Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai họa ở Giang Ninh, lòng người bàng hoàng, kinh đô Đại Hạ cuồn trào sóng ngầm. (5)

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

Rất hiển nhiên, vị Thái tôn trẻ tuổi này đã sinh ra mê mang đối với tương lai mờ mịt.

Hoàn toàn chính xác, từ nhỏ hắn ta đã cẩm y ngọc thực, nương sủng ái, gia gia yêu thương, cha già dù không có cưng chiều, nhưng cũng chưa từng trách cứ.

Từng gánh họa từng chịu đánh, nhưng đều có bao che, ngay cả khi đập bể đầu Dương Khai cũng chỉ bị quật tượng trưng mấy cái.

Nhưng chuyện ngày hôm qua bị treo trên cây ăn đòn không còn hình người đã lật đổ tam quan của hắn ta.

Nhất là khi biết được gia gia của mình cũng đến thư viện, đồng thời ra lệnh treo mình trên cây tròn một ngày.

Hắn ta càng thêm tuyệt vọng.

Tình cảm giữa người với người thật ra không tương đồng với nhau.

Lý Cơ sinh không thể yêu, ánh mắt đờ đẫn.

Ba người Cố Cẩm Niên thì tỉ mỉ nhìn xem, giống như đang xem biểu diễn.

Khoảng một canh giờ sau.

Vương Phú Quý và Tô Hoài Ngọc đều lần lượt rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Cơ cùng Cố Cẩm Niên.

Mọi thứ thật yên tĩnh.

Hai người đều yên lặng không nói chuyện.

Một lát sau mới vang lên âm thanh của Cố Cẩm Niên.

Đánh vỡ yên tĩnh.

"Ngươi còn cảm thấy mình rất ủy khuất đúng không?"

Cố Cẩm Niên mở miệng, trực tiếp hỏi.

Lý Cơ không nói lời nào, vẫn nằm im ở trên giường.

"Đều bảo Hoàng thất không có kẻ ngu."

"Phụ thân ngươi sinh ra ngươi, quả thật quá đáng buồn."

Cố Cẩm Niên đứng dậy, thở dài nói.

Lời này vừa được thốt ra, Lý Cơ xoay đầu lại, vẻ sinh không thể luyến trong ánh mắt đã có thêm một tia tức giận.

"Đừng tức giận."

"Mắng ngươi ngu không sai."

"Ngươi có muốn biết vì sao, phụ thân ngươi lại đánh ngươi không?"

"Ngươi có muốn biết vì sao, gia gia ngươi lại phạt ngươi tiếp không?"

Cố Cẩm Niên nhìn vào đối phương, giọng nói bình tĩnh.

Người sau ánh mắt hơi gợn sóng, nhưng vẫn không nói lời nào, rất hiển nhiên tâm tính thiếu niên của hắn không cho phép buông xuống mặt mũi.

Đương nhiên phần lớn nguyên nhân vẫn là vì hắn cho rằng hết thảy đều do Cẩm Niến thúc đẩy mà thành.

"Đúng là ngu ngốc. "

"Phụ thân ngươi đánh ngươi, thật sự chỉ bởi vì ngươi chống đối ta vài câu ư?"

Cố Cẩm Niên tiếp tục mắng.

"Không phải nó thì còn có nguyên nhân gì?"

Cuối cùng Lý Cơ cũng mở miệng, nhưng hắn không phục.

"Nực cười."

"Đó là thân phụ của ngươi, cho dù muốn giáo huấn ngươi, cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy."

"Cuối cùng, cũng bởi vì ngươi không có đầu óc."

"Suy cho cùng ta là ai? Là thúc thúc của ngươi, chúng ta là người một nhà, giữa ngươi và ta có ngăn cách, ngươi không thích ta, đây là chuyện nhỏ."

"Nếu đi hoàng cung, coi như chúng ta đánh nhau một trận, phụ thân ngươi cũng sẽ không trừng phạt ngươi như thế này."

