Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuồng chiến sĩ

Phiên bản Dịch · 2050 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 6: Cuồng chiến sĩ

Người dịch: hacythusinh

Nếu nói trong lòng Ngô Phàm hiện tại muốn nhắn nhủ điều gì thì đó nhất định là: "Làm người quan trọng nhất là phải biết khiêm tốn a". Không có biện pháp khác, có một số người trời sinh thì đã giống như đom đóm trong đêm, cực kỳ chói mắt. Hiển nhiên, Ngô Phàm cũng chính là cái loại người này. Sau khi cổ vũ mười mấy cái thủ hạ nóng đầu mà tiến lên chém giết, Ngô Phàm dưới sự bảo vệ của mọi người mà đi theo, tay phóng ám khí, đánh lén tới tấp, chưa tới thời gian một chén trà đã có bảy tám tên Di Lặc giáo bị hắn chém đầu!

Thủ đoạn giết người hiệu suất cao của Ngô Phàm rất nhanh bị cao thủ Di Lặc giáo phát giác, nháy mắt giết tới, thề phải khiến Ngô Phàm trả giá đắt.

"Phanh!"

Âm thanh đao kiếm ma sát vang không ngừng, một gã thủ hạ Ngô Phàm không nhớ tên bị đập một côn thê thảm bay ra ngoài. Gã lăn trên mặt đất vài vòng liền không còn tiếng động. Lại nhìn tên Di Lặc giáo vẫn còn giữ nguyên động tác vừa ra tay kia, trên mặt hắn bấm lên ba cái kim ấn nhìn qua vô cùng dữ tợn, quả thực làm người khác phát lạnh.

"Chó Tùy! Nhận lấy cái chết!"

Cao thủ Di Lặc giáo nắm chặt tề mi côn, trên hai cánh tay cơ bắp nổi lên đầy gân guốc, dưới ánh mặt trời không ngừng lay động thân hình. Tiếng xương vang lên rôm rốp, tráng hán khua tay vung vai, làm ra tư thế mở đầu 'Tiên nhân chi lộ', ánh mắt sắc bén tập trung trên người Ngô Phàm.

【Đây là võ nhân sắp đột phá giai đoạn 'Nội thể sinh tức', ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt đã đả thông được ít nhất hai trăm cái! So với mình thì đả thông nhiều hơn một chút, bất quá .... . . 】

Ngô Phàm trong lòng làm ra tính toán, trên lưng hộp đao thập tứ thế, một tay nắm đao, hắc hắc cười lạnh nói: " Ba cái kim ấn trên mặt, xem ra, trước đó ngươi tại ba nước Tùy, Lương, Yến đều có phạm tội lớn nha! Nhưng lại vụng về đào thoát không xong, mỗi một lần đều bị bắt lại, xử tội, lưu đày... Di Lặc giáo các ngươi chẳng phải từ trước đến nay rêu rao khắp nơi 'từ ái thiện giả, phổ độ khổ giả'(1) hay sao! Từ khi nào lại thu nạp cái loại ác nhân như ngươi?"

(1) từ ái thiện giả, phổ độ khổ giả: yêu thương người hiền, cứu độ kẻ ác.

Vừa nói hắn vừa ra hiệu thuộc hạ lui xuống, ý bảo tên này lão tử sẽ tự mình ra tay!

Ngô Phàm đối với võ nghệ của mình rất là tin tưởng, nhất là trong tay đã có 'Đại Minh thập tứ thế' các loại hình vũ khí, chỉ cần đối phương không phải cảnh giới rất cao như 'Tụ khí thành hải' thì Ngô Phàm không ngán một ai. Người trước mặt vừa nhìn liền biết đây là tiểu đầu lĩnh Di Lặc giáo, chém giết hắn không chỉ có thêm chiến công cùng thu hoạch mà còn có thể coi đối phương thành đá mài đao giúp mình tiến bộ. Nếu cùng lắm đánh không lại... Hắn sẽ hao mòn thể lực của tên kia rồi cho thuộc hạ làm thịt hắn, dù sao bên quân ta rất đông người.

Bị Ngô Phàm chế nhạo làm cho tên Di Lặc giáo này hét lên giận dữ: "Cái ngươi nói là giáo lý của bổn giáo trước kia! Chúng ta hiện tại không còn là Di Lặc giáo! Chúng ta là Đại Thừa giáo!"

"Đại Thừa giáo?" Ngô Phàm cười híp mắt, ngữ khí như đang cùng đối phương nói chuyện phiếm: "Ta tên là Ngô Phàm, là người sắp giết ngươi, còn ngươi? Là người sắp chết!"

