Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa ải rắn độc

Phiên bản Dịch · 1778 chữ

(Chính văn chương 21)

Dịch giả: Cọp vằn

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

"Gió thổi bụi rơi"

Một bóng đen xuất hiện phía trước, trên đầu có hai cái sừng nhọn.

"Quỷ vật hiện hình!"

Mấy pháp sư niệm chú như được mùa, huyền quang tứ xạ đánh tới chỗ bóng đen!

"Vừa đến đã có manh mối, thật may mắn. Cái đám này đúng là không có mắt, chưa gì đã ầm ĩ hết cả lên..." Bóng đen nói.

Ra là Triệu Hàn.

Hai cái “sừng nhọn” hóa ra là do hắn để hai tay sau gáy.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trong ánh lửa lập lòe, Triệu Hàn đi về phía hẻm núi.

Đêm khuya, ở đây gió thổi từng đợt, lạnh cắt da cắt thịt.

Hai bên vách núi toàn những tảng đá hình thù kì dị. Có rất nhiều sợi dây leo bám vào đó mà leo lên, chúng vòng quanh lấy hai khối đá hình rắn ở phía trên, nhìn chẳng khác nào một đám rắn độc đang bám trên vách.

Đột nhiên cái bóng đen chỉ có nửa người kia đột ngột biến mất.

Triệu Hàn cúi xuống kiểm tra, mặt đất trơ trọi, khắp nơi toàn là dây mây, dây leo cùng lá rụng.

Không hề có dấu chân.

"Vừa nãy rõ ràng có bóng ai đó ở đây mà" Lạc Vũ cũng đi tới, "Sao lại không có dấu chân?"

"Tỷ tỷ..."

Tịch Thiên - thanh niên hoi rất ít khi mở miệng rụt rè nói:

"Lúc ở trong sư môn, ta có nghe các sư huynh từng nói, trên đời này có mấy thứ như quỷ vật, bọn chúng sẽ không để lại dấu chân đâu…”

"Nhìn tảng đá này này."

Triệu Hàn chỉ tay xuống dưới đất.

Dưới đất là một khối đá.

Lạc Vũ Nhi đã rõ ràng.

Đến tảng đá dưới đất này còn bị gió thổi cho không còn một hạt bụi, không thấy dấu chân cũng bình thường.

"Tịch Thiên Tứ nói cũng đúng."

Triệu Hàn nói, "Một số thứ kì quái không có thực thể, chỉ là chết rồi mà hồn phách chưa tiêu tan, lấy âm khí làm thức ăn để tồn tại lay lắt trên thế gian này, bọn chúng quả thực là không có dấu chân."

Ở phía sau, mọi người thấy không có gì nguy hiểm, cũng đi tới.

Vừa nãy khá nhiều người bị dọa giật mình, mà thanh niên áo xanh này không chút sợ hãi, lại còn là người đầu tiên đi đến chỗ cửa ải, vài người quả thực trong lòng rất khâm phục hắn.

Nhưng vẫn có mấy kẻ nào đấy cùng với người của Điện Sơn Tông chửi rủa, cái gì mà: "Tiểu tử không biết sống chết, chưa gì đã xông vào".

Hứa Thừa Dương đi ở đằng trước, lạnh lùng nhìn Triệu Hàn.

Triệu Hàn ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài hẻm núi.

Đêm tối mù mịt, vách núi nghiêng hẳn xuống dưới, tạo thành một cái dốc đứng. Cây cỏ với bụi gai trên núi rậm rạp chằng chịt, lối xuống núi bị chúng chắn tối om.

Đột nhiên, từ trong rừng xuất hiện chút ánh sáng lập lòe.

Giống như ma trơi vậy.

Mọi người lại lâm vào sợ hãi....

Hết cái bóng đen có nửa người kia giờ lại thêm "thứ gì" như ma trơi nữa....

Đốm lửa ma trơi rung rung đi về phía hẻm núi.

Mười trượng, năm trượng, ba trượng rồi một trượng...

"Con" ma trơi càng ngày càng to dần, đến chỗ mọi người thì nó đã thành một đốm lửa lớn!

