Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giờ hợi canh ba, gặp tài hóa thủy!

Phiên bản Dịch · 2475 chữ

- Sáu đấu gạo của trưởng phòng Tiết đều là gạo vàng đấy!

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Từ Chấn Nam nghe chuyện, liền cười nói.

Đương nhiên, đây là hành động rất không lễ phép. Người ta là bạn học cũ đang ôn lại chuyện xưa, chen vào như thế còn để cho người khác nói chuyện nữa không?

Thực ra Từ Chấn Nam là cố ý.

Thứ nhất ông ta quả thật có chút khó chịu với Tiêu Phàm, với chức vụ và nghề nghiệp của bản thân Tiêu Phàm, căn bản không có tư cách tham gia buổi họp mặt hôm nay, sở dĩ là được Nhiêu Vũ Đình đặc biệt xem trọng, chẳng qua là vì hắn là con cháu Tiêu Gia. Từ Chấn Nam đặc biệt không ưa cái kiểu như thế, bản thân không có bản lĩnh mà phải dựa vào thể diện và danh tiếng của tổ tông và các bậc cha chú.

Không giống như Từ Chấn Nam, dựa vào bản lĩnh thực sự của mình. Ban đầu ở ngân hàng nhà nước, Từ Chấn Nam rất nổi trội, là cái gai trong mắt của lãnh đạo ngân hàng, làm cho con đường thăng tiến trở nên khó khăn. Từ Chấn Nam tức giận rời khỏi ngân hàng tự xoay vốn liên doanh với ngân hàng vốn nước ngoài, tạo ra ngân hàng Đại Sinh.

Giám đốc ngân hàng là anh không ưa lão Từ tôi, thì tôi cũng không ưa anh đâu!

Tôi đây tự mình làm được Giám đốc ngân hàng, trời đất bao la tôi là mạnh nhất!

Như hiện nay ngân hàng Đại Sinh phát triển nhanh chóng, nhất là quỹ đầu tư, ở giới tài chính trong nước lại tiếng tăm lừng lẫy, ai thấy Từ Chấn Nam đều phải giơ ngón tay cái lên.

Càng như vậy thì Từ Chấn Nam càng coi thường “khang lão tộc”.

Bản thân ông ta cũng xuất thân thế gia, nhưng ông ta không dựa dẫm gia thế, ngược lại còn làm rạng rỡ truyền thống Từ gia, trở thành nhân vật lĩnh quân, không hổ là con cháu đời thứ hai của Từ gia.

Thứ hai, Từ Chấn Nam cũng muốn mượn cớ thể hiện thiện ý với Uông Thuật Đô và Tiết Đào.

Tiêu lão gia và Uông lão gia không hợp nhau, ông ta không phải không biết. Theo như tin đồn, sáu tháng cuối năm ngoái, lúc Tiêu lão gia bệnh nặng phải nằm viện, nghe nói đã được thông báo là bệnh tình nguy kịch, còn Uông lão gia sớm ngấm ngầm sắp xếp mọi thủ đoạn, chỉ đợi Tiêu lão gia qua đời lập tức bắt đầu “Tấn công toàn diện” Tiêu gia, chiếm nguồn tài nguyên chính trị của Tiêu gia, đuổi “đối thủ” ngày trước ra khỏi vòng chính trị trung tâm.

Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, không ngờ Tiêu lão gia lại có thể qua khỏi.

Uông gia một phen tốn sức vạch kế hoạch cùng với các phe phái chính trị khác mài đao chuẩn bị chiến đấu, nhưng tất cả đều uổng phí.

Dù là như thế, Từ Chấn Nam cũng có thể cảm nhận được sự lớn mạnh của Uông gia, cùng với tinh thần chủ động tiến thủ luôn luôn duy trì ở “thế tấn công”. Từ Chấn Nam kiên định cho rằng, chỉ có gia tộc như thế, phái chính trị như thế, mới có thể đạt được nhiều thành quả phong phú hơn trên bàn cờ chính trị trong tương lai.

