Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta có nói qua lão Lục nhà ta không phải vớ va vớ vẩn sao?

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

Cách kinh đô trăm dặm.

Xe ngựa của Cố gia phi nhanh trên quan đạo.

Mà chung quanh có vài chục con thủy mặc liệt mã bôn đằng.

Cưỡi trên liệt mã đều là Đại Nho.

Chỉ có Đại Nho, mới có thể làm được đến trình độ tài hoa hóa ngựa.

Liệt mã bôn đằng, tốc độ không chậm, vẫn luôn đuổi theo xe ngựa của Cố Cẩm Niên.

Đồng thời ở sau lưng phát ra các loại thanh âm.

"Cẩm Niên tiểu hữu, lão phu tên Hứa Mặc, chính là đệ tam giới khoa cử Trạng Nguyên của Vương Triều Đại Hạ, đọc thuộc lòng bát huyền cổ văn, Cẩm Niên tiểu hữu, lão phu không nói những cái khác, chỉ cần ngươi bái lão phu làm thầy, lão phu tất truyền cho ngươi tất cả bản lĩnh, giúp ngươi trước hai mươi tuổi tấn thăng Đại Nho."

"Hứa nho, chớ có ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng."

"Thế tử điện hạ, lão phu không nói những cái khác, có phải cái tên Trình Minh kia khi dễ ngươi đúng không? Chỉ cần ngươi bái lão phu làm thầy, lão phu hiện tại sẽ mang ngươi đi lấy lại danh dự."

"Chu nho, ngươi đừng ở chỗ này tấu hài nữa, chỉ bằng cái thân già mục nát của ngươi? Còn đòi tìm Trình Minh gây phiền phức? Thế tử, lão phu đã là Đại Nho, nhưng cùng lúc cũng tu luyện võ đạo, để lão phu đến, một bàn tay của lão phu có thể chụp chết cái tên Trình Minh kia cho ngươi phát tiết lửa giận."

"Thế tử, thiên lý mã khó tìm, sao Bá Nhạc lại có, lão phu nguyện ý làm Bá Nhạc của ngươi. Thế tử điện hạ, ngươi chỉ cần bái lão phu làm sư, lão phu cái gì cũng cho ngươi, lão phu có cái nhi nữ, duyên dáng yêu kiều, có thể nói là quốc sắc thiên hương, chúng ta có thể kết thành thân gia."

Từng đạo thanh âm vang lên.

Đuổi theo xe ngựa của Cố gia.

Bên trong ngọc liễn.

Cố Ninh Nhai hoàn toàn tê dại.

Ông ấy từ trước tới nay chưa từng gặp qua chuyện này này.

Trong ấn tượng của ông, đám Nho Thần này, chỉ cần nhìn thấy người Cố gia bọn họ, há miệng ngậm miệng chính là vũ phu, có đôi khi tại kinh đô nhổ nước miếng, đám gia hoả này đều sẽ cho mình một bản tấu chương.

Thực sự không nghĩ tới có một ngày, đám Nho Thần này sẽ quỳ liếm người Cố gia như thế.

Chuyện này thật đúng là phong thủy luân chuyển.

"Sớm biết năm đó ta cũng chăm chỉ đọc sách."

"Nói không chừng người bọn hắn cầu chính là ta."

Bên trong ngọc liễn, Cố Ninh Nhai suy tư.

Bất quá rất nhanh, ánh mắt của ông ấy rơi trên người Cố Cẩm Niên.

Ngữ khí có chút hiếu kỳ.

"Đại chất tử."

"Ngươi thật sự không đi thư viện Đại Hạ sao?"

"Thúc cũng nhắc nhở ngươi, có ba đạo thiên mệnh tiến vào trong thư viện Đại Hạ, Tô Văn Cảnh có một đạo, ngươi nếu không đi, nói không chừng. . ."

Nếu như là trước đó, Cố Ninh Nhai thật sự sẽ không nói cái gì.

Nhưng bây giờ không giống, thư viện Đại Hạ có ba đạo thiên mệnh, Tô Văn Cảnh có một đạo, Cố gia bọn họ có một đạo.

Những thứ như thiên mệnh này, ai sẽ ngại ít chứ?

Về phần làm sao thu hoạch càng nhiều thiên mệnh khí vận, ông ấy không biết, nhưng ít nhất cũng phải đi chứ?

Cho nên ống ấy mới hỏi thăm Cố Cẩm Niên như vậy.

"Nói không đi là không đi."

"Chỉ là thư viện Đại Hạ có đáng là gì?"

Cố Cẩm Niên lộ ra thần sắc rất bình tĩnh.

Hắn cũng không phải thiếu niên tính tình làm loạn, chủ yếu là đám người đọc sách này khiến hắn buồn nôn.

Làm người hai đời rồi, Cố Cẩm Niên minh bạch, rất nhiều chuyện là mông quyết định đầu, nhất là người đọc sách càng coi trọng lợi ích.