"Là vì ngươi liên hợp với người ngoài gây phiền phức với ta, đây mới là cội nguồn."

"Lý Cơ, ngươi còn nhỏ tuổi, hoàn toàn chính xác có thể không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng ngươi phải biết, bây giờ phụ thân ngươi mới chỉ là Thái tử, chưa phải Hoàng đế của Đại Hạ đâu.

"Hôm nay huynh ấy bị rút lại trách nhiệm giám quốc."

"Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"

Giọng nói của Cố Cẩm Niên dần dần nghiêm túc, đến chữ cuối cùng càng lạnh như băng.

"Phụ thân ta bị thu lại giám quốc chi trách, đó là vì gia gia muốn khảo nghiệm phụ thân ta."

Lý Cơ có chút không phục, trực tiếp mở miệng phản bác.

"Ha."

"Lời này là ai nói với ngươi? Là những thủ hạ của phụ thân ngươi đúng không?"

Trong mắt Cố Cẩm Niên đầy châm biếm.

Nhưng lại khiến Lý Cơ không biết nên làm sao để phản bác lại.

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì."

"Đơn giản ngươi đang nghĩ đến, bệ hạ tuổi tác đã cao, không bao lâu nữa sẽ thoái vị, khả năng năm năm, khả năng mười năm, khả năng nhiều nhất thì hai mươi năm, phụ thân ngươi sẽ lên làm Hoàng đế."

"Mà ngươi chính là Thái tử của Đại Hạ, lúc đó phụ thân ngươi cũng nhanh già, như vậy Hoàng đế Đại Hạ, sẽ là Lý Cơ ngươi."

"Những thứ này là mẫu thân ngươi hay những thái giám bên người nói với ngươi nhỉ?"

Cố Cẩm Niên đĩnh đạc lưu loát, mỗi một câu đều nói rất đúng.

Bởi vì Lý Cơ thật sự có ý nghĩ này.

Thấy Lý Cơ trầm mặc.

Gọng điệu của Cố Cẩm Niên càng ác hơn.

"Ngươi đặt Nhị thúc ruột của ngươi ở đâu rồi?"

"Ngươi lại đặt Tam thúc ruột của ngươi ở đâu?"

"Ngươi thật sự cho rằng làm Thái tử thì nhất định có thể kế vị ư?"

"Nói ngươi ngu, ngươi còn không tin, lần này ngươi đến thư viện Đại Hạ, có phải đã có người chủ động tìm đến đúng không?"

"Lý Cơ, thúc thúc ta hỏi ngươi một câu, đắc tội ta, ngươi được chỗ tốt gì?"

Cố Cẩm Niên thật sự cảm thấy Lý Cơ này quá ngu.

Nhưng hắn có thể hiểu lí do Lý Cơ ngu.

Được bảo vệ quá tốt.

Thái tử giám quốc, không còn lòng dạ quản hắn ta, hơn nữa quần thần ủng hộ làm cho hắn ta thấy chuyện tương lai thành Thái tử là thuận theo đại thế.

Mà mẫu thân của hắn ta là Thái Tử Phi, lại cực kỳ cưng chiều, trong hoàng cung và ngoài hoàng cung là hai thế giới nhau, hậu cung phi tử từng người đều tranh giành tình nhân, vì quyền lực mà không từ thủ đoạn.

Ngẫm thử xem Thái Tử Phi có thể truyền thụ tin tức gì cho con trai mình?

Lại thêm những thái giám cung nữ kia, có ai mà không phải người nịnh nọt, bản lĩnh khác không có, nhưng thủ đoạn làm người khác ưa thích thì số một.

Mỗi ngày rỉ bên tai ngươi rằng ngươi chính là Hoàng đế tương lai, phụ thân ngươi nhận được nhiều sủng ái, ngươi làm việc không cần cố kỵ cái này cái kia.

Bạn đang đọc Đại Hạ Văn Thánh (Dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật yy98495231
Lượt thích 1
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.