Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thua tiền nhưng thắng người

Phiên bản Dịch · 2326 chữ

(Chính văn chương 37)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Bốp!

Một cái tát làm Tào Thụy ngã xuống đất.

“Ngươi cái thằng phá của này, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi. . .”

Bên trong Nhàn Quán, vẻ mặt Tào Dung tràn đầy tức giận:

“Số tiền cất ở dưới giường đó đều là do phụ thân ngươi cực khổ dành dụm được. Ngươi nói đi, có phải ngươi lại cầm ra đây, chơi thua sạch hết rồi không?!”

“Cái lão bất tử này. . .”

Tào Thụy che mặt giống như có chút buông thả:

“Là ta cầm đấy, ta thua thì thế nào?

Con mẹ nó, tên chó Từ Vọng Hiền đó, hắn không phải là con người. Vậy mà quanh năm suốt tháng ông còn đi bán mạng cho hắn, cả ngày lẫn đêm không trở về nhà.

Ngay cả lúc mẫu thân hấp hối, ông vẫn để đến khi bà tắt thở mới chậm chạp quay trở về nhà. Ông làm phụ thân như thế, tôi làm con trai của ông lấy chút ít tiền để tiêu xài thì có vấn đề gì chứ!!”

“Ngươi. . .”

Sắc mặt Tào Dung vô cùng khó coi. “Ngươi dám nói xấu Nhị gia như vậy, ta… ta đánh chết ngươi cái tên ăn tàn phá hại này!!”

Tào Dung thuận tay cầm lấy chiếc ghế gỗ, ném lên đầu Tào Thụy.

Đúng lúc này, Triệu Hàn duỗi tay ra, ngăn chiếc ghế dừng lại ở giữa không trung:

“Tào quản gia, có chuyện gì từ từ nói, thứ này mà đập vào đầu là mất luôn cả mạng đấy.”

Tào Thụy sợ tới mức hai tay ôm đầu, thấy có người ngăn lại, liền nói:

“Như thế nào, vì tên quỷ bệnh ôm yếu kia, ông đến nhi tử của mình cũng không cần có phải không? Nào lại đây, hướng vào đầu ta mà đập nè.

Đập chết nhi tử của ông, ta xem một lão già lảm nhảm cô độc như ông, cmn còn có thể sống được mấy ngày?!”

Bị phụ tử này làm ầm ĩ, người dân ở xung quanh đều dừng lại việc trên tay mà vây xem.

Tào Thụy này vốn đã có thanh danh xấu, bây giờ lại thua sạch hết số tiền mồ hôi nước mắt ở trong nhà, còn nói năng lỗ mãng, không tránh khỏi làm nhiều người thấy tức giận:

“Tào Thụy, tiểu tử ngươi lại nói chuyện với phụ thân của mình như thế, có còn tính người nữa không?”

“Đúng vậy, Từ lý chính làm người trượng nghĩa lại lương thiện như vậy, Tào quản gia là phụ thân ruột của ngươi, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp. Bọn họ có chỗ nào có lỗi với ngươi?”

“Thường ngày tiểu tử này khinh nam bá nữ, ta đã nhìn không vừa mắt từ lâu rồi. Ta muốn giúp Từ lý chính và Tào quản gia đánh hắn một trận để xả giận!” (Khinh nam bá nữ chèn ép đàn ông, bắt nạt đàn bà)

Sự phẫn nộ của đám người vây xem dâng lên mãnh liệt, liền muốn xông lên.

Tào Thụy vừa thấy không ổn, chửi một câu rồi chạy nhanh ra ngoài cửa như một làn khói.

“Nghiệp chướng a… Tào Dung ta rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà lại sinh ra một đứa con như vậy…”

Tào Dung ném chiếc ghế qua một bên, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên gương mặt già nua, người dân trong làng rối rít lên tiếng an ủi.

