Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta ngả bài, ta là thái sư Văn Trọng

Phiên bản Dịch · 1423 chữ

Chương 16: Ta ngả bài, ta là thái sư Văn Trọng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­

Chỉ trong phút chốc, mấy trăm binh lính toàn bộ đều bị nắm ra ngoài đường, ngã thành đống cát thịt người, tiếng kêu đau đớn a ui không ngớt.

Đống binh khí kia cũng bị bẻ cho nát bươm, rơi lả tả trên mặt đất.

Mà nhìn lại tiểu nhị của Khoái Hoạt Lâm, người nào người nấy đều khí định thần nhàn như trước, còn chẳng thở dốc lấy một cái.

Trong đại sảnh, đừng nói là bàn ghế, ngay cả một tách trà cũng chẳng đụng được.

Yên tĩnh.

Trong đại sảnh chợt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người đều bị chấn động đến nỗi rất lâu sau cũng không thể cất nên lời.

Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ đều há to miệng, mắt trợn đến mức sắp lồi cả ra.

Phí Trọng và Vưu Hồn càng không cần phải nói, ngây ra như phỗng.

Bọn họ nghĩ không ra, binh lính mà mình bỏ công huấn luyện, bình thường ngay cả một trận chiến quy mô nhỏ cũng có thể đánh thắng được, sao lúc này lại yếu hơn cả người rơm thế?

Lý Nguyên điềm tĩnh lên tiếng: "Họ cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi, không thể nói là lợi hại được."

Đây là tiếng người hay sao?

Tỷ Can, Thương Dung, Văn Trọng đều lườm một cái.

Mấy tiểu nhị này thân thủ nhanh nhẹn, sức lực vô hạn, thực lực bày ra còn lợi hại hơn cả thủ vệ trong hoàng cung, thế mà ngươi nói chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi sao?

Là trăm vạn chút ha!*

(*) Cách đọc số một và trăm vạn trong tiếng Trung giống nhau.

Hoàng Phi Hổ nhìn tiểu nhị trong tiệm, ánh mắt long lanh hưng phấn:

"Binh sĩ dũng mãnh như thế, nếu như có thể dốc sức cho quân đội, chí ít cũng có thể làm tướng quan thống lĩnh ngàn người, làm một tiểu nhị, thật đúng là phung phí của trời!"

Đặng Cửu Công và Văn Trọng không ngừng gật đầu.

Bọn họ đều là thống soái dẫn binh đánh trận, nhìn thấy binh sĩ dũng mãnh liền không kiềm được mà sáng mắt, muốn thu nạp dưới trướng của mình.

"Xem ra cần phải ngả bài với Lý Nguyên tiểu hữu rồi, bảo hắn đưa những tiểu nhị này cho ta để làm tướng quân, nhưng đừng để bị Tiểu Hổ Tử và Đặng Lão Đầu cướp mất trước!" Văn Trọng thầm nghĩ.

...

Một lúc lâu sau, Phí Trọng và Vưu Hồn mới hoàn hồn lại.

Sắc mặt hai người trở nên tái mét.

Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ tới lại có kết cục này.

"Hay, hay lắm" Phí Trọng giận run người: "Thì ra là cậy vào việc có vài phần sức thì đã dám bất chấp vương pháp, dĩ hạ phạm thượng, ta đây trở về điều động ngự lâm quân, xem thử các ngươi ngông cuồng như thế nào."

"Các người hãy đợi bị đại quân đè bẹp đi!" Vưu Hồn hung hăng quát lớn.

Hai người đang định chuẩn bị quay về điều động quân đội thì đúng lúc này chợt có một giọng nói hùng hồn vang lên:

"Các người đợi chút."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể của Phí Trọng và Vưu Hồn không khỏi run lên.

Hai người sợ hãi nhìn về phía hành lang lầu ba, lập tức nhìn thấy mấy người Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can, Võ Thành Vương, Đặng Cửu Công đang nhìn họ với vẻ mặt không vui.

"Văn, Văn, Văn thái sư!"

"Sao ngài lại ở đây?"

