Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạnh thấu

Phiên bản Dịch · 2232 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 7: Lạnh thấu

Người dịch: hacythusinh

Rừng rậm sơn dã vốn yên tĩnh lại vì trận chiến của Ưng Dương vệ và Di Lặc giáo mà ồn ào hẳn lên, sau khi Ngô Phàm tiêu diệt được tên Di Lặc giáo cắn thuốc kia, so với người khác thì hắn tỉnh táo hơn rất nhiều. Không vì lý do gì, chỉ vì cục diện quỷ dị hiện tại. Theo như Ngô Phàm nghĩ, vốn dĩ bọn hắn là binh còn Di lặc giáo là tặc, binh bắt tặc theo lý thì tặc phải chạy trối chết đúng chứ? Như thế nào còn... Đầu như bị úng nước, không chịu chạy đi còn quay lại phản kích Ưng Dương vệ? Rốt cuộc Di Lặc giáo muốn làm gì?

Ngô Phạm nghĩ không ra lý do cho tình huống kỳ lạ này, cho nên hắn trở nên vô cùng cẩn thận, mặc kệ ra sao, hắn là một kẻ trân quý mạng sống, không muốn trong mơ hồ mà trở thành quỷ dưới đao người khác.

"Sưu! Sưu! Sưu!"

Bên trong rừng cây rậm rạp, bỗng dưng bắn ra ba mũi lên rít gió như muốn ám hiệu tin tức gì?

"Lui lại!"

Người của Di Lặc giáo bỗng dưng hô to, vừa đánh vừa lui, bất chấp mà rút đi mặc kệ cho có thể bị Ưng Dương vệ truy sát tới đại bản doanh hốt gọn một mẻ.

"Tiểu đội trưởng, có truy kích hay không?"

Một màn như thế bị Ngô Phàm thu vào trong mắt, tâm vừa động, rời đi thật xa, liền đem củ khoai nóng bỏng tay này quăng cho người lãnh đạo trực tiếp Tiễn Thụy trước mắt.

Tiễn Thụy tuổi tầm ba mươi, đang vào độ tráng niên, trời sinh cao lớn, mặt mày chính trực, nhìn qua là biết người này thành thực, hắn cũng là nhân tuyển cho vị trí mà Trần Du Tứ để lại.

Ngô Phàm hành động này ý nghĩa rất sâu, nếu Tiễn Thụy lựa chọn truy kích mà còn có thể đắc thắng mà quay về thì hoàn hảo, ngược lại mà bị cắn một cái thì chắc chắn tổn thất thảm trọng, đừng nói tấn chức Bách hộ, có thể giữ mạng hay không thì mới là vấn đề. Còn nếu Tiễn Thụy không truy kích làm chậm trễ thời cơ chiến đấu thì cũng bị tính lên đầu của hắn. Nói tóm lại, Ngô mỗ rất có năng khiếu làm kẻ ác, thật sự vô cùng đê tiện.

Tiễn Thụy là người thành thật mà người như vậy thường rất ít có chủ kiến, thích nghe theo mệnh lệnh, nhưng người ngày thường ra lệnh cho hắn Trần Du Tứ thì đã chết, không còn ai ra lệnh cho hắn. Mặt khác vị đại đội trưởng họ Quách còn lại đang đóng giữ tại đồn Bách hộ nên hắn cũng không có người cùng thương nghị, gặp tình huống này hắn phải tự mình quyết định.

Ngô Phàm trực tiếp dồn Tiễn Thụy vào góc tường, bất quá vị người thành thật này cũng đưa ra một lựa chọn khác, liền trả lời Ngô Phàm: "Vậy nhìn xem các huynh đệ đồn Bách hộ khác làm như thế nào, bọn hắn tiến vào thì chúng ta tiến, bọn họ lui thì chúng ta lui!"

【 Ách! Đại trí giả ngu sao? Hay là đánh bậy đánh bạ? Ai... kế hoạch không thành a! 】

Ngô Phàm trong lòng nói thầm một câu, ngoài mặt lại không biểu lộ gì. Trong lúc chờ mệnh lệnh, hắn nhân cơ hội lục soát trên thi thể tráng hán Di Lặc giáo, nhìn xem có hay không chút tiền bạc gì đó. Nhưng kết quả làm Ngô Phàm rất thất vọng, hơn mười cái thi thể chỉ tìm được khoảng hai tán bạc vụn, làm cho hắn không khỏi thầm mắng đám quỷ nghèo Di Lặc giáo một trận.

Tám mươi lượng bạc vẫn là quá ít đi, căn bản không đủ thỏa mãn lòng tham của Ngô Phàm.

Ngô Phàm chớp mắt, ra vẻ hào phóng thờ dài: "Tất cả mọi người lục soát một chút đi, tám chín vị huynh đệ đã chết, tốt xấu gì cũng phải tặng cho gia quyến bọn hắn một chút tâm ý."