Hai mắt tên Di Lặc giáo như muốn tóe lửa, cả giận nói : "Chó Tùy! Nghe cho rõ! Ta tên là...."

"Cháu trai! Ha ha ha!"

Ngô Phàm rất là bỉ ổi mắng người ta một câu, giơ đao chém ngay, làm gì còn giữ nét mặt tươi cười? Nhìn đâu đi chăng nữa cũng thấy gương mặt thanh tú trước mặt đầy vẻ dữ tợn.

Tên Di Lặc giáo cùng Ngô Phàm nói vài câu liền buông lỏng cảnh giác, tư thế côn pháp 'Tiên nhân chỉ lộ' xuất hiện sơ hở, bị Ngô Phàm thu hẹp khoảng cách. Côn pháp am hiểu công kích tầm trung, cái gọi là 'côn tảo tảo nhất phiến' chính là một khi bị cận thân, trừ khi trình độ côn pháp đăng phong tạo cực mới có thể xoay chuyển được tình thế.

Ngô Phàm còn chưa kịp học 'Ngư Dương đao' sau khi đổi lấy, chiêu thức hiện tại vẫn là từ 'Xuân Hàn đao'. 'Xuân Hàn đao' tuy là mặt hàng đại trà không có gì quá xuất sắc nhưng lại được sáng tạo chuyên nhằm vào đối phó nhân sĩ giang hồ, tiếp cận gần người ra chiêu vô cùng sắc bén, tàn nhẫn. Ngô Phàm tìm được khoảng trống của đối phương há lại không lợi dụng tốt?

"Keng keng keng....!"

Âm thanh kim loại ma sát vang lên không ngừng, lưỡi đao cùng thiết côn liên tục va chạm, tia lửa chớp lóe không khác gì pháo hoa giữa rừng cây sơn dã.

Cao thủ Di Lặc giáo liên tục bị đao pháp Ngô Phàm đẩy lui về sau, tề mi côn quá dài, trong khoảng cách quá ngắn hắn không thể tung được chiêu thức, chỉ có thể chống đỡ mà không có lực hoàn thủ. Càng tức giận hơn chính là chuyện Ngô Phàm giả bộ hỏi tên rồi chiếm tiện nghi mắng hắn một câu, làm lồng ngực hắn không ngừng nhấp nhô, liên tục đè ép, nuốt xuống một bụng tức.

Cả hai đều là cao thủ chính gốc so với người thường, dù không phải là võ giả đứng đầu nhưng nếu trong chiến đầu dám lơ là nói chuyện, rất dễ bị đối phương bắt lấy nhược điểm dồn vào chỗ chết.

"Keng keng keng...!"

Sau vài đao chém xuống, Ngô Phàm cảm thấy hai cánh tay nhức đến run rẩy, bàn tay thì đau muốn nứt, suýt nữa thì tuột cả chuôi đao, trong lòng thầm nghĩ 【 Thằng nhãi này là tình huống gì? Tại sao khí lực lại trâu như vậy? 】

Trong lòng vừa oán thầm, Ngô Phàm vừa móc ra thanh chủy thủ trong hộp gỗ, thả xuống thanh trường đao, áp sát vật lộn, ý đồ nhanh chóng cắt xuống đầu đối phương.

Bị Ngô Phàm áp sát bên người, tên Di lặc giáo kia đầu đầy mồ hôi, toàn thân võ nghệ đều nằm ở luyện côn pháp, công phu quyền cước thì vô cùng kém cỏi, chỉ có thể liên tục phòng thủ.

"Xích! ! !"

"A! ! !"

Phòng thủ lâu liền sẽ lộ ra sơ hở, tráng hán Di Lặc giáo vừa thất thủ ngay lập tức Ngô Phàm cho hắn một đao vào bụng, đau đớn kêu to.

"Vù vù!"

Lui về sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách cùng đối phương, Ngô Phàm thở hổn hển, tấn công dồn dập như vậy cũng làm cho hắn mất sức rất nhiều, nếu tên kia có thể duy trì được thêm một lát thì người nằm xuống có lẽ đã là Ngô Phàm không chừng!

Tráng hán Di Lặc giáo hai tay chống tề mi côn, thân thể lung lay sắp đổ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Phàm, mắng: " Âm hiểm tiểu nhân! Vô sỉ hạ lưu! Chó Tùy! A a a !"

Ngô Phàm ổn định hơi thở, nhìn tên kia mắng người, nói ra vài lời danh môn chính phải thường hay nói: "Đối phó cái loại yêu nghiệt mê hoặc lòng người như các người thì không cần nương tay! Tất cả tiến lên!"

