Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có muốn hẹn không, cô nương

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

(Chính văn chương 38)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Lạc Vũ Nhi nhớ lại lời nói của Tào Thụy.

Trong Từ gia trang, còn có một vị, so với Từ Kế Hiền còn tốt hơn trăm ngàn lần…

“Từ phu nhân, Từ Liễu thị?” Nàng nói.

“Đúng vậy! Những hương thân đó vừa nhắc đến Tào Thụy, đều nói hắn là kẻ ‘háo sắc’.

Vẻ đẹp của Từ phu nhân muội cũng đã thấy rồi, Tào Thụy vừa nhắc tới ‘Vị kia trong Từ gia trang’, vẻ mặt liền lập tức tươi như hoa.

Hơn nữa ta hỏi Tào Dung, Tào Thụy và Từ lý chính có đụng chạm gì với nhau không thì Tào quản gia luôn có dáng vẻ khó xử và khó mở miệng. Chuyện này, cũng đã quá rõ ràng rồi.”

Lạc Vũ Nhi nói. “Tào Thụy nhất định là có ý đồ xấu với Từ phu nhân, có lẽ là bị Từ lý chính phát hiện ra, rồi trách mắng hắn. Cho nên hắn ghi hận trong lòng, mới nói như vậy.”

“Cũng bởi vì như vậy, từ lúc chúng ta đi vào cốc, Tào Thụy đã đi theo chúng ta. Từ lý chính được mọi người kính trọng, hắn không dám chọc.

Nhưng chúng ta là người của bên nha môn, đúng lúc hắn mượn cơ hội này để ‘Tố cáo’, đây là lựa chọn tốt nhất để trả thù Từ lý chính.”

“Nói như vậy, lời nói của Tào Thụy không thể tin rồi.”

“Vậy cũng không nhất định. Mặc dù hắn và Từ lý chính có xích mích, nhưng lời hắn nói, vẫn có vài chỗ có thể tin được.

Chẳng hạn như huynh trưởng của Từ lý chính, chuyện cũ của Từ Kế Hiền.”

“Lỡ đâu hắn cũng đang nói dối thì sao?”

“Một câu chuyện cũ hơn mười năm, thời gian rất dài, có nhiều chi tiết như vậy, loại người như hắn chỉ biết đùa giỡn tâm cơ, người không có năng lực như hắn thì không thể nào bịa ra hoàn chỉnh như thế được. Hơn nữa ta đã hỏi qua những người dân khác, bọn họ nói rất khớp với lời của Tào Thụy.”

“Cho dù đây là thật.” Lạc Vũ Nhi nói. “Vậy cũng chỉ có thể nói rõ, Từ Kế Hiền là người rất có năng lực.

Việc này đối với chuyện phá án của chúng ta, cũng không có trợ giúp gì.”

“Trợ giúp rất nhiều đấy. Chúng ta nói ba điểm nghi hoặc lớn nhất, điểm thứ hai là gì?”

“Người bày binh bố trận trấn áp âm khí là ai. A! Huynh nói là, là Từ Kế Hiền bày ra trận pháp?”

Lạc Vũ Nhi suy nghĩ một chút. “Ừm, Từ Kế Hiền này học rộng tài cao lại nhân từ, còn phải suy nghĩ nhiều thứ vì các hương thân.

Thân thế của hắn lại thần bí như vậy. Những đặc điểm này, cùng với vị pháp sư mà chúng ta muốn tìm rất khớp với nhau.”

“Hơn nữa, trước khi Từ Kế Hiền tới nơi này, hoa màu trong cốc không được tốt, chim thú hoang dã thì khan hiếm, phần lớn người dân trong làng đều bị bệnh chết sớm.

Nhưng sau khi hắn đến đây sống, thì đột nhiên trở nên thay đổi. Đây là vì sao?”

Lạc Vũ Nhi chợt hiểu ra.

Triệu Hàn có nói qua, sơn cốc này là nơi “Trất âm chi địa”, ở lâu trong này, cỏ cây, thú chim bao gồm cả bản thân con người, khó tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng xấu.

Mà sau khi Từ Kế Hiền đến đây, loại tình huống này đột nhiên cải thiện rất nhiều.

Đương nhiên chính là vì hắn đã lập ra trận pháp, nguyên nhân là vì muốn trấn áp âm khí ở “Trất âm chi địa” này.

Thì ra là thế.

“Trước đó chúng ta còn đang suy nghĩ.” Triệu Hàn nói. “Vì sao biết rõ trong cốc này có quỷ hại người, mấy pháp sư kia bày binh bố trận lại không bắt được quỷ. Bây giờ thì đã hiểu rồi.”

“Nói thế nào?”

“Có còn nhớ chúng ta đã nhìn thấy, ở chỗ trận pháp đã từng trải qua một đợt đấu pháp lớn hay không?”

Lạc Vũ Nhi nhớ đến cái hố lớn kia, đá vụn, cùng với rất nhiều cái hố nhỏ.

“Là Từ Kế Hiền đấu pháp với Cao Xương lệ quỷ.” Nàng nói.

“Đúng rồi. Tào quản gia có nói qua, Từ Kế Hiền chết như thế nào không?”