Lời vừa nói ra, hiệu quả rất tốt, dưới tay Ngô Phàm còn mười hai tên thuộc hạ nhất thời cảm động không thôi.

Đế quốc Đại Tùy nổi lên phong trào tôn sùng võ đạo, điều đó mang đến rất nhiều thứ tốt, cái đầu tiên chính là quân công. Đế quốc đối với quân công rất là coi trọng, coi trọng đến nổi có cả một văn bản quy định rõ ràng chính là "Giết chết giặc thì có thể giữ lại toàn bộ chiến lợi phẩm". Nói cách khác, không quan tâm ngươi mất công mất sức, chém địch bao nhiêu đao, nhưng nếu người giết chết tên địch kia không phải là ngươi thì quân công cùng tài vật ngươi không nhận được một chút. Nhưng cũng có quy định, cướp đoạt quân công người khác thì sẽ chém đầu thị chúng!

Thủ hạ Ngô Phàm lần này ra sức không ít, cũng nhờ bọn hắn ra sức mà Ngô Phàm có thể từ xa mà phóng ám khí, lén lút lại chém một đao lấy mạng hơn mười tên yêu nghiệt Di Lặc giáo. Dựa vào dấu vết kết liễu địch, chín thành quân công hẳn là thuộc về Ngô Phàm, hắn có quyền lợi mà hưởng hết thảy. Hiện tại Ngô Phàm lại nói phân phối toàn bộ chiến lợi phẩm cho các thủ hạ chết trận, đương nhiên làm cho người khác thấy được trên người hắn tỏ ra hào quang sáng chói! Việc này giống như Ngô Phàm đang nói cho mọi người —— các ngươi dẫu chết trận cũng đừng lo, ta sẽ nhớ kỹ mà bồi thường cho người nhà các ngươi, sau này lên chức chẳng phải sẽ càng khiến cho người khác tôn kính hay sao?

Thấy thủ đoạn mua chuộc lòng người của mình có hiệu quả, Ngô Phàm nhếch miệng cười, có vẻ thật cao hứng. Đây là bước đầu tiên hắn từ hình tượng quái gở thay đổi, để ngày càng thăng tiến hắn cần có nhiều ủng hộ, sự ủng hộ không chỉ bắt đầu từ bên trên mà còn đến từ thủ hạ phía dưới. Nếu có người không phục ngươi, ngươi leo cao hơn chẳng khác gì xây nhà cao tầng mà thiếu đi nền móng vững chắc, một cơn bão quét qua sẽ sụp đổ lập tức.

"Tiếp tục truy kích yêu nghiệt Di Lặc giáo!"

Quay đầu, Ngô Phàm nghe thấy đại đội trưởng Tiễn Thụy ra lệnh tiếp tục truy kích thì liền ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục tiến lên.

Bạch Đầu Sơn cực kỳ mênh mông, càng vào sâu bên trong, tầm nhìn càng bị hạn chế, rừng sâu yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú gào rít. Tìm kiếm nữa khắc thời gian, tung tích yêu nghiệt Di Lặc giáo bị mất dấu, cứ như bọn chúng chưa từng xuất hiện qua vậy, một chút dấu vết đều không còn, làm người ta cảm thấy vô cùng kinh dị.

Chuyện lạ tất có cái lý của nó, một bên Ngô phàm chỉ huy thủ hạ đi theo Đại đội trưởng Tiễn Thụy để hai đội có thể cùng nhau hỗ trợ, một bên hắn dùng 'Đại Minh thập tứ thế' để đu cây trên không.

Tình huống quỷ dị cũng không duy trì lâu, sau khi phá tan rừng cây um tùm trên Bạch Đầu Sơn, cả đám vừa tiến vào một vùng đất trống rộng lớn thì đã có mai phục chờ sẵn.

Trong bãi đất trống tụ tập hơn ba trăm người Di Lặc giáo, hai tròng mắt đỏ lòm màu máu, thân thể thì như than hồng liên tục bốc lên sương khí nóng hổi. Mỗi tên Di Lặc giáo đều nhìn chằm chằm vào Ưng Dương vệ vừa ra khỏi rừng rậm, trong tay chúng nắm đủ các loại vũ khí, nhe răng trợn mắt thị uy.

【 Đây là..... 】

Ngô Phàm lập tức nhớ tới cái tên bị mình giết, lập tức hét lớn: "Những tên yêu nghiệt Di Lặc giáo này đã ăn vào viên đan dược khiến chúng trở nên điên cuồng, không sợ đau đớn, nhất định phải chém rơi đầu mới có thể giết chết, mọi người cẩn thân!"

"Sưu ~~~"

Tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, từ bãi đất trống phía sau rừng rậm phát ra.

"Rống! ! !"

Di Lặc giáo chúng cứ như là dã thú vừa tháo gông xiềng, điên cuồng rít gào chạy về phía Ưng Dương vệ!