Niệm chú bắt quyết, huyền quang lại phát ra từ chỗ đám pháp sư.

Chỉ có Triệu Hàn không động đậy.

"Các ngươi... Làm sao đến được đây?"

Trong ánh lửa, mặt ông lão lộ ra. Lão bá lưng thì còng, cái gọi là “ma trơi” kia thực ra là cây đuốc mà ông ta đang cầm chứ chẳng phải ma cỏ gì.

Mọi người lại bất ngờ tập hai.

Triệu Hàn thản nhiên: "Dạ, chào lão bá, chúng ta đang tìm một cái thung lũng ở trong núi này, nếu có người ở thì càng tốt".

"Ngài là người sống ở gần đây sao?"

Ông lão nhướn mày một cái.

Rồi ông ta đưa cây đuốc lại gần, nhìn mặt Triệu Hàn:

"Các ngươi... là ai? Sao lại biết trong núi này có một thung lũng?"

Triệu Hàn cười một tiếng: "Chúng ta là pháp sư, đến tìm người."

"Pháp sư?"

Ông lão trợn to mắt, nhưng tơ máu như hằn rõ cả lên:

"Tiểu lang quân, các ngươi... Thật sự là pháp sư? Các ngươi... biết bắt quỷ hàng yêu sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy tốt rồi, thật là quá tốt rồi, tốt quá..."

Ông lão nói, mấy cái nếp nhăn trên mặt khẽ động.

Triệu Hàn nói, "Lão bá muốn bắt quỷ?"

Ông lão nhìn quanh nói: "Chỗ này vắng vẻ, không tiện nói nhiều. Tiểu lang quân, có phải các ngươi muốn tìm sơn cốc kia không? Ta biết đường."

Các ngươi đi theo ta, tới chỗ ta rồi từ từ nói chuyện được không?"

"Được được, làm phiền lão bá rồi..."

Triệu Hàn quay đầu.

Ánh mắt sắc bén liếc qua...

Dưới màn đêm, nha dịch cùng mấy tên pháp sư cầm đuốc, tạo thành một vòng tròn.

Hứa Thừa Dương đứng đầu, ánh mắt lạnh lùng, mặt đầy sát khí. Chu Sùng đứng bên cạnh, cười gian manh.

Ở phía sau, Lăng Nhược cùng Viên Mộc Phong ngồi ngay ngắn, không đi cùng đám người kia.

Trừ chỗ này ra, cửa ải bốn phía đều vắng tanh, không có chút động tĩnh gì.

Cũng không có gì kì lạ xảy ra.

Không đúng.

Trong nháy mắt, Triệu Hàn hình như phát hiện ra có điều gì sai sai.

Cảm giác vô cùng kì quái, kiểu như đang có kẻ nào đó núp trong bụi rình mình vậy.

"Sao thế, tiểu lang quân?" Ông lão có chút kỳ quái.

"Không có gì" Triệu Hàn cười nói: "Lão bá ngài dẫn đường đi, ta theo ngài."

Ông lão gật đầu, giơ đuốc dẫn đường, hướng về phía dưới sườn núi.

Triệu Hàn cùng Lạc Vũ Nhi vẫy tay ra hiệu với đám người đằng sau, rồi theo ông lão đi xuống.

Đêm hôm khuya khoắt, núi non hiểm trở, hoang vắng, đột nhiên xuất hiện một ông lão, chưa hỏi gì, đã đi cùng người ta?

Lạc Vũ Nhi đang định hỏi.

Nhưng mà Triệu Hàn đã đi xa, nàng đành cùng Khương, Tịch theo sau.

Ở phía sau, mọi người cũng nhìn rất rõ.

Lão đầu này nói biết đường, mà có nhiều người ở đây như vậy, cũng không sợ hắn định giở trò gì.

Lúc này không đuổi theo, còn đợi lúc nào?

Hứa Thừa Dương mặt hầm hầm.

Tiếng tốt để tiểu tử này cướp mất rồi.

"Hừ hừ."

"Tiện chủng, là ngươi tự tìm chết, đừng có mà trách người khác." hắn nghĩ thầm

Ở phía sau, bạch y thiếu nữ ngồi ngay ngắn, nhìn bóng thanh niên cùng ông lão đã đi xa. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ ngồi đó quan sát, trời có sập xuống nàng cũng chẳng quan tâm.