"Muốn giết ta? Nằm mơ!", Hán tử Di Lặc giáo nổi giận gầm lên, từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc màu đỏ tươi nuốt vào, hô: "Lão tử tên... "

Ngô Phàm nói: "Đang làm cái gì thế này? Diễn xiếc à! Chém chết hắn mau! Hắn bị trọng thương, hung ác ngoài miệng thôi!"

Hán tử Di Lặc giáo nháy mắt mặt đỏ bừng, ngay sau đó, con mắt hắn cũng đỏ bừng, làn da trên cơ thể như than hồng lên bốc lên mịt mù sương khí....

【 Mẹ nó chứ! Đừng nói thằng nhãi này là cuồng chiến sĩ nha!】

Mắt thấy một màn như thế, Ngô Phàm trong lòng kinh ngạc chửi bậy liên tục, vô luận là như thế nào xảy ra, hắn quyết định tạm thời lui xuống, cho đám huynh để trước mặt lên chịu chết... Không! Là đi thử một chút, tìm hiểu tình hình địch.

" Thình thịch thình thịch!"

Không ngoài dự đoán của Ngô Phàm, vừa đi lên hai vị huynh đệ ngay lập tức bị hán tử kia quét tề mi thiết côn bay ra ngoài, trên miệng phun lên một làn sương máu đẹp đẽ dị thường!

"A a a! ! !"

Hán tử Di Lặc giáo gào lên như dã thú, giống như chưa hề bị thương, hoàn toàn điên cuồng đối chiến với Ưng Dương vệ. Ngay sau đó, càng làm cho Ngô Phàm không rét mà run là, Ưng Dương vệ đã đâm xuyên ngực của tráng hán vậy mà hắn ta lại không chút nào phản ứng, trong trạng thái bị một cây đao cắm vào người mà đánh nổ đầu Ưng Dương vệ kia!

【 Này...... 】

【 Đúng con mẹ nó là cuồng chiến sĩ a! 】

Ngô Phàm trong lòng thầm nuốt một ngụm nước miếng, ngoài mặt lại hét to :" Mọi người không phải sợ! Hắn chảy nhiều máu như vậy, sống không được bao lâu! Cùng tiến lên a!"

Có mấy người thủ hạ không sợ chết nghe xong lời nói dũng cảm của Ngô Phàm mà vọt lên, dùng những người này để che giấu, Ngô Phàm thình lình ra tay chặt ngay một cánh tay của tráng hán làm hắn rơi mất vũ khí.

"Bá bá bá!"

Không còn vũ khí, gã ta rốt cuộc không chống lại được loạn đao của nhóm người, trong khoảnh khắc bị đóng xuống mặt đất.

Ngô Phàm xoa xoa mồ hôi lạnh dưới ót, vô cùng may mắn tên Di Lặc giáo này tuy không sợ đau nhưng lại bị mất đi ý thức, chỉ biết đánh bậy đánh bạ, không còn võ thuật trước kia, nếu không phải như vậy, Ngô Phàm sao dễ dàng đắc thủ?

"Ôi ôi....!"

Ánh đỏ trong mắt gã Di Lặc giáo biến mất, không ngừng nôn máu tươi, nằm trên mặt đất nhìn Ngô Phàm, lộ vẻ cười khó hiểu: "Giết một người làm... làm nhất trụ Bồ tát... Giết mười người... Người... Làm thập trụ Bồ tát, lão tử, lão tử là bách trụ Bồ Tát... Khụ khụ khụ! Bọn chó Tùy, chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy đâu ha ha ha...."

"Chết thì chết mau đi! Nói nhiều như vậy làm gì chứ?"

Ngô Phàm khinh thường bĩu môi, chặt xuống đầu đối phương.

Trầm ngâm một phen, Ngô Phàm kêu một tên thủ hạ, nói : "Ngươi đi truyền tin cho Triệu phó Thiên hộ, nói rằng yêu nghiệt Di Lặc giáo có bí dược làm người khác trở nên cuồng bạo, bảo Triệu phó Thiên hộ dặn dò đám huynh đệ, nhất định phải cẩn thận làm việc, không cho đối phương cơ hội uống thuốc."

"Rõ!"

Nhìn thủ hạ nhanh chóng rời đi, Ngô Phàm đứng tại chỗ hồi lâu bất động, Ánh mắt vô thần bất định.

....

PS: Cầu đề cử a! Nếu thích truyện Đại Gian hùng mong bạn hãy chia sẻ với bạn bè.

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.