"A a a!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, núi rừng yên tĩnh lại một lần nữa ầm ĩ.

Núi xanh nước biếc, máu văng tán loạn....

Di Lặc giáo chúng sau khi ăn vào cuồng dược, mất hết nhân tính. Có một Ưng Dương vệ chém bay một tay tên Di Lặc giáo chúng vậy mà tên kia không chút phản ứng, ngược lại dùng cơ hội này mà cắn đứt yết hầu của vị Ưng Dương vệ. Cũng có một Ưng Dương vệ đâm vào trong ngực một tên Di Lặc giáo chúng, thế nhưng lưỡi đao lại bị kẹt trên ngực hắn mà kéo không ra nổi, bị một gậy đập nát đầu, vậy mà tên Di Lăc giáo chúng đó vẫn giữ nguyên thanh đao trong ngực mà tiếp tục lao vào ẩu đả với một Ưng Dương vệ khác.

Ưng Dương vệ được xưng là thân quân của thiên tử, Thiên gia ngự dụng đao phủ, kinh nghiệm qua bao chiến trường, tâm ngoan thủ lạt vậy mà lần đầu gặp qua tình huống như thế này, đây đã không phải là chiến đấu bình thường mà là nhân loại liều chết với dã thú! Đáng sợ! Thật sự là quá đáng sợ! Hỏng mất! Ưng Dương vệ tan tác, hoàn toàn quên đi lời nhắc nhở của Ngô Phàm mà bắt đầu chạy trốn tán loạn.

"Mẹ nó! Cái bọn ngu ngốc này! Xem lời nói của ta như gió thoảng qua tai a!"

Ngô Phàm không có tham gia chiến đấu, căm giận đứng một bên vỗ xuống thân cây đại thụ, xoay người, chuẩn bị từ trên cây nhảy xuống, theo chân mọi người mà lui lại dưới chân núi.

"Ngươi muốn chạy đi đâu a?"

Ngô Phàm vừa quay đầu lại, một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên trong tai của hắn.

"Thình thịch!"

Cành cây lắc lư, một thân ảnh màu đen từ trên cao đại thụ mà nhảy xuống, ngăn cản đường đi của Ngô Phàm.

Theo thân hình mà nói, đó chắc chắn là một nữ tử, hơn nữa vóc dáng vừa cao gầy lại đẫy đà vô cùng kiều mị. Có điều vô cùng đáng tiếc đó là tóc tai nàng bù xù, trên mặt mang theo mặt nạ hình Di Lặc cười híp mắt. Trên tay cầm một cái dùi vừa nhỏ vừa dài tầm ba thước, trên mũi dùi còn thắm đầy vết máu tươi nhìn vào đủ khiến cho tim người băng giá.

"Ừng ực"

Đồng tử Ngô Phàm nháy mắt mở to, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng nháy mắt lạnh hơn phân nửa!

Ngô Phàm là nhờ vào dây kéo 'Đại Minh thập tứ thế' mà treo lên trên đại thụ, mà nữ tử này không dùng thêm thứ gì, vô thanh vô tức từ trên cao năm sáu trượng trốn phía trên Ngô Phàm mà không bị phát hiện, cái này nói lên điều gì? Nói lên một điều, nàng ta cực kỳ nguy hiểm!

Hít sâu một hơi, Ngô Phàm cố gắng nở một nụ cười, nói :" Ha ha ha... Ta muốn đi đâu nhỉ... A! Về nhà! Về nhà ăn cơm a!"

"Khanh khách...!"

Hắc y nữ tử mang mặt nạ bỗng rộn lên tiếng cười điên loạn, tiếp theo nhìn về phía chiến cuộc, cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngô Phàm, nói: "Ngươi là tự mình thúc thủ chịu trói hay là muốn ta động thủ?"

Ngô Phàm cũng nhìn chiến cuộc dưới mặt đất, trong lòng lạnh thấu... Hai ngàn Ưng Dương vệ vậy mà bị hơn ba trăm tên Di Lặc giáo chúng rượt theo làm gỏi, gần như đã chạy khỏi nơi này. Còn Ngô Phàm trước mắt đang đứng trong địa bàn Di Lặc giáo, tứ cố vô thân, muốn chạy cũng không thoát.

【 Hố người a! Có lầm hay không vậy... mẹ ơi! Không biết mình mắc cái giống gì, khi không lại chơi trò đu dây trên không? 】

Giờ này khắc này, Ngô Phàm đang hận không thể tát bản thân hai cái bạt tay mà hả giận a!

"Thịnh thịch!"

Trong lúc Ngô Phàm còn đang phân tâm, chỉ thấy phía sau cổ đau xót, bộ mặt liền úp vào một nơi mềm mại, cả người vô tri vô giác...

......

PS: Cầu đề cử a mọi người ơi, truyện ngày càng gay cấn rồi đó a!

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.