẳng vào mi tâm của chính mình. Trời đất tối sầm đi trong mắt hắn.

Dược Thiên Quốc, Dược Thần Đại Điển mười năm một lần thịnh hội.

Được coi là một trong những cự đầu của Đế Quốc, Phụng Tiên Cung đến Quốc Đô lại không mang nhiều tâm tư.

Trong Phụng Tiên Cung có một người đặc biệt. Đó là Phụng Nhã Y, Trưởng Lão Đan Các.

Nàng năm nay đã hơn ba trăm tuổi, nhiều năm cống hiến cho Tiên Cung, nàng tuy có tu vi không tính là quá cao, chỉ xếp hạng trung trong hàng đại năng nhưng luôn được mọi người tôn trọng.

Dù đã ba trăm nhưng thần thái và mỹ mạo của nàng vẫn như ngày nào, luôn làm bao người say đắm.

Lần này nàng đến Quốc Đô ngoài góp mặt trong đại điển ra còn có một mục đích khác là tấn cấp Linh Dược Sư cấp tám.

Đi theo nàng cũng chỉ có hai người, một là cung chủ đương nhiệm Phụng Y Tiên, một là đại trưởng lão Phụng Nhã Kỳ.

Khi truyền tống trận trong Hạc Vân Tiêu Cục sáng lên, bóng dáng ba người như hư ảnh hóa thành thực thể.

- Hân hạnh! Hân hạnh!

Một tiếng nói vang lên đón tiếp hai người. Phụng Y Tiên đáp lễ nói:

- Lãnh Tiêu Đầu khách sáo! Phí truyền tống đây!

Phụng Y Tiên đưa ra sáu bao vải đưa đến.

Người gọi Lãnh Tiêu Đầu họ Lãnh, tên Hiểu Nam. Người nối dõi của Lãnh Gia nổi tiếng nghề bảo tiêu ở Quốc Đô.

Lãnh Hiểu Nam tu vi đã là Đan Cảnh, cấp Thánh Đan. Y nghe Phụng Tiên Cung chủ trả phí truyền tống thì lắc đầu giơ ba ngón tay.

- Ba vị đức cao vọng trọng! Tiêu Cục chỉ tính giá một trăm mỗi vị, tổng ba trăm linh thạch.

Phụng Y Tiên đảo tay lấy ba túi vải về sau đó hàn huyên với y vài câu rồi rời đi.

Ba người đi thẳng tới Linh Sư Công Hội. Trước cửa Linh Sư Công Hội đã có một nhóm người chờ sẵn. Người dẫn đầu chắp tay chào:

- Hân hạnh! Phụng Tiên Cung tam tiên tử! Đã lâu không gặp!

Phụng Y Tiên cười nói:

- Chư vị đừng lấy cái danh này trêu chúng ta nữa! Ba người chúng ta đã già rồi! Không đảm đương nổi ba chữ tiên tử ấy đâu!

- Ha ha! Ba vị tiên tử là tuyệt sắc giai nhân! Hàng tiểu bối bây giờ có ai sánh kịp chứ!

- Thôi! Chư vị tha cho! Chúng ta vào việc được chứ?

- Ha ha! Thất lễ rồi! Mời ba vị!

Lão giả dẫn đầu đi vào, đoàn người tổng cộng có mười hai người. Sáu người mặc trường bào trắng, trước ngực đặt tiêu ký hình cái đỉnh, xung quanh đỉnh thêu hình tám ngôi sao xếp thành vòng tròn.

Vị lão giả dẫn đầu là trường bào xanh, thêu hình chín ngôi sao. Còn lại năm người là năm vị dược sư đại biểu năm cho năm đại tông môn còn lại.

Bọn họ đến một sảnh đường rộng, giữa sảnh đường có một cái đỉnh lớn hơn đầu người.

Thủ tục tấn cấp đã được Phụng Tiên Cung hoàn thành trước đó. Hồ sơ giấy tờ đã được gửi lên Tổng Hội Linh Sư từ ba tháng trước. Lần này đến đây là nhận giấy chứng nhận và công bố đến đại chúng. Mọi người vây quanh đại đỉnh thành một vòng tròn, Phụng Nhã Y đến trước đại đỉnh, tay đặt lên một cái tiêu ký trên đó. Nàng tuyên thệ:

- Phụng Tiên Cung, Luyện Đan Sư Thất Phẩm Phụng Nhã Y xin tuyên thệ! Nhân danh Dược Thần tối cao! Ta nguyện tuân theo mười hai điều luật của Dược Sư, vì tâm nguyện của Dược Thần mà cống hiến sức lực phục vụ chúng sinh!