Đêm khuya, trước cửa viện trên đồi núi, lệ quỷ hiện thân, thi thể Từ Kế Hiền đang nằm trên mặt đất.

“Nếu Tào quản gia nói không sai.” Triệu Hàn nói. “Đêm đó, vừa lúc chính là đêm sứ đoàn Cao Xương bị giết nhầm.

Cho nên đêm đó, sau khi sứ giả Cao Xương bị giết, liền hóa thành lệ quỷ rồi hiện thân ra phá trận.

Đúng lúc Từ Kế Hiền có mặt ở đấy nhìn thấy, nên ra tay bắt quỷ và đã đại chiến với lệ quỷ.

Trận đánh này, đánh từ trận pháp ‘âm thủ’, đánh tới trong viện trên đồi núi. Cuối cùng, Từ Kế Hiền bị lệ quỷ hại chết.”

“Nhưng chẳng phải Từ lý chính đã nói, đêm đó huynh trưởng của hắn còn trở về tìm bọn họ, cùng nhau đi thu dọn hiện trường, chôn cất thi thể sao? Nếu Từ Kế Hiền đã bị giết, vậy…”

“Không thể có chuyện hắn chôn cất thi thể xong hết rồi, sau đó mới phát hiện lệ quỷ được đúng không?

Vả lại, lời nói của Từ lý chính có phải đều là thật hay không, việc này chúng ta vẫn còn chưa biết được?”

Lạc Vũ Nhi gật đầu. “Cao Xương lệ quỷ kia lợi hại như vậy, ngay cả Từ Kế Hiền tài giỏi như thế, cũng không đấu lại nó sao?”

“Muôn vàn ma quỷ trong thế gian này, có một số ma quỷ rất hung ác, tụ họp hơn trăm ngàn năm oán khí cùng với sinh mệnh, năng lực của ma quỷ sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ là, vẫn là vấn đề kia.

Từ vong hồn hóa thành quỷ, phải cần một khoảng thời gian, đừng nói chi năng lực của con quỷ có thể trở nên mạnh mẽ như thế.

Nhưng đêm đó từ lúc sứ giả bị giết đến hóa thành lệ quỷ, rồi cùng đấu pháp với Từ Kế Hiền, tính toán đâu ra đấy, thì nhiều lắm cũng chỉ có mấy canh giờ.

Thời gian ngắn như vậy, trừ phi có dị biến kinh thiên nào đó, nếu không hồn phách của sứ giả này, chắc chắn sẽ không thể nào hóa thành dạng lệ quỷ như thế được.

Chuyện này hoàn toàn không thể giải thích được, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Lạc Vũ Nhi nói.

“Trừ phi, Tào quản gia cũng đang nói dối. Hắn nói thời gian và tình trạng lúc Từ Kế Hiền chết, không phải là sự thật.” Triệu Hàn nói.

“Nhưng sao Tào quản gia lại muốn gạt chúng ta?”

“Có lẽ là Từ lý chính ra lệnh cho ông ta phải nói như vậy? Đừng quên Tào Thụy có nói, Từ Vọng Hiền ‘nói dối hết lần này đến lần khác’, mà Tào Dung lại là thuộc hạ của hắn.”

“Nhưng lời nói của Tào Thụy không thể tin hoàn toàn được.” Lạc Vũ Nhi nói.

Triệu Hàn nói. “Tào Thụy nói, Từ lý chính hại chết huynh trưởng của hắn, có ba nguyên nhân.

Hai nguyên nhân đầu tiên chính là người này tham tài tham vị, chuyện này hiển nhiên không thể xảy ra được. Nhưng còn có một nguyên nhân cuối cùng nữa, hắn vẫn chưa nói hết. Hắn nói ‘còn có, chính là vị kia…’”.

“Từ phu nhân?”

Lạc Vũ Nhi nói. “Chẳng lẽ, Từ lý chính cũng có ý với Từ phu nhân… Nhưng Từ phu nhân là chị dâu của hắn.

Huynh cũng đã thấy thái độ của Từ lý chính đối với Từ phu nhân, đều rất kính trọng. Là huynh suy nghĩ nhiều rồi phải không?”

“Ai biết được? Trên đời này, trên mặt ra vẻ đạo mạo, bên trong lại không bằng cầm thú, người như vậy có rất nhiều.”

Triệu Hàn lơ đãng nói, trên mặt lướt qua một tia tang thương, hoàn toàn không hợp với số tuổi của hắn.

Lạc Vũ Nhi nhìn thấy vậy thì trên mặt tỏ ra kỳ quái.

“Còn nữa.” Triệu Hàn lại nói. “Từ lý chính là một văn nhân, đương nhiên phải biết ‘Nam nữ khác biệt’.

Nhưng hắn cư nhiên lại ở cùng một phòng với chị dâu của hắn, muội không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Hắn nói, đó là di mệnh của huynh trưởng hắn.”

“Mặc dù là di mệnh, cũng khó tránh khỏi sẽ dẫn đến những lời đồn vớ vẩn.

