Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh giành con rể (1)

Phiên bản Dịch · 1437 chữ

Chương 17: Tranh giành con rể (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­

Văn Trọng nhìn thấy hết thảy, ánh mắt không khỏi sáng lên.

"Lý Nguyên tiểu hữu, đám tiểu nhị này của ngươi thật đúng là nghe lời ngươi răm rắp, cho dù là ở trong quân đội cũng không thể làm được như vậy."

Lý Nguyên thản nhiên đáp lại: "Họ cũng chỉ có mỗi ưu điểm này mà thôi."

Văn Trọng lắc đầu: "Yêu cầu của ngươi cũng cao quá, mấy tiểu nhị này mà để trong quân đội của ta, ít nhất cũng có thể làm được thiên tướng. Bằng không, ngươi nhường lại mấy tiểu nhị này cho ta được không?"

Hoàng Phi Hổ nhanh chóng cướp lời:" Sao thái sư lại cướp thoại của ta rồi? Mấy tiểu nhị này vẫn là để trong quân đội của ta phát huy được nhiều tác dụng hơn."

Đặng Cửu Công cũng không chịu yếu thế: "Ta cảm thấy vẫn là quân đội của ta thích hợp với họ hơn."

"Rõ ràng là lão phu mở lời trước, các ngươi tranh giành cái gì chứ?" Văn Trọng bất mãn ra mặt.

"Lòng mến mộ hiền tài thì cần gì phân trước sau, ai giành được thì của người đó." Hoàng Phi Hổ nói.

Đặng Cửu Công: "Ta đồng ý!"

"Các ngươi..." Văn Trọng bị chọc cho tức đến nỗi trợn mắt dựng râu.

"Khụ khụ!"

Lý Nguyên thấy mọi người vì tiểu nhị của mình mà tranh giành, không nhịn được mà ho khan vài tiếng.

"Thực ra mọi người không cần tranh giành làm gì, mấy tên này chỉ hợp để làm bồi bàn mà thôi, không làm được những việc khác đâu."

"Có bản lĩnh như thế chỉ để làm bồi bàn, có phải quá không biết quý trọng nhân tài hay không?" Hoàng Phi Hổ đau lòng thay.

"Ấy" Văn Trọng nhìn Lý Nguyên, chợt nhớ ra gì đó: "Ngươi biết được thân phận của chúng ta, sao không kinh ngạc tí nào vậy?"

Lý Nguyên chớp chớp mắt: "Cần phải kinh ngạc à?"

Văn Trọng buồn bực: "Ít nhiều gì ta cũng là thái sư đương triều, ngươi bình tĩnh như thế, thật là khiến ta tổn thương mà."

Lý Nguyên bình thản lên tiếng: "Bất kể ngươi là lão Văn hay là Văn thái sư, trong mắt ta, ông vẫn chỉ là lão đầu bướng bỉnh có kỹ thuật chơi cờ tệ hại mà thôi."

"Ha ha, nói hay lắm." Văn Trọng nghe thấy thế, không nhịn được mà cười khoái chí: "Lý Nguyên tiểu hữu không câu nệ tiểu tiết, tấm lòng độ lượng, đổi lại là ta thì là ngược lại rồi!"

Tỷ Can cũng khen Lý Nguyên: "Lý Nguyên tiểu hữu hành động tiêu sái, không giống như phàm phu tục tử, thật đúng là có khí khái của danh sĩ."

Hoàng Phi Hổ bật cười: "Sớm biết Lý Nguyên tiểu hữu phóng khoáng như thế thì chúng ta đã không cần phải che giấu thân phận thật của mình rồi."

Đặng Cửu Công nói: "Hay là bây giờ chúng ta tự giới thiệu lại từ đầu với Lý Nguyên tiểu hữu?"

"Được thôi!"

Thế là mọi người lại tự giới thiệu thân phận của bản thân với Lý Nguyên lần nữa.

Mặc dù thực ra Lý Nguyên đã biết từ lâu.

Sau khi giới thiệu, Thương Dung ôm quyền nói với Lý Nguyên:

"Trước đây che giấu thân thân, mong Lý Nguyên tiểu hữu không để tâm."

