Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ ta dạy

Phiên bản Dịch · 2232 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 8: Mẹ ta dạy

Người dịch: hacythusinh

Trong lúc Ngô Phàm tỉnh lại thì hắn phát hiện mình bị đưa vào bên trong một gian nhà gỗ, kỳ quái chính là hắn không bị trói tay chân, thậm chí hộp 'Đại Minh thập tứ thế' vẫn còn bên người, điều này làm cho Ngô Phàm vô cùng giật mình cùng hoảng sợ.

Dựa theo suy nghĩ của Ngô Phàm, hắn thấy đối phương đối đãi với mình như vậy là có ba nguyên nhân. Thứ nhất, 'lễ hạ vu nhân, tất có sở cầu' (1), tuy rằng thủ đoạn của hắc y nữ tử kia hơi thô bạo, nhưng cũng không đem hắn trói thì đã là rất khách khí. Thứ hai, thực lực chênh lệch quá lớn, nói đúng hơn là, người ta chướng mắt chút công phu mèo cào của ngươi, cho ngươi toàn thân đeo binh khí thì cũng có thể giết ngươi như giết con kiến. Thứ ba, 'hoàng thử lang cấp kê bái niên', tuy rằng đoán không ra ả ta có ý gì nhưng tất nhiên là không phải có lòng tốt rồi.

(1) lễ hạ vu nhân, tất có sở cầu: đối đãi ngươi lễ độ, chắc chắn là có việc nhờ ngươi

(2) hoàng thử lang cấp kê bái niên: câu đầy đủ là ‘hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm’ mang ý nghĩa chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi. giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Thân ảnh đứng ở cửa sổ xoay người, làm lộ ra nửa bên cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu vào trong.

"Ngươi..."

Ngô Phàm nhe răng trợn mắt sờ lấy sau ót, định mở miệng hỏi thì mắt thấy đối phương gỡ xuống mặt nạ Di Lặc, nhất thời sợ hãi.

"Đừng đừng đừng! Đừng cởi ra! Có chuyện từ từ thương lượng!", Ngô Phàm vội vàng che mặt, nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Hiểu! Đều hiểu!"

Nàng vẫn kéo xuống mặt nạ, như cười như không hỏi: "Hiểu? Hiểu cái gì?"

Ngô Phàm từ kẽ ngón tay mà thấy mặt nạ trên tay đối phương, bật người kêu lên: "'Cướp không lộ mặt, trộm không tay trắng mà đi'! Hiểu! Quy củ này ta hiểu! Nếu ta dám nhìn thấy dung mạo của người chắc chắn ta không sống nổi! Đại hiệp, à không! Nữ hiệp! Mau mang mặt nạ vào a!"

"Khanh khách.....!"

Nàng kia lại cất tiếng cười thần kinh, cười đến thật vui vẻ.

Chậm rãi đi đến bên người Ngô Phàm, nàng nghiêng đầu đánh giá Ngô Phàm từ trên xuống, vỗ vỗ Ngô Phàm bả vai, nói: "Liếc mắt nhìn ta một cái!"

"Không nhìn! Nhìn là són ra quần!"

Ngô Phàm lập tức rùng mình, không biết vì sao mà hai tay không nghe theo điều khiển dời khỏi khuôn mặt, nhưng hắn vẫn nhắm mắt như trước, không chịu nhìn đối phương dù chỉ liếc mắt một cái.

Nàng khoác bàn tay đeo găng tay màu đen lên vai Ngô Phàm, dùng chút lực, nói: "Nhìn ta một cái!"

"A! Đau đau đau... Nữ hiệp! Nữ hiệp! Ngươi cho ta là cái rắm, thả ta đi a...."

Ngô Phàm rất có năng khiếu làm người xấu, nhưng lại là một cái người xấu sợ chết, cho nên hắn vì giữ mạng, mặt mũi cùng tiết tháo và vân vân đều có thể bỏ mặt.

"A!"

Bởi vì nàng lại thêm lực, Ngô Phàm chỉ cảm thấy cả người đau đến tê dại, ánh mắt trợn trắng.

Sau đó...

【 Đây là gương mặt đáng tiếc cỡ nào a! 】

Khi Ngô Phàm vừa thấy gương mặt của hắc y nữ tử, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là như thế.

Hắc y nữ tử tuy không mặc quần áo đắt tiền gì nhưng bởi nàng có một vóc người cao gầy, lả lướt trời sinh khiến cho quần áo bên người cũng trở nên hoa lệ vô cùng. Bộ ngực cao ngất, cái cổ thon dài trắng nõn, mái tóc đen huyền... Chỉ là khuôn mặt kia, dung mạo thanh tú, kiều diễm lại từ dưới mắt có một vết sẹo lớn đến ba tấc, đem tất cả mỹ cảm phá hư hầu như không còn, làm người đáng tiếc.

" Vì sao lại nhìn chằm chằm vào ta?" Nàng thấy ánh mắt của Ngô Phàm, nói: "Hay là do nhìn ta quá xấu xí?"