...

...

"Đó chính là thung lũng ngươi muốn tìm."

Nắng sớm vừa buông xuống, ông lão chỉ tay, một cái thung lũng lớn, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.

Trong thung lũng là một sơn trang khá lớn.

Gạch xanh rồi ngói lục, ruộng đồng tươi tốt, thỉnh thoảng có dân lùa dê bò qua, cảnh tượng bình yên đến lạ.

Mọi người lại thấy kỳ quái.

Đây chính là "Thực Nhân Cốc"?

Ông lão mang theo cả đoàn người xuống núi, đi vào trong sơn trang.

Thấy có người đi vào, mấy người trong sơn trang cũng tò mò quan sát như thấy sinh vật lạ.

Triệu Hàn ngậm nhánh rễ cây, miệng lẩm nhẩm hát, tùy ý quan sát xung quanh....

"Lão bá, " Lạc Vũ Nhi hỏi, "Gần đây còn có thung lũng nào khác không?"

"Chỉ có thung lũng này thôi." Ông lão nói.

Lạc Vũ Nhi cảm thấy có chút buồn bực.

Nhìn đi nhìn lại chỗ này cũng đâu có giống "Thực Nhân Cốc" đâu.

Mấy người dân lúc nãy, lão nha dịch kể, là những kẻ thần thần bí bí kia sao?

Rồi sứ giả Cao Xương, Thượng Khuê nha dịch, còn người bổ đầu kia, tóm lại họ gặp phải cái gì? Rồi mấy người mất tích nữa, rốt cuộc họ đi đâu?

Đang suy nghĩ, thì đã vào đến trong sơn trang.

Sơn trang này xây dọc theo núi, khá lớn, đủ mọi loại nhà cửa nhưng mà so với nhà dân bên ngoài sơn trang thì không giống lắm.

Ông lão gõ cửa, một nha hoàn ra mở cửa:

"Tào quản gia, ngài đã về rồi?"

"Có khách đến." Ông lão nói.

"Ô? Có khách ạ? Từ đâu đến ạ? Họ đến đây làm gì vậy?"

Nha hoàn tên Tri Thúy chớp mắt liên tục hỏi mấy câu, dường như thấy rất hứng thú.

"Biết vậy được rồi, ngươi hỏi nhiều làm gì, đi báo một tiếng đi."

Tri Thúy có chút thất vọng, xoay người đi vào rất nhanh.

Ông lão dẫn mọi người vào sơn trang, Lăng Nhược cùng Viên Mộc Phong đem ngựa cọc ngoài cửa, rồi đi theo vào bên trong, bọn họ luôn giữ một khoảng cách với mọi người.

Đi một lúc, mọi người đến một cái sân ở bên trong.

Chỗ này rất lớn, lại vắng vẻ, ở giữa là một gian nhà, đủ loại hoa văn các kiểu như là nhà của một phú ông giàu có vậy.

Nhưng mà toàn bộ cửa đều đóng, như một cái hộp sắt gió thổi không lọt.

Cạch...

Cửa lớn từ từ mở ra, Tri Thúy đứng ở cửa.

Ông lão dẫn mọi người vào.

Vừa bước vào nhà trong, mọi người đã tối tăm hết mặt mũi.

Trong phòng ẩm ướt, lạnh buốt, chỉ có mấy ngọn đèn dầu leo lắt chiếu sáng. Bốn phía rộng lớn, khá thoáng mát, bày toàn bàn ghế cũ.

"Nhị gia, lão nô trở lại."

Tiếng ông lão quanh quẩn trong phòng.

Trước mặt có một đốm lửa xuất hiện.

Tri Thúy đem cây nến nhẹ nhàng đặt lên bàn, cúi đầu đứng ngay ngắn

"Khụ khụ... lão Tào, không phải ngươi ra ngoài có việc mà? Sao đã về rồi?"

Cạnh đó, một người khuôn mặt âm u, ngả lưng trên ghế mây khẽ lên tiếng...

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.