Lý Nguyên không hề bận tâm mà khoát tay:

"Che giấu hay không cũng chẳng hề gì, ta đây kết bạn không quan tâm đến quyền thế, của cải của họ, sở dĩ nói 'Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiếu, thoại bất đầu cơ bán cú đa' cũng là chỉ nói chuyện hợp ý thì cho dù đối phương là ăn mày, ta cũng nguyện ý nâng ly cạn chén với hắn. Nếu như nói chuyện không hợp thì cho dù thánh nhân có đến đây, ta cũng không muốn nói với hắn nửa lời."

Hơn nữa, nói đến quyền thế và của cải, có ai bì được với hắn?

"Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiếu, thoại bất đầu cơ bán cú đa! Tuyệt, thật sự rất tuyệt." Thương Dung nghe thấy câu danh ngôn kinh điển này, nhất thời giật nảy mình, lặp đi lặp lại nghiền ngẫm, khen không ngớt lời.

Văn Trọng cũng tán thưởng:

"Đúng là rất tuyệt, chỉ có hai câu ngắn ngủi nhưng lại ẩn chứa triết học xử sự hào sảng. Cũng chỉ có người rộng rãi độ lượng như Lý Nguyên tiểu hữu đây mới có thể nói ra những lời tiêu sái như thế."

Tỷ Can, Đặng Cửu Công, Hoàng Phi Hổ cũng gật đầu khen ngợi không thôi.

Lý Nguyên không nghĩ đến câu nói mà mình tùy tiện nói ra lại được mọi người làm quá đến thế, cũng không nhìn mà mỉm cười hồi lâu!

Hoàng Phi Hổ nói: "Nếu đã 'Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiếu', sao chúng ta có thể không uống rượu được chứ?"

Mọi người nhao nhao gật đầu: "Đúng vậy, nên uống cạn một chén lớn."

"Khà khà"

Đặng Cửu Công đột nhiên cười khà khà với Lý Nguyên:

"Ta cảm thấy rượu Tử Trúc Ngọc Dạ lần trước Lý Nguyên tiểu hữu cho chúng ta thưởng thức cũng không tồi, sao tiểu hữu không lấy vài vò ra để uống một trận cho đã?"

Nghe nhắc đến Tử Trúc Ngọc Dạ, mấy người Văn Trọng, Hoàng Phi Hổ, Thương Dung không kìm được mà nuốt nước miếng.

Tử Trúc Ngọc Dạ là do Lý Nguyên dựa theo kỹ thuật chưng cất rượu của hậu thế, kết hợp với men rượu mà hắn tự mình nghiên cứu được để chưng cất thành rượu có nồng độ cao.

Mặc dù độ rượu cao, nhưng lại đậm vị ngọt, không rát cổ họng, sau cơn say cũng không cảm thấy đau đầu, ngon gấp trăm lần so với rượu Mao Đài ủ mất sáu mươi năm.

Đám người Văn Trọng sau khi được uống thử một lần liền không thể nào quên được hương vị của Tử Trúc Ngọc Dạ.

Lần này nắm được cơ hội, mọi người đương nhiên không thể để lỡ.

Lý Nguyên đương nhiên cũng không nhỏ mọn, hắn sảng khoái đáp ứng:

"Nếu như mọi người thích, đợi lát nữa cứ uống cho đã, không say không về!"

"Được, không say không về!"

Mọi người quay trở về phòng cờ, Lý Nguyên liền bảo Chúc chưởng quầy lấy rượu Tử Trúc Ngọc Dạ ra, cùng với vài món ăn vặt để nhắm rượu, mọi người nâng ly cạn chén với nhau, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Được nửa tuần rượu, Đặng Cửu Công chợt lim dim mơ màng nói nhỏ bên tai Lý Nguyên: "Lý Nguyên tiểu hữu, đám tiểu nhị kia của ngươi ở lại tửu lâu để làm bồi bàn thật sự là lãng phí nhân tài, nếu như ngươi đồng ý để họ cống hiến sức lực cho quân đội của ta, lão phu đây nguyện ý để cho con gái Đặng Thiền Ngọc của ta đính hôn với ngươi, không biết ý ngươi thế nào?"

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.