Bởi vì Từ Chấn Nam cũng có tính cách như thế.

Giữa Tiết Đào và Tiêu Phàm, Từ Chấn Nam dễ dàng tìm được chọn lựa “chính xác”.

Chèn ép Tiêu Phàm một chút, nhân cơ hội có quan hệ tốt với Uông Thuật Đô và Tiết Đào, nhìn thế nào cũng rất có lợi. Tiêu Phàm có ý kiến với ta thì cứ có ý kiến đi, ai thèm để ý đến một cán bộ nhỏ nhoi ở cục Tôn giáo như hắn ta chứ?

Lường trước được tối nay Tiêu Phàm không thể về nhà nói chuyện cho Tiêu lão gia và Tiêu Trạm, Từ Chấn Nam biết rất rõ, con cháu như Tiêu Phàm không hề có tiếng nói trong nội bộ gia tộc, trước mặt Tiêu lão gia và Tiêu Trạm, Tiêu Phàm có phải không dám mở miệng nói chuyện hay không vẫn còn là ẩn số. Ở đâu đó tự bộc lộ những cái xấu thì chính mình sẽ bị người ta miệt thị.

Ai bảo cậu trước đây muốn “Xuất gia”, bị người ta khinh thường là xứng đáng.

Còn dám kể khổ trước mặt lão gia, không phải là tự tìm tai vạ sao?

Vì thế, đắc tội với Tiêu Phàm, Từ Chấn Nam không có chút áp lực nào.

Tiết Đào rất phối hợp buông tay Tiêu Phàm ra, lập tức quay sang Từ Chấn Nam, cười nói.

- Giám đốc Từ nói lời này là cố ý sao? Nói đến đấu vàng, ai dám so sánh được với Giám đốc Từ chứ? Ngài có thể mở một ngân hàng lớn, chúng tôi đều không theo kịp Giám đốc ngân hàng như ngài.

- Đâu có, đâu có, Trưởng phòng Tiết quá khiêm tốn rồi, ngân hàng đó của tôi còn phải nhờ Chủ nhiệm Tiết chiếu cố đấy.

Từ Chấn Nam vội khách khí nói.

Ngân hàng Đại Sinh thực ra mang đặc sắc của ngân hàng đầu tư. Bởi vì quan hệ thể chế, nên mấy ngân hàng thương mại lớn đã ăn sâu bén rễ vào lòng người tại cố quốc phương Đông, triển khai hoạt động ngân hàng truyền thống. Ngân hàng Đại Sinh hoàn toàn không thể là đối thủ của các ngân hàng thương mại liên doanh, không nói đến ăn thịt, mà ngay đến canh cũng không uống được, chỉ có thể theo sau ăn hôi.

Cho nên ngân hàng Đại Sinh càng thêm chú trọng triển khai hoạt động đầu tư.

Ngân sách của Đại Sinh ở cả trong nước và quốc tế đều có tiếng tăm nhất định.

Tiết Đào làm việc ở Hội giám sát chứng khoán, tuy chức vụ không cao, chỉ là cán bộ cấp cục, nhưng lại rất có quyền lực, vận hành quỹ quả thật cần phải nhờ anh ta chiếu cố nhiều hơn.

Tiết Đào cười cười, mang theo chút kiêu ngạo nói.

- Giám đốc Từ khách khí rồi, phục vụ nhà giàu các ngài là trách nhiệm của tôi.