“Triệu pháp sư, đứa con phá của này ba lần bốn lượt gây ra phiền toái cho ngài, thật là có lỗi…”

“Từ xưa đến nay chuyện nhà là chuyện khó khăn nhất.” Triệu Hàn nói. “Ngài cũng đừng quá thương tâm. Theo như ta thấy, thật ra Tào huynh là một người hiểu lẽ phải. Nói rõ ràng với hắn, hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.”

“Đa tạ Triệu pháp sư quan tâm, đứa con phá của này, lão nô ta đã không còn trông cậy gì nữa…”

Tào Dung lau nước mắt, tới gần bên người Triệu Hàn, nhỏ giọng nói:

“Vừa rồi, ta thấy Thụy Nhi và ngài ở cùng một chỗ, hắn… Không nói nhảm gì đó với ngài đấy chứ?”

“Ngồi nói chuyện vài câu thôi.”

“A? Vậy. . . Hắn đã nói những gì?”

Tào Dung dường như có chút khẩn trương. “Hắn. . . Có phải lại nói xấu Từ lý chính hay không?”

Triệu Hàn nhìn ông lão.

“Tào quản gia, trước đó ta có hỏi qua, lệnh lang và Từ lý chính có phải có khúc mắc gì hay không, nhưng ngài vẫn chưa nói. Hiện tại, ngài có thể nói cho ta biết được không?”

“Chuyện này…”

Tào Dung thở dài một tiếng. “Tóm lại, là do Thụy Nhi hắn không đúng. Triệu pháp sư, ngài tuyệt đối đừng tin lời của hắn, lão nô van xin ngài.”

“Được.” Triệu Hàn nói. “Vừa rồi lệnh lang nói với ta không ít chuyện, ngài nói ta đừng tin, là không tin chuyện nào đây?”

Triệu Hàn kể lại đoạn đối thoại vừa rồi về chuyện cũ của Từ gia.

Chỉ là, một vài nội dung mà Tào Thụy suy đoán, không tận mắt chứng kiến đối với người trong Từ gia, đặc biệt là những lời “chửi bới” Từ Vọng Hiền, hắn đều lược bớt đi.

“Thật ra ta rất tò mò, Từ Kế Hiền vị huynh trưởng của Từ lý chính này, vừa có tiền lại tài giỏi như thế. Ngài cũng đã từng là người làm của hắn, rốt cuộc hắn là người như thế nào?

Ngài có từng nghe Từ Kế Hiền nói về quá khứ trước đây của hắn hay không?”

Tào Dung tựa như càng khẩn trương hơn.

“Chuyện này. . . Lão nô chỉ là một hạ nhân, không dám tùy tiện bàn luận chuyện nhà của chủ nhân.

Nhưng có một điều, lão nô dám cam đoan với ngài, Từ đại lão gia, và nhị lão gia, hai huynh đệ bọn họ đều là người tốt, là người rất rất tốt.

Nếu ngài vì điều tra vụ án ác quỷ này, mới nghe ngóng chuyện của Từ đại lão gia, lão nô chỉ có thể nói, ngài nhất định đã nghĩ sai rồi. . .”

“Sao ngài biết, ta nghe ngóng là vì vụ án?”

Triệu Hàn cười nhìn lão nhân.

“Chuyện này. . . Lúc sáng, chẳng phải ngài nói muốn đến đây phá án, tìm chứng cứ sao? Cho nên lão nô nghĩ, ngài hỏi chuyện này, chắc là có liên quan đến vụ án. Đúng rồi Triệu pháp sư. . .”

Tào Dung ngừng lại một chút. “Ngoại trừ đại lão gia ra, Thụy Nhi hắn có nói với ngài về những người khác. . . hay không?”

“Những người khác?”

Triệu Hàn sờ cằm. “Ngài nói là, Từ lý chính, Từ nhị phu nhân, hay là Từ đại phu nhân và đứa con của bà ấy?”