【 Cho dù có cái cảm giác kia, làm sao mà ta dám nói đây hả? 】

Ngô Phàm trong lòng nói thầm một câu, ngoài mặt còn ưỡn cái mặt nọng, nói: "Làm gì có chuyện đó"?

"Không cảm thấy ta xấu ư?"

"Ừ! Đúng vậy a!"

"Vậy ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"

"Kinh vi thiên nhân!"(4)

(4) Kinh vi thiên nhân: Kinh động như gặp tiên

Nhìn thấy Ngô Phàm mặt đầy chân thành, nàng ngẩn ra một lúc lâu không biết nói gì.

Thật lâu sau, nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Vì mạng sống, người đúng là có thể đủ vô sỉ a! Quả thực không biết xấu hổ!"

Ngô Phàm sờ sờ cái mũi, không biết ngượng mà nói: "Mọi người đều phải chết, còn muốn mặt mũi làm gì? Giống như hiện tại trời rất nóng thế này, da mặt người chết không quá ba ngày mặt cũng bị giòi bọ ăn hết, tiện nghi cho lũ súc sinh kia, không bằng trực tiếp vứt bỏ thôi!"

"Ồ! Ngươi nói cũng có lý!", ánh mắt nàng ta sáng quắc nhìn vào Ngô Phàm, nói: "Xem ra, ta bắt ngươi là chính xác!"

Ngô Phàm chà xát hai tay, nịnh nọt hỏi: "Không biết nữ hiệp bắt tiểu nhân tới là để làm cái gì? Tiểu nhân chắc chắn sẽ nghe lời ngài, chắc chắn sẽ nghe lời ngài a!"

"Phải không? Tốt lắm!", nàng ta cười lạnh hai tiếng, âm trầm nói : "Lễ hiến tế Đại Thừa giáo đã nghe qua chưa? Khanh khách... Úc! Quên mất! Ngươi chắc chắn là không hiểu, dù sao thì Di Lặc giáo cải cách thành Đại Thừa giáo chỉ là chuyện vừa qua được mấy ngày. Vậy ta sẽ nói cho ngươi đi! Lễ hiến tế Đại thừa giáo a... Chính là đem cái loại người như ngươi, không mặt mũi không da, tay sai triều đình làm nhiều việc ác, dùng như 'tam sinh' cung phụng cho tân phật.

(3) tam sinh: 3 loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn.

"Ừng ực!".

Ngô Phàm nuốt một ngụm nước miếng, hơn nữa ngày, thanh âm chua xót, dồn dập nói: "Đừng đừng đừng nha! Có việc gì thì chúng ta có thể từ từ thương lượng hay không? Cái kia... Ngươi hãy nghe ta nói a! Bên ngoài chết nhiều người như vậy, còn có một số người còn chưa tắt thở đâu, tùy tùy tiện tiện có thể tìm ra cả mớ... Tỷ a! Bồ tát sống! Tha mạng a.... Ngươi muốn ta làm gì ta đều làm... Ta có nghìn lượng hoàng kim, nguyện ý cho ngươi hết, tha ta một mạng đi?"

Ánh mắt nàng ta quỷ dị liếc nhìn Ngô Phàm, một lúc sau, nói: "Nhìn ăn mặc của ngươi, ngươi bất quá chỉ là một tên Tiểu đội trưởng Ưng Dương vệ, tay sai bậc thấp nhất a, ngươi làm sao có nghìn lượng hoàng kim..."

Đang nói còn chưa hết lời, chỉ thấy ——

"Thịch!"

Vì mạng sống mà không có hạn mức cuối cùng nào, hai chân Ngô mỗ mềm nhũn, hoa hoa lệ lệ mà quỳ trên mặt đất, nói rất chân thành: "Mẹ ta dạy qua ta, nam nhi dưới gối có hoàng kim... Một nghìn lượng!"

"Khanh khách...!"

"Có ý tứ! Có ý tứ! Thực sự là có ý tứ! Ta có hoàng kim nghìn lượng? Ra là ý này! Nhọc công ngươi suy nghĩ ra a!", Nàng ta cười ngày càng quỷ dị, tiếng cười đến nhanh đi cũng nhanh, nàng ta từ trên cao nhìn xuống Ngô Phàm đang cúi người, nói : "Ngươi cho là ta ngu xuẩn hả? Hả? Cứ như vậy mà tha cho ngươi? Ngươi có muốn cũng đừng nghĩ tới!"

“Đắc!”

Ngô Phàm rốt cuộc hiểu được, mình nói hưu nói vượn cả ngày, người ta cũng không thèm quan tâm, lập tức đứng lên nói : "Nói đi! Ngươi rốt cuộc là muốn ta làm gì?"

Nàng mím chặt môi, không nói một lời, xoay người đi ra ngoài, một lát sau trở về, nhìn Ngô Phàm nói : "Ngô Phàm...."

"Hít hà?"

