Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán đồng đội

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 5: Bán đồng đội

Người dịch: hacythusinh

Vội vàng đuổi theo, Do Ngô Phàm chưa được nhận lệnh thăng chức nên hiện tại vẫn chịu lãnh đạo trực tiếp từ Đại đội trưởng Tiễn Thụy mà chạy ra ngoài thành Lạc Dương.

Bên ngoài thành Lạc Dương, cả đồn Thiên hộ hai nghìn ba trăm người đều đến đông đủ cùng nhau đứng trên một bãi đất trống, vô cùng kỷ luật và trang nghiêm.

Thiên hộ Giáo úy Ngũ Chiêu sẽ không tự mình ra mặt, mà người lãnh đạo lần này là phó Thiên hộ Triệu Hỉ, hắn mặc một chiến giáp tốt, cưỡi một con chiến mã khỏe khoắn, nhìn qua đội ngũ đã tập hợp đầy đủ chỉnh tề, phất phất tay, ý bảo xuất phát.

"Phi phi! Mẹ ơi! Mấy tên khốn kiếp đồn Du kỵ! Làm cho lão tử đi theo hít bụi!"

Bởi vì nhiệm vụ cần, đồn Thiên Hộ phân ra "đồn Du kỵ " cũng "đồn Giáp sĩ", cũng chính là mã binh cùng bộ binh. Mười Bách hộ tổng cộng có 3 đồn Du kỵ cũng 7 đồn Giáp sĩ. Ngày thường thì cũng thôi, không có gì khác biệt, chỉ khi nhiêm vụ cần lặn lội đường xa tập kích bất ngờ thế này thì đồn Du kỵ sướng hơn rất nhiều, đồn Giáp sĩ chỉ có thể theo sau mà hít bụi, làm cho rất nhiều lão đại đồn Giáp sĩ bất mãn.

Ngô Phàm che miệng, một bên chạy một bên nói với người đang oán giận: "Ít nói vài câu đi, lúc ngươi nói chuyện thì ngươi ít nhiều cũng nuốt vào vài ba ngụm bụi a?"

Tốt xấu gì cũng là một Tiểu đội trưởng, dưới trướng Ngô Phàm cũng có hai mươi vị huynh đệ. Ngô Phàm xưa nay tuy biểu hiện quái gở cũng không thích lập bè phái, nhưng bên trong đồn Bách hộ ít nhiều hắn cũng là tay đấm hàng đầu, võ nghệ so với các Ưng Dương vệ khác cao hơn nhiều, cho nên phía dưới đều chịu phục, nguyện ý đi theo hắn.

"Ngô thủ lĩnh! Người nghe gì chưa?"

Một thanh niên chừng hai mươi, chen đến bên cạnh Ngô Phàm, trên mặt ra vẻ thần bí lại không nhịn được ý cười.

Ngô phàm nhíu mày, trong lòng đoán được chút ít, ra vẻ không biết hỏi: "Nghe cái gì?"

Thanh niên kia nhỏ giọng nói: "Trần Bách hộ... Không! Trần Du Tứ kia thực sự là nội ứng Di Lặc giáo yêu nghiệt, bị ngài chém đầu, cái ghế trống kia chắc sẽ bị Tiền Đại đội trưởng hoặc Quách Đại đội trưởng thay thế nha! Ngài nói xem, lần này ngài lập công lớn liệu có thể trở thành một Đại đội trưởng hay không a!"

"Điều không nên nói thì không được nói bừa! Cấp trên sẽ tự có quyết định riêng", Ngô Phàm từ chối cho ý kiến, lắc đầu nói: "Chúng ta vẫn là tập trung tinh thần, đừng để khi thấy mặt bọn yêu nghiệt Di lặc giáo thì tay chân bủn rủn, làm quỷ dưới đao kẻ địch."

Nghe Ngô Phàm nói vậy, nhất thời tiếng náo nhiệt cũng im bặt, tự điều chỉnh lại hơi thở, cắm đầu mà chạy theo đại quân.

Chạy một mạch là hơn mười dặm đường.

"Bao vây bốn phía cho ta!"

Phó Thiên hộ Triệu Hỉ rốt cuộc mở miệng nói, lớn tiếng đưa ra mệnh lệnh Ưng Dương vệ đồn Thiên hộ bao vây một nửa tòa núi cao ngoài thành Lạc Dương.

"Vây lại!"

Thoáng chờ Ưng Dương vệ nghỉ ngơi chốc lát, Triệu Hỉ liền hạ mệnh lệnh lùng bắt tiêu diệt.