Tào Dung ngạc nhiên.

“Triệu pháp sư ngài. . . nói đùa, nếu Thụy Nhi chưa nói chuyện gì khác, vậy lão nô không quấy rầy ngài nữa. Ta đây phải trở về, giáo huấn đứa con phá của kia cho thật tốt…”

Ông ta cúi đầu bái nhiều lần với Triệu Hàn, rồi vội vàng xoay người rời đi.

Người dân trong làng đều lắc đầu, thở dài không thôi.

Triệu Hàn nhìn dáng vẻ lão nhân vội vàng rời đi kia.

Hắn nhếch miệng cười.

……

……

Một mình ngồi ở trong phòng ngủ, Lạc Vũ Nhi nhớ lại.

Ba điểm đáng ngờ kia, một cái cũng không có tin tức gì, vậy mà Triệu Hàn còn có tâm tư đi đánh bài?

Không đúng.

Người này nhìn bề ngoài có dáng vẻ hi hi ha ha, nhưng làm chuyện gì cũng đều có trật tự và phương pháp. Hắn đi đến “Nhàn quán” kia, nhất định là có mục đích khác.

Đúng rồi.

Ngày hôm nay, luồng khí lạnh trên người của hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thiếu niên cổ quái này, trên người hắn, rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật mà không muốn cho người khác biết?

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã xuống núi, lại một ngày trôi qua.

Dưới ánh nến, Lạc Vũ Nhi có chút lo lắng.

Vù.

Cơn gió thổi đến, rèm cửa sổ bị thổi bay, chính là cửa sổ nơi mà quỷ ảnh đã xuất hiện vào tối hôm qua.

Lạc Vũ Nhi giật mình trong lòng, quay đầu nhìn lại.

Ngoài cửa sổ, bên trong sân tiểu viện, màn đêm đen kịt lại.

Không thấy bóng dáng con ác quỷ kia.

Lạc Vũ Nhi đi về phía trước, muốn đóng cửa sổ lại.

Hì hì hì. . . . .

Một âm thanh giống như tiếng người cười truyền vào tai Lạc Vũ Nhi.

“Ai đó?!”

Hai tay cuộn chắt thành nắm đấm, Lạc Vũ Nhi dùng tư thế đề phòng nhìn mọi thứ xung quanh.

Xung quanh không có ai.

“Vừa rồi rõ ràng nghe thấy mà. . .” Lạc Vũ Nhi quay đầu lại.

Một bóng đen đứng ở phía sau.

Lạc Vũ Nhi thét lên một tiếng, lui về sau một bước, theo bản năng nàng cầm ngọn nến trên bệ cửa sổ lên rồi ném qua đó.

Một bàn tay từ trên người quỷ ảnh vươn ra, bắt lấy ngọn nến, cả người lao đến gần Lạc Vũ Nhi.

“Mới nửa ngày không thấy mà đã muốn đốt ta rồi à?”

“Triệu Hàn?”

Trước mắt là thiếu niên áo xanh cười hì hì.

Lạc Vũ Nhi thở phào một hơi.

“Mới về à? Hôm nay huynh đi đến Nhàn Quán đó, có phải là đi tìm manh mối hay không?”

“Đi đánh bài.”

“A? Huynh thật sự là. . .”

Cái người này, lúc đứng đắn thì rất dọa người, lúc không đứng đắn thì làm người ta tức chết.

“Chẳng phải huynh và Vô Cụ đều không có tiền sao? Lấy cái gì để đặt cược?” Lạc Vũ Nhi hỏi.

“Đúng vậy, cho nên túi tiền Thiên Tứ trống rỗng rồi.”

“. . .Thua?”

“Hết sạch rồi.”

Hôm nay, vốn dĩ Khương Vô Cụ thắng lớn, đang muốn gom vào trong túi thì Triệu Hàn lại ghé vào lỗ tai hắn nói hai câu. Triệu Hàn nói xong, Vô Cụ có vẻ không tình nguyện cho lắm.