Đại đỉnh sáng lên, một nguồn lực lượng vô hình truyền tới đánh vào thức hải của nàng.

"Lực Lượng Truyền Thừa"

Trong một chớp mắt, vô số thông tin truyền vào thức hải Phụng Nhã Y. Cho đến khi nàng buông tay ra, trên thân đỉnh đã khắc lên một cái tên rồi biến mất.

- Chúc mừng Phụng Nhã Y tiên tử!

- Chúc mừng!

- Chúc mừng!

Rất nhiều tiếng chúc mừng nối nhau vang lên. Lão giả dẫn đầu hiếu kỳ hỏi:

- Không biết Phụng Nhã Y tiên tử nhận được truyền thừa là đan phương hay thủ pháp?

Phụng Nhã Y xấu hổ nói:

- Không phải! Là Dược Kinh!

- Dược Kinh!

Mọi người cùng nhau thốt lên rồi tâm thần tất cả bọn họ không khỏi xìu xuống. Nhưng buồn một chút thôi, bọn họ xem như đã xong nhiệm vụ cho nên từng người cáo biệt rời đi.

Nếu Phụng Nhã Y nhận được truyền thừa là đan phương hiếm có tâc dụng với bọn hắn thì sau này có thể tìm nàng trao đổi một phen. Nhưng Dược Kinh thế gian không hiếm. Bọn hắn có đến mấy bản, trước này cũng chưa từng xem đến, chỉ xem là gân gà.

Rời khỏi Linh Sư Công Hội, Phụng Y Tiên nói:

- Tỷ nhận được Dược Kinh thật sao?

Phụng Nhã Y nói:

- Thật! Có điều bản này có nhiều thông tin hơn những bản ta đã đọc qua!

Bấy giờ đại trưởng lão Phụng Nhã Kỳ mới nói:

- Tứ muội nhận được truyền thừa là tốt rồi! Sau này tấn cấp Cửu Phẩm hy vọng là sẽ có truyền thừa tốt hơn! Chúng ta có đến Dược Thần Đại Điển xem qua không?

Phụng Y Tiên nói:

- Đại tỷ muốn đi qua tìm đệ tử cho tứ tỷ?

Phụng Nhã Y nói:

- Chúng ta xưa giờ chỉ nhận nữ đệ tử, trong tông môn không có nam nhân! Cái này rất ít đệ tử nữ chịu gia nhập! Nữ nhi mới lớn bây giờ có ai chịu làm bà cô già như chúng ta chứ?

Câu này làm cả ba người bật cười. Phụng Nhã Kỳ nói:

- Đệ tử nữ bây giờ luôn thích những nam nhân ưu tú! Hay là chúng ta tìm vài hài tử ưu tú! Ba người chúng ta chia nhau! Cửu muội còn trẻ nha! Nay chưa tới một trăm…

- Tỷ! Tỷ nói xàm gì đó! Đi thôi!

Phụng Y Tiên liếc Phụng Nhã Kỳ một cái rồi như thiếu nữ xấu hổ che mặt giận dỗi chạy đi. Hai người Phụng Nhã Kỳ bật cười rồi đi theo. Bọn họ ngoài miệng nói thế nhưng cũng không dự định nhận nam đệ tử. Tông môn các nàng chỉ có hơn ba ngàn người, không giống nhân số tính chục vạn như mấy tông môn kia. Tuy vậy mỗi đệ tử đều là nữ nhi tuyệt sắc.

Mỗi đời có chín đệ tử thân truyền của cung chủ và tám vị các chủ.

Đời này bảy vị các chủ và cung chủ đã có đệ tử. Duy chỉ có Phụng Nhã Y là chưa thu đệ tử thân truyền. Nàng cũng không dự định tìm đệ tử ở Quốc đô. Những người có phẩm chất tốt hầu như đã bị năm đại tông khác dùng lợi kéo hết về mình. Nữ nhân có thiên phú đã ít, hầu hết đều cao ngạo, mấy ai chịu đến nơi như Phụng Tiên Cung.