Dốc toàn bộ lực lượng hơn hai nghìn Ưng Dương vệ đồn Thiên hộ thành Lạc Dương, đương nhiên là đã xác định kỹ nơi ẩn náu Di Lặc giáo. Ưng Dương vệ xếp thành một hàng, tay cầm vũ khí hướng về phía trên núi mà tiến lên.

Tòa núi này tên là Bạch Đầu Sơn, núi cao hơn ba trăm trượng, bên trong là rừng cây rậm rạp, bụi lùm um tùm, là một nơi thích hợp ẩn náu. Điều duy nhất không tốt là một bên núi hình thành vách đá Đoạn Cốc,nước Lạc hà từ bên trong đi ra. Hay nói ngắn gọn chính là không thể đi qua được. Người trên núi bắt buộc phải đối đầu chính diện với Ưng Dương vệ mà không có đường lui.

Sau khi vào rừng rậm, Ngô Phàm rút ra một thanh trảm đầu đao bằng tinh cương từ 'Đại Minh thập tứ thế', vẻ mặt cảnh giác, đứng lên.

Không cảnh giác cũng không được! Phải biết rằng yêu nghiệt Di Lặc giáo cũng không phải tôm tép mà chạy tới tặng đầu người, bọn chúng đều là nhân sĩ giang hồ có thực lực cả, không dễ trêu vào. Nam Lương vì sao mà diệt quốc? Chính là bởi bọn người này bất mãn biện pháp thi hành chính trị của Nam Lương do đó không ngừng gây họa, làm cho Nam Lương gặp nạn liên tiếp, vì vậy mà đế quốc Đại Tùy mới bắt được cơ hội mà đánh một trận.

Theo đạo lý mà nói, người Di Lặc giáo có thể coi là công thần gián tiếp giúp Đại Tùy hạ được Nam Lương đi? Theo lẽ thường bọn chúng nên được chào đón mới phải. Nhưng dù chuyện có thế nào đi nữa thì cao tầng của đế quốc Đại Tùy đối với bọn này cực kỳ cảnh giác, sau diệt Nam Lương đã triển khai bốn phía đuổi giết, đúng là thà giết lầm chứ không chịu bỏ sót. Ở phương nam chịu tấn công của Đại Tùy liên tục nên bất đắc dĩ Di Lặc giáo phải tiến ra bắc. Từ đó bắt đầu trả thù Đại Tùy, mà đến đây một tháng trôi qua, mục tiêu đầu tiên của chúng là nhằm vào thành Lạc Dương của Đại Tùy.

Tin tức về Di Lặc giáo, Ngô Phàm cũng biết không nhiều nhưng hắn hiểu rằng ngoài Bắc Yến ra thì đây là đối tượng còn lại mà Đại Tùy vô cùng cảnh giác, cho nên hắn mới dùng Di Lặc giáo làm lý do mà giết hại thủ trưởng của mình là Bách hộ Trần Du Tứ. Giờ khắc này, Ngô Phàm vô cùng tập trung, liếm liếm môi, tựa như sói săn mồi. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn cần tiền! Cần công lao! Mà lấy đầu bọn Di lặc giáo, cùng đồ vật trên người bọn chúng mang theo chính là cái hắn cần!"

"Xào xạc!"

Lá cây bị giẫm dưới chân, phát ra âm thanh huyên náo.

Xộc vào mũi chính là mùi hương cỏ cây, bùn đất cùng với mùi hôi kỳ lạ.

Vô cùng yên lặng đến mức bất thường.

Ngô Phàm phất phất tay, ý bảo hai mươi huynh đệ dưới trướng dừng chân. Hắn làm bộ nghiêng tai lắng nghe một phen, ngoắc ngoắc tay tiếp tục kêu những người khác đi tới.

Không tệ, để người khác đi trước, còn Ngô Phàm thì không có đi.

"Xoẹt! Đăng đăng!"

Vỗ nhẹ hộp đao sau lưng, một luồng dây móc gai sắc bén bắn ra móc vào một cành cây trên ngọn đại thụ, Ngô Phàm theo đó mà leo lên, tiếp đó lặp lại trên một cái cây khác, thuần thục đu cây tựa như một con khỉ.

"A! ! !"

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, bao gồm cả thủ hạ Ngô Phàm cùng gần trăm người bị rơi vào cạm bẫy, nhất thời tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai.