Sau đó, mỗi lần đặt tiền cược, Triệu Hàn liền ở bên cạnh nói gì đó với người dân trong làng, những người dân đều đặt cuộc ngược lại với Khương Vô Cụ.

Chưa đến vài lần, thẻ gỗ của Khương Vô Cụ đều thua hết.

Mà những người dân đó lại kiếm được đầy bồn đầy bát (Ý là kiếm được rất nhiều tiền), một đám người đều vui mừng phấn khởi đa tạ Triệu Hàn.

Vốn dĩ bọn họ cũng không muốn nói chuyện với hắn, nhưng lúc này lại rối rít xưng huynh gọi đệ với Triệu Hàn, trông như rất thân quen.

Chỉ có một mình Khương Vô Cụ là ủ rũ cụp đuôi, tiền của Tịch Thiên Tứ cũng mất luôn, hắn cũng có chút không biết phải làm sao.

“Sao hai ngươi cứ luôn bắt nạt Thiên Tứ vậy? Hắn còn nhỏ, nếu các người còn muốn khi dễ hắn, ta sẽ không khách khí với hai người nữa.

Hơn nữa, ngày mai là đến kỳ hạn phá án rồi, các người còn có tâm tư đi đánh bài?”

“Thua tiền, nhưng thắng người.”

Triệu Hàn kể lại chuyện đã gặp gỡ với phụ tử Tào Dung ở Nhàn Quán.

Lúc trò chuyện với người dân trong làng, bọn họ cũng nói, Từ Kế Hiền huynh trưởng của Từ lý chính, còn có đại phu nhân của hắn Từ Vương thị, hai người đều là người chính chắn thấu tình đạt lý, thích làm việc thiện, đối với mọi người vô cùng tốt.

Cho nên vừa nói đến nhi tử bị ngốc kia, mấy người dân đều thở dài.

Tất cả đều nói đôi phu phụ tốt như vậy, sao lại có đứa con ngốc như thế chứ?

Cũng may tay chân của đứa bé kia cũng xem như nhanh nhẹn, so với người thường có sức lực mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng ông trời cũng không có mắt.

Từ đại phu nhân và Từ Kế Hiền lần lượt qua đời, Từ Kế Hiền chết chưa được bao lâu, thì ngay sau đó đứa con duy nhất này của bọn họ cũng chết theo.

Tin người chết được Từ gia trang truyền ra ngoài.

Nghe nói cũng là bị bệnh mà chết, khi chết mới khoảng năm sáu tuổi, thi thể được Từ Vọng Hiền đem đi an táng cùng một chỗ với phu phụ Từ Kế Hiền.

Nhưng Tào Thụy lại nói, một nhà ba người Từ Kế Hiền, đều đã bị đệ đệ của hắn là Từ Vọng Hiền hại chết.

Nguyên nhân hại người, là bởi vì hắn muốn có được vị trí lý chính và tiền bạc của huynh trưởng hắn.

“Từ lý chính không giống loại người như vậy.”

Lạc Vũ Nhi nhớ lại dáng vẻ văn nhân của người kia:

“Hơn nữa, làm lý chính của một làng mạc xa xôi hẻo lánh này, không quyền không thế, có gì tốt mà ham muốn chứ?

Về phần tiền bạc, hắn là đệ đệ ruột của Từ Kế Hiền, muốn dùng tiền thì hỏi huynh trưởng của hắn là được, vốn không cần thiết phải giết người.

Triệu Hàn, có phải là Tào Thụy và Từ lý chính có khúc mắc gì hay không, cho nên mới cố ý nói hắn như vậy?”

Triệu Hàn cười thần bí:

“Vũ Nhi muội cẩn thận ngẫm lại một chút xem, mỗi một câu nói của Tào Thụy mà ta đã nói với muội.”

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.