Nhưng tối thiểu phải có một chút ngạo cốt của người đọc sách chứ?

Kết quả thì sao?

Sửng sốt không? Bất ngờ không?

Nhất là cái tên Trình Minh kia, đây là nhớ tới đối phương có thân phận, bằng không Cố Cẩm Niên đã sớm một bàn tay đập qua đó rồi.

"Được."

"Không hổ là người Cố gia chúng ta."

"Thư viện Đại Hạ chó má gì."

Cố Ninh Nhai nhẹ gật đầu, ông ấy ủng hộ Cố Cẩm Niên.

Người Cố gia thật đúng là chịu không nổi bị người kích giận.

Cách làm của Cố Cẩm Niên khiến ông rất hài lòng.

Chỉ có điều, giọng nói của Cố Ninh Nhai tiếp tục vang lên.

"Đại chất tử."

"Lời này của ngươi Lục thúc ủng hộ, nhưng có vài lời Lục thúc vẫn phải nói với ngươi, mặc kệ ngươi thích nghe hay không, ngươi đều phải nghe."

"Rất nhiều chuyện, không nên bởi vì khí phách nhất thời, không phải Lục thúc hiện tại khuyên ngươi."

"Mà là hi vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, rồi hãy đi làm mỗi một chuyện."

"Liền giống với lần này, cái tên Trình Minh này đắc tội ngươi, hắn ta đã làm sai trước, nhưng nếu như ngươi muốn xuất thủ đối phó hắn ta nhất định phải nghĩ rõ ràng một việc."

"Giết chết, hoặc là bỏ qua."

"Người kinh đô, không có một ai là loại lương thiện, thật giống như bách quan của triều đình này, thời điểm thượng triều, ngươi tốt ta tốt, ngày bình thường kỳ thật không có quá lớn mâu thuẫn."

"Nhưng sau lưng vẫn thu thập tội trạng của nhau, nếu đạt được chứng cứ chí mạng, sẽ không lưu tình chút nào giết chết ngươi."

"Trừ phi ngươi còn hữu dụng, bằng không mà nói, đám người này không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ muốn mạng của ngươi."

"Cẩm Niên, ngươi có hiểu lời nói này không?"

Cố Ninh Nhai thường ngày cười đùa tí tửng, giờ thay vào đó là nghiêm túc, cũng là chăm chú.

Thường ngày, ông ấy coi Cố Cẩm Niên là hài tử, cười đùa tí tửng không quan trọng, nhưng hôm nay Cố Cẩm Niên thể hiện ra tài hoa của hắn, để Cố Ninh Nhai rõ ràng đại chất tử này của mình rất thông minh, cũng đã trưởng thành.

Cho nên những đạo lý này ông nhất định phải kịp thời quán thâu, miễn cho về sau Cố Cẩm Niên ăn thiệt thòi.

Nghe được lời này của Lục thúc.

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, lời nói này hắn hiểu được.

Triều đình tranh đấu.

Hoặc là một kích trí mạng, hoặc là ôm cây đợi thỏ, nếu không liền đợi đến khi bị người khác cạo chết.

"Ngươi minh bạch liền tốt."

"Được rồi, đại chất tử, ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt."

"Đoán chừng trong phủ đã bắt đầu thu xếp tốt."

"Có việc này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đám bằng hữu kia của lão gia tử, nếu hỏi ngươi vì cái gì có thể viết ra thiên cổ văn chương, ngươi hoặc nhiều hoặc ít phải nói vài lời tốt về Lục thúc của ngươi"

"Không nói những cái khác, Lục thúc từ nhỏ cũng không có ít dạy ngươi Thánh Nhân đạo lý, nhưng ngươi cũng không thể quên Lục thúc, biết không?"

Cố Ninh Nhai mở miệng cười, lại trở lại cái dáng vẻ cười đùa tí tửng.

Chỉ là lời này để Cố Cẩm Niên không khỏi sững sờ.

Thánh Nhân đạo lý?

Câu lan đạo lý ngươi cũng không dạy ta, còn nói Thánh Nhân đạo lý.

Lục thúc, ngươi không thiếp vàng lên trên mặt mình thì rất khó chịu sao?

Cố Cẩm Niên không có đem lời trong lòng nói ra.

Mà là tựa ở bên trong ngọc liễn, trầm tư một số chuyện.

Thứ nhất là hảo hảo lý giải Lục thúc của mình.

Thứ hai là vì tương lai của mình mà suy nghĩ rõ ràng.

Dù sao đặt quyết tâm không đi thư viện Đại Hạ vậy nhất định phải suy nghĩ thật kỹ về sau nên làm cái gì.

Bạn đang đọc Đại Hạ Văn Thánh (Dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật yy98495231
Lượt thích 2
Lượt đọc 743

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.