Nhìn ở giữa hố chi chít cắm đầy cọc gỗ nhọn hoắt, trong đó còn vang tiếng hét thảm của những người chưa tắt thở, nhìn một màn trước mắt Ngô Phàm xoa xoa trán đầy mồ hôi lạnh: 【 Quả nhiên dự cảm của mình là chính xác á! Ưng Dương vệ phát hiện Di Lặc giáo, Di Lặc giáo cũng phát hiện Ưng Dương vệ nên đã làm ra chuẩn bị từ trước a!】

"Giết sạch bọn tay sai triều đình này!"

Một tiếng rống to, giống như hổ gầm núi rừng, ngay sau đó từ trong chỗ sâu của rừng rậm xuất hiện một tráng hán cầm trong tay hai cây búa ngắn vọt ra ngoài.

Kế tiếp liên tục xuất hiện vô số người của Di Lặc giáo từ trên cao mà xung phong chạy xuống.

【 Có người đi ra, tức là mặt đất đã không còn bẫy rập】

Ngô Phàm trong lòng cân nhắc một chút, giải trừ trạng thái đu dây, rớt xuống mặt đất, miêng hô lớn: "Kết trận! Giết sạch yêu nghiệt Di Lặc giáo, vì những huynh đệ đã chết báo thù!"

Mười bốn thủ hạ còn lại của Ngô Phàm giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, kết trận tạo thành hình mũi khoan.

Đây là quân trận mà ngày thường Ưng Dương vệ diễn luyện, chuyên môn đối phó các loại nhân sĩ giang hồ am hiểu đơn đả độc đấu, lấy một tiểu đội hai mươi, mười mấy người mà hình thành chỉnh thể hoàn toàn nghiền ép nhân sĩ giang hồ, loạn đao chém giết.

"Giết!"

Ngô Phàm bày ra quân trận so với những Ưng Dương vệ khác nhanh hơn nhiều lắm, khiến cho vị tráng hán một mình một ngựa của Di Lặc giáo chú ý. Tráng hán kia hai tay cầm hai búa, miệng rít rào muốn giết tới đây.

"Muốn chết!"

Ngô Phàm khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đưa tay sau lưng kéo hộp gỗ đặt bên hông hướng về phía tráng hán vỗ một cái.

"Sưu sưu sưu....!"

Hơn mười cái cương châm chứa kịch độc tốc độ cực nhanh bắn về phía tráng hán.

'Đại Minh thập tứ thế' cũng không phải chỉ có 14 thanh đao, lớn có đại đao, nhỏ có kim châm, ám khí cung nỏ, ống nhòm dây kéo cái gì cũng có,"Nhất hạp tại thủ, đào vong bất sầu" (1) đã nghe nói qua hay chưa?

(1) Một hộp trong tay, trốn chết không lo.

"Đinh đinh đinh"

Tráng hán kia thấy Ngô Phàm phóng ra ám khí, liều mạng múa may hai thanh búa, ý đồ đem toàn bộ cương châm đánh bay. Đáng tiếc, tu vi hắn còn nông cạn chưa đạt tới khả năng không cần đếm xỉa đến ám khí, bị một cây cương châm đâm vào bụng.

"Thình thịch!"

Kịch độc trong cương châm lập tức bộc phát, trán hán còn chưa đi đến trước mặt Ngô Phàm đã phù phù té xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét, miệng sùi bọt mép.

"Bá!"

Ngô Phàm tiến nhanh một bước, một đao đem đầu của đối phương chặt xuống, xách vào trong tay, nổi máu tức giận.

Một tay cầm đầu người uy phong lẫm lẫm, Ngô Phàm một tay cầm đao chỉ thẳng vào yêu nghiệt Di Lặc giáo, quát: "Tôm tép nhãi nhép cũng dám ở đây làm loạn? Các huynh đệ, theo ta, lên!"

Mắt thấy thủ lĩnh của mình vô cùng dũng mãnh, mười mấy người dưới trướng nhất thời hò hét, liều mạng xông lên~~~

Ngô Phàm yên lặng lui vào giữa quân trận, trong lòng già mồm thầm nghĩ :【Các người lập tức sẽ biết vì cái gì mà bình thường ta không thích cùng các ngươi tiếp xúc, không có cảm tình mới dễ lợi dụng a! Lại nói... để đồng đội đi chịu chết, chính mình ở phía sau nhận hết công lao loại chuyện này liệu có được hệ thống tính điểm không đây? Ai! Ta quả là xấu xa nha. 】

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.