Chợt Phụng Nhã Y nói:

- Đại tỷ! Muội mới nhận được Dược Kinh! Có rất nhiều điều mới lạ mà xưa giờ muội chưa từng nghe nói qua! Cuốn dược kinh này tên là Vô Danh Dược Điển. Hay chúng ta lên Đại Linh Sơn xem thử, muội muốn chiêm nghiệm một chút!

- Vô Danh Dược Điển! Tên này cũng như không!

Phụng Y Tiên hơi nghi hoặc. Nhưng nàng cũng gật đầu xem như đồng ý.

Ba người tiến thẳng về Đại Linh Sơn.

Đại Linh Sơn tên như ý, nơi này là địa phương thờ tự Dược Thần. Trên đỉnh núi có một ngôi đền tọa lạc tên là Dược Thần Điện. Khắp sườn núi đều có trồng hơn vạn loại dược thảo. Từ chân núi lên Dược Thần Điện có hơn chín ngàn bậc đá, mỗi một ngàn bậc tương với một phẩm của Dược Sư.

Linh thảo cũng chia thành cửu phẩm. Mỗi phẩm được trồng ở khu vực một ngàn tương ứng. Bất kỳ ai đều có thể lên núi để nghiên cứu. Nhưng Đại Linh Sơn là thánh địa của Luyện Dược Sư, cho nên linh thảo ở đây là thứ linh thiêng. Mỗi gốc linh thảo đều được hạ cấm chế, những người đến nghiên cứu nên không được Dược Thần Điện Chỉ cho phép không ai được phép hái chúng đi.

Ba người Phụng Nhã Y đến Dược Thần Điện bái thỉnh Điện Chủ nơi đây, sau đó được Điển Chủ tiếp kiến, tặng cho các nàng bảy đạo chú niệm có thể hóa giải cấm chế để hái Linh thảo ở tầng tám.

Ba người Phụng Nhã Y cáo biệt Điện Chủ rồi xuống dưới tầng tám. Nàng bắt đầu dựa theo Dược kinh mình nhận được nà tìm kiếm, nhưng mãi thật lâu vẫn không thấy được phần ảo diệu trong đó. Dược kinh này ghi lại phương pháp phối dược không cần chiết xuất ra tinh chất của dược thảo. Mỗi loại dược thảo đều có đặc tính riêng, nhưng có những loại dược thảo tồn tại trên hai dược hiệu. Thậm chí là đến chín loại dược hiệu. Khi luyện dược, Luyện Đan Sư chỉ dùng một loại. Những dược tính khác thì mất đi trong quá trình luyện đan, hoặc là trở thành tạp chất gây tác dụng phụ khi phục dụng.

Dược kinh vô danh này sử dụng phương pháp đa trọng ấn, khắc dấu ấn lên dược thảo để phân tách dược tính thành những phần riêng biệt. Qua đó có thể luyện ra từ hai đến ba loại đan dược. Với những dược tính dư thừa có thể chiết xuất thành dược dịch để lưu trữ.

Điều này rất mới mẻ làm Phụng Nhã Y thích thú. Nàng đi khắp sườn núi, dựa vào dược kinh để chiêm nghiệm. Tuy không ra được sự ảo diệu bên trong nhưng vẫn hái đi bảy loại dược thảo mà nàng thấy có ích cho mình.

Khi đến loại thứ bảy được nàng chú ý, cả ba người đã đến dưới chân một thác nước nhỏ. Dưới chân thác có một cái hồ, dưới hồ là Tứ Diệp Liên.

Tứ Diệp Liên nổi tiếng thế nào không cần nói. Mỗi lá đại biểu cho một ngàn năm. Để ra đủ bốn là thì mất bốn ngàn năm rồi, nhưng sau khi đủ bốn lá phải chờ trọn bốn ngàn năm nữa để nó ra hoa. Chi nên nên Tứ Diệp Liên quy vào linh dược bát phẩm.

À! Mỗi phẩm đại diện cho một ngàn năm. Linh dược mất bao nhiêu năm để thành thục thì quy vào phẩm cấp tương ứng.

Dưới hồ này là một hồ Tứ Diệp Liên lên tới ngàn gốc. Có hơn mười gốc đã thành thục.