"Mười bảy tuổi, con kế nghiệp cha trở thành Ưng Dương vệ Lạc Dương đồn Thiên Hộ tiểu đội trưởng. Cha, Ngô Viễn Sơn, đã chết. Mẹ, Lâm thị, đã chết. Trong nhà còn một cô con dâu nuôi từ bé Đồng Nhị, mười sáu tuổi...", nói ra một lượng lớn tin tức, nàng nhìn Ngô Phàm, nói: "Hiện tại,biết ta muốn ngươi làm gì chưa?"

Ngô Phàm mờ mịt lắc đầu

Nàng ta cũng không giận, khóe miệng nhếch lên, nói: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là thành viên Di Lặc giáo! Ta phái ngươi làm nội gián bên trong Ưng Dương vệ! Khi có thể, giúp Đại Thừa giáo thua thập thông tin hữu dụng, đã hiểu rõ chưa?"

Ngô Phàm nghe xong con tim lạnh giá.

Nhắm mắt lại, Ngô Phàm khe khẽ thở dài: "Ngươi là muốn ta đi tìm chết a!"

Nàng ta nhíu mày: "Ồ! Ý ngươi là không muốn?"

Ngô Phàm đại nghĩa nói: "Đời người xưa nay ai chẳng chết. Để lại lòng son rọi ngàn thu! Để cho ta bán đứng đồng bào mà sống tạm, ta thà chết chứ không khuất phục!"

Nàng ta thở dài, tiếc hận nói: "Câu thơ này của ngươi đúng là rất khẳng khái, xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi... Nói nhảm nữa ngày! Ta sẽ tiễn ngươi một đoạn!"

"Nhưng mà!"

Mắt thấy đối phương đằng đằng sát khí, Ngô Phàm lúng túng, lớn tiếng nói: "Mẹ ta dạy, người chỉ sống một lần không có lần hai, nhất định phải trân quý sinh mệnh! Đại tỷ! Có nhiệm vụ gì cứ việc nói đi a!"

Nàng sửng sốt hơn nữa ngày, cũng không biết đến khi nào, đột nhiên cười lớn, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài: "Ta không phải cái gì đại tỷ, ngươi có thể gọi ta là thánh nữ. Cái lệnh bài này cho ngươi, nó đại biểu cho thân phận Đại Thừa giáo, cũng có thể sử dụng để liên lạc, ta tùy thời sẽ liên lạc cùng ngươi. Mặt khác, vì phòng ngừa ngươi lật lọng, ta sẽ... "

Ngô Phàm vội vàng nói: "Mẹ ta còn dạy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ta... có thể không cần không?"

Nàng ta hít sâu một hơi, cố nén ý định giết chết tên Ngô Phàm trước mặt, tức giận nói : "Vậy mẹ ngươi có dạy là ngươi cũng không phải là quân tử gì mà chính là một tên tiểu nhân đi? Bớt nói nhảm! Đem viên thuốc này ăn vào cho ta! Mỗi tháng ta sẽ cho ngươi giải dược, nếu ngươi dám hai lòng, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra!

Nhìn viên thuốc đỏ hồng rồi lại nhìn qua gương mặt đầy sát khí kia, Ngô Phàm ngữa mặt lên trời thở dài... Sau đó đã bị nàng ta nhân cơ hội mà nhét vào miệng.

"Khụ khụ khụ....!"

Ngô Phàm bị sặc, ho khan liên tục, nước mắt cũng chảy ra, gương mặt tái nhợt cũng đỏ lên.

Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên, nghe cho kỹ!"

Ngô Phàm vội vàng gật đầu.

"Bán đứng chúng ta!"

"Hả?"

"Đem tin tức chúng ta ở trong đây nói cho tên tay sai thủ trưởng kia của ngươi, khiến cho hắn dẫn người lại đây thanh trừ! Nghe rõ chưa?"

Mặc kệ Ngô Phàm có hồ đồ hay không, thánh nữ mặt sẹo tự xưng mang hắn từ trong nhà gỗ bịt mắt giao cho thủ hạ mang đi.

Bên ngoài nhà gỗ, không biết từ lúc nào xuất hiện người áo đen đang nữa quỳ, cung kính bẩm báo nói: "Thánh nữ, dây thừng đã chuẩn bị xong, có thể lui lại...." chần chừ một chút, Người áo đen lại nói: "Thuộc hạ không rõ, vì sao... Vì sao thánh nữ lại dùng loại tiểu nhân này, loại người này nhất quyết không thể tin!"

"Chuyện không đáng ngại, nếu hắn không phải loại tiểu nhân hai mặt thì sử dụng mới làm ta lo lắng!" nữ tử mặt sẹo đeo vào mặt nạ, nói: " Chuẩn bị xong thì rút lui đi! Làm bí mật một chút, khiến cho Ưng Dương vệ đồn Thiên hộ Lạc Dương nghĩ rằng có thể một lưới bắt hết chúng ta, như vậy chúng ta mới có thể..."

Có lẽ cảm thấy mình hơi nhiều lời, thánh nữ mặt sẹo không thèm nhắc lại, bước ra ngoài rời đi.

....

PS: Cầu đề cử a mọi người~

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.