Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không màng chốn phồn hoa thế tục

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

(Chính văn chương 22)

Dịch giả: Cọp vằn

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Một người khoảng độ 30 tuổi, trông rất nhã nhặn lịch sự, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm, giống người đang bị bệnh hơn.

Ông ta là quản gia của sơn trang này, tên Tào Dung.

Tào lão đem chuyện tối qua nói với người này, đồng thời quay ra phía đám người Triệu Hàn nói:

"Chư vị, vị này vốn là trang chủ ở đây, cũng là lý chính ở chỗ này.

Từ Vọng Hiền, Từ lý chính."

Đại Đường từ trên xuống dưới quy định châu, huyện, hương, chia làm năm cấp quan, quản lý vạn dân thiên hạ. Đứng đầu trăm hộ là lý chính, quản lý phạm vi hơn 1 dặm.

Ở nông thôn, "lý" và "thôn" khá là thông dụng (Trans: kiểu lý trưởng, thôn trưởng, cụ lý ở Việt Nam thời xưa).

Lý chính chẳng qua là cách gọi khác của thôn trưởng.

Từ Vọng Hiền ốm yếu ho mấy tiếng, rồi kinh ngạc nhìn Triệu Hàn:

"Vị tiểu lang quân này, các ngươi chính là pháp sư sao?"

"Đúng vậy." Triệu Hàn nói.

"Vậy tại hạ mạo muội hỏi một câu, các người sao lại đến chỗ này?"

Triệu Hàn trình bày lí do vào núi lần này với Từ lý chính: Cao Xương sứ giả, nha dịch rồi pháp sư... đầu đuôi mọi chuyện ra sao.

"Các người là do Thượng Khuê nha môn phái tới?" Từ Vọng Hiền kinh ngạc.

Triệu Hàn nói: "Hai vị đại nhân ở Thượng Khuê nha môn đang đứng đây, ngài không tin có thể hỏi bọn họ."

Dọc đường đi, Tương Hoài cũng bị dọa cho mất mật.

Hắn e hèm một cái, bày ra giọng bề trên rồi bảo Tằng Khiêm lấy văn thư nha môn ra.

Từ Vọng Hiền cẩn thận nhận lấy văn thư, xem khá kĩ một lúc lâu.

Hắn thở dài một tiếng.

"Các ngươì cuối cùng cũng tới."

Gió lạnh thổi qua, ánh nến leo lắt chiếu qua mặt mọi người, lúc ẩn lúc hiện.

"Như vậy" Triệu Hàn nói "Những người đó thật sự đã tới chỗ này?"

Từ Vọng Hiền vẫy tay, ra hiệu Tri Thúy ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng tối hẳn lại.

"Chư vị, Từ mỗ chờ ngày này đã lâu lắm rồi"

Vốn dĩ nhiều năm trước, thôn này chỉ là cái thung lũng hoang, chốn thâm sơn cùng cốc, không có một bóng người.

Mấy chục năm trước, Bắc triều phân tranh, rồi Tiền Tùy chinh phạt, vùng Lũng Hữu lại nằm trong khu vực giao tranh, binh đao loạn lạc.

Tránh né chiến loạn, nhiều bá tánh đành phải rời bỏ quê hương, chạy nạn ngàn dặm. Nhưng cũng có những người không muốn đi xa, liền trốn vào núi sâu.

Bọn họ phát hiện ra sơn cốc này, ở lại sinh sống ở đây.

Dần dần, họ cải tạo thành thôn làng như ngày hôm nay, còn có người gọi nơi này là Tần An thôn.

Còn lí do vì sao không giao tiếp với thế giới bên ngoài, họ cũng có nỗi khổ riêng khó nói.

Thứ nhất, đa số mọi người đều trải qua thập tử nhất sinh mới đến được đây. Với người bình thường bên ngoài, bọn họ vừa chán chường vừa sợ hãi, càng không muốn tiếp tục đi ra ngoài.

Thứ hai, sơn cốc này được thiên nhiên ưu đãi, đất đai phì nhiêu, tài nguyên dư dả, cư dân ở đây không phải lo đến cái ăn, không cần thiết phải đi ra ngoài cốc làm gì.

Mọi người trong thôn đang có những ngày tháng vui vẻ thì đột nhiên xảy ra chuyện.

Một đoàn xe đi vào trong cốc.

Đoàn xe khoảng hai mươi người, tóc búi đuôi sam, mặc áo bào, đóng khố, hiển nhiên không phải con dân Đại Đường.

Năm đó, đảm nhiệm lý chính chưa phải Từ Vọng Hiền, mà là đại huynh hắn, Từ Kế Hiền.

Lần đầu tiên sau mấy chục năm có người ngoài vào cốc, đã vậy còn ăn mặc kì quái.

Dân làng cũng hơi sợ, liền đề cử Từ Kế Hiền ra nói chuyện.

