Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Nho, bỏ tù văn thần! Hoàng lệnh ở đây, người ngỗ nghịch giết không tha. (4)

Phiên bản Dịch · 1296 chữ

Chắc Cố Cẩm Niên mắng ác quá, nên có người thực sự không nhịn được kích động, nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

"Dám hỏi thế tử, kế sách là ngươi dâng lên đúng không?"

Hắn ta lên tiếng hỏi.

"Đúng."

Cố Cẩm Niên gật đầu.

"Vậy hiện tại giá lương thực ở Giang Ninh phủ một ngàn lượng một thạch, ngươi có chịu trách nhiệm về chuyện nghiêm trọng này không?"

Hắn ta tiếp tục mở miệng.

"Ai bảo với ngươi giá lương thực ở Giang Ninh phủ một ngàn lượng một thạch?"

Cố Cẩm Niên nhìn sau người, ngữ khí lạnh như băng.

"Hiện giờ đều nói như vậy."

Người sau cho câu trả lời.

"Ha, khắp chốn đều nói giá lương thực một ngàn lượng một thạch, nên ngươi nghĩ đúng vậy."

"Vậy nếu người trong thiên hạ đều nói ngươi không phải con đẻ của cha ngươi, vậy là đúng thật?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng nói.

"Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý."

Người sau nghe nói như thế, lập tức nổi giận, chỉ trích Cố Cẩm Niên cưỡng từ đoạt lý.

"Ngươi cũng biết đây là cưỡng từ đoạt lý? Ta còn tưởng rằng ngươi không biết cơ."

"Lời đồn mãnh như hổ, người khác nói cái gì, chính là cái đó sao, hắn nói một ngàn lượng một thạch chính là một ngàn lượng một thạch chắc?"

Cố Cẩm Niên trực tiếp khiển trách.

Người sau lập tức không nói nên lời.

"Cho dù không phải một ngàn lượng bạc một thạch, thì ít nhất cũng không tránh khỏi trăm lượng bạc một thạch."

"Thế tử phải chăng nên phụ trách chuyện này?"

Lại có người đứng ra, bác bỏ Cố Cẩm Niên.

"Phụ mẹ ngươi chứ trách."

Cố Cẩm Niên trực tiếp phun ra lời thô tục.

Hắn đọc sách nhiều năm như vậy, nói thật thật sự không thích mắng chửi người khác, nhưng đối phương não tàn quá đáng, không chửi một câu thì khảu khí này hắn nuốt không trôi.

Ta hiến kế, Hoàng đế áp dụng, trước tiên chưa ổn định được thế cục, nên ta phải phụ trách.

Về sau ai dám hiến kế nữa?

Chuyện nhỏ nhặt thì còn dễ nói.

Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không động não một chút đi? Vì đen nên là đen, người ta phong trào nên ngươi cũng chạy theo? Quả nhiên là đọc sách đến hỏng cả đầu.

"Giang Ninh quận chi nạn, ngàn vạn nạn dân, nước sôi lửa bỏng, Triều đình có lục bộ Thượng thư, cả nước không có người nào dâng thượng sách."

"Bổn thế tử dâng thượng sách, ra sức vì nước, trước trước sau sau chỉ mới ba ngày, ngươi đã muốn bản thế tử bình định được họa Giang Ninh quận."

"Là đầu óc ngươi có vấn đề, hay là đầu óc bản thế tử có vấn đề?"

"Ngàn vạn nạn dân, một người một ngụm nước bọt, đều có thể dìm ngươi chết đuối, bình loạn trong ba ngày Thánh Nhân cũng không làm được, ngươi có thể làm được không?"

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được, vậy bây giờ ta sẽ vào kinh ngay, gặp mặt Thánh thượng, tranh thủ cho ngươi bảy ngày để bình định họa Giang Ninh quận."

"Ngươi bình được, bản thế tử chẳng những nhận lỗi với ngươi, ngươi muốn xử phạt thế nào, liền phạt thế ấy."

"Hơn nữa, bản thế tử sẽ tiến cử ngươi nhập sĩ làm quan, Tể tướng thì có chút khoa trương, tiến cử hiền tài như ngươi làm Thượng thư đi."

"Chỉ cần ngươi lập quân lệnh trạng, trong vòng bảy ngày bình định hồng tai, nếu không bình định được, toàn gia sẽ bị tịch thu tài sản chém kẻ phạm tội, liên luỵ cửu tộc, bản thế tử bây giờ liền vào cung."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Đối phó với kẻ chê bai rất đơn giản, ngay trước mặt tất cả người, để hắn tới làm.