Phụng Nhã Y đang hứng thú đưa tay nghiên cứu chiếc lá của một đóa Tứ Diệp Liên thì một bàn tay thò ra đẩy nàng ngã nhào xuống hồ. Nàng hét:

- Cửu muội!

- Ha ha!

Phụng Y Tiên phá cười lên. Ở nơi như thế này, nàng quay về với bản tính tinh nghịch của một tiểu muội được tỷ tỷ cưng chiều. Nhưng nàng cười không được lâu, Phụng Nhã Kỳ đã đẩy luôn nàng xuống nước.

Phụng Nhã Y nhân lúc này nhào tới dìm Phụng Y Tiên xuống để trả đũa, hai người vừa cười vừa té nước vào nhau. Mặc kệ bản thân mình gây ra náo động khá lớn ở nơi linh thiêng như thế này.

Sau khi trị được tiểu muội nghịch ngợm của mình, Phụng Nhã Y mới bới về chân thác nước. Nàng nghe nói đóa Tứ Diệp Liên ở dưới chân thác mới là đóa thành thục nhất.

Thứ gì cũng vậy, luôn có một vương. Hơn ngàn gốc Tứ Diệp Liên ở đều có bộ rễ nối cùng nhau. Trong đó sẽ có một đóa nhận được một phần dinh dưỡng những đóa còn lại.

Phụng Y Tiên cũng bơi theo, cả hai cùng bơi vòng qua thác nước đến một hang đá.

Ở đây có một đóa Tứ Diệp Liên cao hơn thân người, đóa hoa tỏa ra ngũ sắc thanh quang.

Phụng Nhã Y trách mắng Phụng Y Tiên:

- Muội đó! Đã là Cung chủ rồi mà… Thôi thay y phục đi! Sau đó lấy đóa Tứ Diệp Liên này rồi trở về thôi.

Nói rồi nàng trút bộ y phục đang ướt sũng xuống để lộ thân hình mỹ miều. Nàng thấy Phụng Y Tiên còn đang đưa mắt trêu ghẹo mình thì nhảy tới cởi y phục Phụng Y Tiên ra. Hai người lại uốn éo chọc ghẹo nhau.

Ba trăm tuổi với võ giả chỉ tính là hai mươi tuổi trong mắt phàm nhân. Với tuổi thọ của một võ giả võ thể đến mười ngàn năm. Đạt Thần Vị thì chính là bất tử nếu thần hồn không diệt.

Hai thân không mảnh vải che thân uốn éo, bầu ngực nhô cao tưng lên theo từng bước chân. Eo thon, bụng phẳng trơn mịn. Dưới khe đùi trắng tinh không một sợi lông. Bờ mông hai nàng uốn éo làm cái khe kia lúc ẩn lúc hiện. Tiếng cười giòn giã vang khắp động.

Khi các nàng đang vần nhau, hai thân thể trần truồng hoàn toàn lọt vào một đôi mắt. Đôi mắt này trừng tròn lên trong khi miệng vẫn đang gặm dở một chiếc là Tứ Diệp Liên. Khi Phụng Y Tiên đang còn cười khánh khách thọc lét Phụng Nhã Y, ánh mắt nàng cũng vô tình nhìn thấy đôi mắt đó. Nàng sững sờ một cái rồi hétbtoangs lên:

- Á! Biến thái!

Nàng vừa hét vừa đánh ra một chưởng! Chưởng lực bắn nhanh tới làm người kia cũng không phản ứng được.

"Oành!"

Một tiếng vọng lại, nước bắn tung tóe nhưng đóa Tứ Diệp Liên không hề hấn gì. Chỉ có một bóng người từ từ nổi lên, dường như đã trúng chưởng lực mà chết.

Phụng Y Tiên còn đang thở hổn hển thì Phụng Nhã Y đã ngăn nàng lại. Hai người nhìn nhau lại nhìn qua cái xác kia.

Đó là một nữ nhân dung mạo như tiên nữ trong bộ y phục đen. So với nữ nhân này, dung mạo được ví như tiên của các nàng không tính là gì. Chỉ có điều bộ ngực hơi nhỏ thì phải.

Nhìn thấy dung mạo đó, cả hai sửng người tại chỗ.

- Cửu muội! Muội gây họa rồi!

Bạn đang đọc Đại Bịp Thần Tông sáng tác bởi kengoaidao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kengoaidao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.