Nhìn thấy Văn Trọng trừng mắt nhìn, Phí Trọng và Vưu Hồn đến cả nói chuyện cũng không lưu loát.

Văn Trọng là nguyên lão tam triều, là đại thần mà tiên đế ủy thác, cả một đời Nam chinh Bắc chiến, bách chiến bách thắng, vì giang sơn Thành Thang mà lập được những công lao bất hủ, danh tiếng của ông ấy trong triều không ai sánh bằng, cho dù là Trụ Vương cũng phải kính nể ông ấy ba phần.

Cộng thêm tính khí nóng nảy của Văn Trọng, trong mắt không chứa một hạt cát, Phí Trọng và Vưu Hồn, không sợ Thủ Tướng Thương Dung, không sợ Á Tướng kiểm hoàng thúc Tỷ Can, chỉ sợ mỗi Văn Trọng.

Văn Trọng nhìn Phí Trọng và Vưu Hồn với vẻ mặt không thân thiện, lớn tiếng trách mắng:

"Ngự lâm quân là đơn vị bảo vệ hoàng thành, tự mình điều động đồng nghĩa với mưu phán, chẳng lẽ các ngươi có ý mưu phản hay sao?"

Phí Trọng bị dọa, lớn tiếng kêu oan:

"Thái sư, oan uổng quá, chúng tôi tuyệt đối trung thành với Trụ Vương, nào dám có ý đồ phản nghịch?"

Vưu Hồn ủy khuất lên tiếng:

"Thái sư minh giám, chủ ý là đám điêu dân này không thuận theo sự dạy dỗ, dĩ hạ phạm thượng, tùy tiện đánh đập đại thần triều đình, hoặc có tâm làm loạn, vì vậy nên chúng tôi mới chuẩn bị cử binh trấn áp."

Văn Trọng hờ hững lên tiếng:

"Người ta đang mở tiệm buôn bán yên ổn, sao lại có thể có tâm làm loạn được chứ? Rõ ràng là do các ngươi làm sai trước nên mới dẫn đến việc người ta đánh trả, còn ở đó nói xằng nói bậy."

Thấy Văn Trọng thiên vị như thế, Phí Trọng và Vưu Hồn uất ức đến đỏ mặt.

"Chúng tôi oan...."

Hai người đang tính giải thích, nhưng mà Văn Trọng căn bản chẳng muốn nhiều lời với hai tên tiểu nhân này, ông ta bực bội phất tay áo:

"Các ngươi có thể cút được rồi, nhớ lấy, từ nay về sao không được gây chuyện ở Khoái Hoạt Lâm nữa, bằng không đừng trách lão phu vô tình."

Mặc dù Phí Trọng và Vưu Hồn rất không cam tâm, nhưng cũng chỉ đành quay người rời đi.

Nhưng mà, sau khi họ quay người lại phát hiện có hai tên bồi bàn đang lạnh lùng đứng chẳn ở lối ra của họ.

"Các người đây là có ý gì?" Phí Trọng tức giận hỏi bồi bàn.

Bồi bàn chẳng nói chẳng rằng, chỉ là không để cho Phí Trọng và Vưu Hồn rời đi.

Mặc cho Phí Trọng và Vưu Hồn lôi kéo ra sao, bồi bàn vẫn chẳng nhúc nhích chút nào.

Chúc chưởng quầy nhìn Lý Nguyên.

Lý Nguyên vốn đã chuẩn bị dạy dỗ cho Phí Trọng và Vưu Hồn một trận thỏa đáng, cả gan đến Khoái Hoạt Lâm gây chuện, đương nhiên phải chịu sự trừng phạt.

Nhưng nếu Văn Trọng đã lên tiếng bảo hai người họ rời đi, Lý Nguyên cũng không tiện ra tay nữa.

Thôi vậy, coi như cho Văn Trọng mặt mũi vậy!

Nghĩ đến đây, Lý Nguyên liền gật đầu với Chúc chưởng quầy.

Chúc chưởng quầy thấy thế, nháy mắt ra hiện với hai tên bồi bàn.

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.