Ngươi giỏi thì ngươi lên đi.

Ngươi tranh cãi làm gì.

Quả nhiên.

Lời vừa nói ra, người sau lập tức nín thinh.

Để hắn thử một lần, hắn có thể thử xem.

Nhưng vấn đề là, mang theo cửu tộc ra thử, hắn không dám.

Lúc này, đám người càng thêm yên tĩnh.

Bởi vì Cố Cẩm Niên nói ra thật sự là không có chỗ để chỉ trích.

Chỉ ba ngày mà muốn người ta bình định tai họa loạn lạc, đây không phải làm khó người ta sao?

Đừng nói ba ngày bảy ngày.

Ba tháng bọn hắn cũng không giải quyết được.

"Bất kể như thế nào, kế sách là thế tử hiến, hiện tại Giang Ninh phủ như thế, chúng ta cũng vì nhất thời tức giận nên mới làm vậy."

"Nhưng thế tử giết người không phải là quá phận rồi sao?"

Lại có người lên tiếng, bắt đầu phán quyết lẫn lộn.

Đạo lý giảng không hơn người ta thì bắt đầu giảng nhân phẩm.

Tóm lại một câu đó là, quẳng sự thật sang một bên không bàn, nhưng chẳng lẽ Cố Cẩm Niên ngươi không sai?

Quả nhiên là hạ cấp.

"Giết người?"

"Những người này còn là người ư?"

"Bọn chúng mê hoặc nhân tâm, gây nên bạo loạn, luật lệ của Đại Hạ, dân cầm vũ khí vì làm loạn, nho tụ tập đông người vì tạo phản, các ngươi bị người mê hoặc, ngu muội không biết, tụ tập hơn ba ngàn người, đại náo thư viện, các ngươi không quá phận sao?"

"Hôm nay các ngươi dám đến tìm ta gây phiền phức, ngày mai có phải cũng có thể tìm bệ hạ phiền toái hay không?"

"Sau này có phải là muốn lật đổ Đại Hạ, lập quốc lần nữa?"

Cố Cẩm Niên lạnh lùng nói.

Một cái mũ bự chà bá nháy mắt chụp lên đầu đám người này.

"Chúng ta không dám, thế tử điện hạ nói quá lời."

"Chúng ta sao có thể có suy nghĩ đó được? Thế tử điện hạ không khỏi quá cưỡng từ đoạt lí đi?"

"Chúng ta chỉ muốn thỉnh cầu một câu giải thích hợp lý, làm sao lại kéo đến chuyện tạo phản lập quốc rồi? Đây quả thực là lời nói vô căn cứ."

Trong lúc nhất thời, đám người ai cũng bối rối.

Nếu đội chắc cái mũ này thì kết cục phải liên luỵ cửu tộc đấy.

"Lời nói vô căn cứ? Cưỡng từ đoạt lý? Nói nặng lời?"

"Những gì các ngươi đang làm chẳng lẽ không phải vậy sao?"

"Các ngươi cảm thấy bất công, Hình bộ là chỉ để trưng à?"

"Các ngươi cảm thấy ta cấu kết quan thương, bệ hạ là kẻ ngốc à?"

"Các ngươi ở chỗ này gây chuyện, các ngươi coi lục bộ của Đại Hạ là vật gì? Coi triều đình Đại Hạ là vật gì?"

"Hiệp khách lấy võ để vi phạm điều cấm, nho lấy văn để làm loạn luật pháp."

"Người đâu, đem bọn loạn thần tặc tử này, truy nã toàn bộ, giam vào đại lao, bản thế tử viết tấu chương, diện thánh tham kiến."

"Không đày các ngươi đi biên cương, bản thế tử liền không mang họ Cố."

"Tam thúc, bắt người."

"Vương huynh, giúp ta mài mực."

Cố Cẩm Niên càng nói lửa giận càng lớn.

Mà Cố Ninh Phàm ở bên cạnh thì nhiệt huyết sôi trào, thật sự không ngờ đại chất tử này của ông, lại mạnh mẽ ác liệt như thế, khẩu chiến với bầy nho, một trận vô cùng đơn giản, đã có thể định ra tội danh họa loạn triều cương.

Bạn đang đọc Đại Hạ Văn Thánh (Dịch) của Thất Nguyệt Vị Thì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật yy98495231
Lượt thích 1
Lượt đọc 500

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.