Vả lại, ở cách nhau một vách tường, hoặc là sắp xếp một phòng ở bên cạnh, chẳng phải cũng có thể chăm sóc sao?

Vì sao một hai phải ở cùng một phòng?

Hơn nữa, Từ lý chính nói cho chúng ta biết về chuyện cũ, còn có sáng nay lúc nhìn thấy thi thể, muội không phát hiện, vẻ mặt của hắn rất kỳ quái à.”

Trên mặt văn nhân đang bệnh hoạn, do dự mà lo âu, mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ.

“Mà hai lần ta gặp phải Tào Thụy.” Triệu Hàn nói. “Tào quản gia đều xuất hiện rất đúng lúc, đến cắt ngang cuộc trò chuyện giữa ta và Tào Thụy.

Sau đó, sẽ luôn hỏi thăm xem Tào Thụy đã nói gì với chúng ta. Thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

Lạc Vũ Nhi nói. “Ý huynh là, là Từ lý chính để ông ấy đi theo dõi chúng ta? Chẳng lẽ, Từ lý chính thực sự có chuyện gì đó gạt chúng ta?”

Lạc Vũ Nhi chợt nhớ đến gì đó:

“Huynh có nói, lệ quỷ kia rất có thể đã bám vào trên người nào đó ở trong làng, chẳng lẽ người kia chính là…”

“Từ lý chính mới hơn ba mươi tuổi, đang còn tuổi trung niên, vì sao luôn có dáng vẻ ốm đau bệnh tật kia?

Người bị quỷ bám theo trên người trong thời gian dài, trong cơ thể âm khí quá nặng, chưa già đã yếu, chính là một trong những chứng cứ quan trọng.”

“Nhưng không đúng lắm.”

Lạc Vũ Nhi nói. “Hai lần chúng ta nhìn thấy quỷ ảnh, đều chỉ cao có nửa người.

Nếu người bị lệ quỷ bám vào chính là Từ lý chính, vậy hắn cũng không thể lùn như vậy được.

Hơn nữa quỷ ảnh đó chạy nhanh như vậy, hắn bị bệnh thành cái dáng vẻ kia, sao có thể là hắn chứ?”

“Hắn có thể giả vờ mà. Muội không nhớ, Thu tiên sinh trên núi Lũng Sơn sao?”

Bỗng nhiên Lạc Vũ Nhi cảm thấy trong lòng có luồng khí lạnh.

Chẳng lẽ, lệ quỷ giết người không chớp mắt này, thật sự ở ngay bên cạnh chúng ta, chính là người đó…

“Thế chúng ta đi tìm Từ lý chính đi, ở ngay mặt hỏi cho rõ ràng.” Nàng nói.

“Chúng ta cũng chỉ là suy đoán thôi, chưa nắm giữ chứng cứ xác thực.

Lỡ đâu đoán sai rồi lại vu oan cho người ta, chúng ta liền trở thành tội nhân.

Còn nếu như đã đoán đúng rồi, hỏi ngay mặt như thế, hắn sẽ thừa nhận sao?

Đó chính là rút dây động rừng đấy, cô nương à.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chỉ còn lại một ngày, ta không thể nhìn huynh bị người khác vu oan được.”

“Muội quên rồi sao?” Triệu Hàn nói. “Đêm nay, hai chúng ta còn có hẹn mà.” (Hẹn con gái người ta buổi tối làm gì đó, hị hị)

“Ai hẹn với huynh…”

Lạc Vũ Nhi đột nhiên nghĩ đến.

Tên này có nói qua, đêm nay phải đi vào trong viện trên đồi núi kia.

“Đó là chỗ ở lúc Từ Kế Hiền còn sống.” Triệu Hàn nói. “Cũng là nơi mà hắn đã từng đại chiến với lệ quỷ, rồi bị giết bỏ mình ở đó.

Mấy năm gần đây, lệ quỷ đều lui tới ở nơi đó.

Pháp sư trung niên kia cũng mất tích ở chỗ đó.

Trước mắt có ba điểm nghi hoặc, hung thủ có phải là lệ quỷ hay không, Từ Kế Hiền có phải là pháp sư đó hay không, Từ lý chính có nói dối không, chúng ta đều đã có suy đoán, nhưng phải cần có chứng cứ.

Mà trong viện kia, chính là nơi tốt nhất để tìm kiếm chứng cứ vào lúc này.

Có muốn ứng hẹn cùng ta đi tìm hiểu không, cô nương?”

Bên ngoài viện, trong đêm tối âm u.

Lạc Vũ Nhi gật đầu.

Triệu Hàn cười, hai người sóng vai đi ra ngoài phòng, đi về phía bóng tối ở bên ngoài viện.

Một lát sau, bên vách tường ở bên ngoài viện.

Một bóng ma ló đầu ra từ dưới gốc cây, liếc mắt nhìn hai người đã đi xa, rồi biến mất trong bóng đêm.

Trên người bóng ma, tựa như có thứ gì đó trông như quần áo, lay động tung bay.

Một loạt tiếng vang xào xạc, vang lên khắp viện, rồi lại dần dần biến mất.

Quỷ dị, không chút dấu vết, làm cho người ta sợ chết khiếp.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.