Người dẫn đầu đoàn xe lại nói tiếng quan thoại, hỏi qua một lượt, Từ Kế Hiền mới biết, những người này là sứ giả đến từ Cao Xương, phải đi Trường An gặp thiên tử triều cống.

Nhưng mà lần đầu đi, đâm ra không biết đường, rồi đi lòng vòng sau đó lại lạc vào làng này.

Dân làng một mực ẩn cư, không có ai quản lý, chỉ sợ nha môn tới hỏi tội. Hoá ra không phải quan phủ, Từ Kế Hiền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà đây là đoàn đi sứ đến Đại Đường, hắn cũng không dám thờ ơ, lập tức chiêu đãi thật tốt.

Tưởng những người ngoại bang này lạc đường, nghỉ ngơi một hai ngày rồi đi. Ai ngờ, người dẫn đoàn sứ giả Cao Xương vì đi đường vất vả, không quen thủy thổ nơi đây, liền mắc bệnh.

Từ Kế Hiền liền vội vàng mời đại phu trong làng đến xem bệnh cho hắn.

Chạy chữa khoảng mười ngày, sứ giả mới dần dần bình phục, đa tạ Từ Kế Hiền mãi không thôi.

Đêm đó, sứ giả sợ chậm trễ lâu bị trách tội, liền từ biệt Từ Kế Hiền, cả đoàn xe xuất phát trong đêm luôn.

Từ Kế Hiền tiễn đoàn sứ giả đi khá xa rồi mới quay về.

Chưa đi được mấy bước, hắn liền nghe thấy phía xa có tiếng người la thất thanh.

Tiếng chém giết, tiếng kêu cứu thảm thiết.

Từ Kế Hiền sợ hãi.

Trong núi này ngoài dân làng Tần An, làm gì có ai khác.

Lúc này đã khuya, mọi người đã đi ngủ từ đời nào. Trong núi hoang vu vắng vẻ, ngoài mình ra, thì có mỗi đoàn sứ giả Cao Xương.

Chẳng lẽ, bọn họ xảy ra chuyện?

Từ Kế Hiền nhanh chóng chạy đi xem.

Càng đến gần, tiếng chém giết cũng càng ngày càng nhỏ đi.

Ánh lửa thì ngày càng rõ, ngay tại lối vào cốc.

Hẻm núi Hắc Xà.

Chính là lối vào cốc chỗ gặp bóng Tào quản gia.

Triệu Hàn suy nghĩ, rồi hỏi tiếp: "Lệnh huynh lúc đó đã thấy cái gì?"

"Đại huynh đã gặp phải tội lớn rồi"

Đêm đó, Từ Kế Hiền cẩn thận đi ra cạnh chỗ hẻm núi, lén lút quan sát chỗ có ánh lửa.

Một cảnh tượng máu me đập vào mắt hắn, ngựa đổ, xe ngã, khắp nơi toàn là thi thể....

Người dẫn đầu đoàn sứ giả bị chém làm đôi, nửa đoạn dưới nằm trên đất, nửa đoạn trên không thấy đâu...

Một bóng đen, đứng trước nửa đoạn thi thể, tay nắm thanh trường đao, máu chảy đầm đìa.

Từ Kế Hiền không nhịn được hô lên một tiếng.

Bóng đen trong nháy mắt phi tới.

"Tặc tử, các ngươi thật to gan!

Ngay cả Thượng Khuê sai nha cũng dám cướp, lại còn giết nhiều người như vậy.

Nói, các ngươi còn bao nhiêu người, trốn ở đâu? !"

Đao kề trên cổ Từ Kế Hiền.

Dưới ánh lửa nhìn khá rõ.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo bộ đầu, tay cầm đao, trên người đầy thương tích.

Từ Kế Hiền ngạc nhiên, nhưng hắn dù sao cũng là lý chính, còn là một người khá to gan.

Hắn nhìn quần áo của người này nói:

"Tráng sĩ, các ngươi là quan sai của nha môn?"

"Bớt nói nhảm đi, nếu còn không chịu khai ra ta lập tức chém chết ngươi!!

"Quan gia" Từ Kế Hiền nói, "Ta không phải là sơn tặc, ta là dân ở đây mà."

Bộ đầu sửng sốt một lúc:

"Còn dám nói dối!"

"Không, không quan gia, ngài nhìn ta xem, rồi nhìn mấy người đó, ta cùng bọn họ không phải đồng bọn."

Bộ đầu nhìn Từ Kế Hiền, rồi nhìn quần áo mấy thi thể mấy người Cao Xương nằm dưới đất.

Hắn chợt ngộ ra cái gì đó:

"Nói, ngươi là ai? Chuyện gì mới xảy ra ở đây?"

Từ Kế Hiền liền vội vàng đem chuyện mình cùng mấy sứ giả Cao Xương đó nói không thiếu chữ nào.

"Con mẹ nó!"

Bộ đầu quăng đao đi:

"Lão tử gây họa rồi!!"

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.