Gia thế của Tiết Đào dĩ nhiên không thể đánh đồng với Tiêu gia và Uông gia, nhiều lắm cũng chỉ tương đương với xuất thân của Từ Chấn Nam, nhưng ở trong hội của Uông Thuật Đô, anh ta là “nhân vật thứ hai” hoàn toàn xứng đáng, rất nhiều ý kiến của anh ta Uông đại thiếu gia rất tán thành. Chính vì thế, Tiết Đào rất có địa vị trong đám con cháu thế gia ở kinh thành. Ngay đến con cháu quý tộc - “Đại Ca” Uông Thuật Văn cũng khách khí như vậy với anh ta. Không giống với Uông Thuật Đô, con đường sự nghiệp của Tiết Đào không khả quan như thế, tuy nhiên anh ta lại ở trong đám con ông cháu cha như Uông Thuật Đô, Tiết Đào đã đi sâu vào cái vòng phú quý, cái vòng của những kẻ giàu có. Uông Thuật Đô có thể duy trì hoạt động qua lại trong hội này rất tốt.

Vừa có được danh tiếng là con cháu đời ba kiệt xuất nhất, lại không bị cái hội này cô lập. Uông Thuật Đô nắm rất rõ, trong mắt của quần chúng, tiếng tăm của đám con ông cháu cha, đám phú hào đều rất xấu, quả thực chỉ như đống phân chó tầm thường. Nhưng trên thực tế quyền lực của hội này mạnh đến kinh người, là bộ phận bổ sung hữu hiệu của vòng tròn quyền lực. Nếu muốn thuận buồm xuôi gió, không những không thể làm nghiêm ngặt mối quan hệ trong hội, mà còn phải lợi dụng lòng lương thiện.

Đây là thủ đoạn của Uông đại thiếu gia.

Tiết Đào chính là nhân vật then chốt, bởi vậy trước mặt Từ Chấn Nam, Tiết Đào rõ ràng có ưu thế tâm lý hơn.

Từ Chấn Nam chỉ là bề ngoài oai phong, có vẻ nhiều tiền đầy quyền lực, nhưng trước mặt “nhân vật quyền lực” như Tiết Đào, đúng là không thẳng lưng lên được. Muốn chỉnh Tiết Đào một câu, ông ta cũng không có cách nào, Tiết Đào muốn chỉnh ông ta lại có rất nhiều cách.

Uông Thuật Đô mỉm cười nói.

- Giám đốc Từ, sức ảnh hưởng của ngân sách Đại Sinh càng ngày càng lớn, có hi vọng trở thành ông trùm trong giới ngân sách đấy.

- Trưởng phòng Uông quá khen, tôi không dám nhận đâu.

Từ Chấn Nam được người khác khen lại vừa mừng vừa lo, luôn miệng nói, trên mặt không tự chủ lộ ra ánh mắt đắc ý.

Từ Chấn Nam vốn không phải người nông cạn, nhưng thân phận của Uông Thuật Đô thật không nhỏ, Tiết Đào tuyệt đối không thể bì được. Ông ta khách khí với Tiết Đào, ít nhiều có chút hư tình giả ý, nhưng Uông Thuật Đô thản nhiên khẳng định một câu, quả thật làm ông ta mở mày mở mặt.

Uông thuật Đô có thể là người làm việc cùng với ông trùm.

Uông đại thiếu gia khen ngợi ngân hàng Đại Sinh, có lẽ là có hàm ý. Thậm chí ngay cả ông trùm cũng có thể biết được tình hình ngân hàng Đại Sinh, thực rất giỏi!

Tiết Đào cười nói.

- Giám đốc Từ, ngân sách Đại Sinh mấy tháng nay đầu tư vào thị trường nước ngoài, động thái lớn đấy, thế nào? Thu hoạch được chứ?

Từ Chấn Nam không khỏi kinh ngạc.

Ngân hàng Đại Sinh đầu tư ở nước ngoài cũng không có đánh trống khua chiêng, mà là “lặng lẽ vào làng, không cần bắn súng”, vẫn rất khiêm tốn. Nói ra thì Từ Chấn Nam cũng là bất đắc dĩ. Hai năm nay, ngân hàng trung ương luôn thực hiện chính sách thắt chặt ngân hàng, ngân hàng Đại Sinh đầu tư vô cùng khó khăn. Ngân hàng Đại Sinh là một ngân hàng mang đặc sắc ngân hàng liên doanh mà tiền không đủ thì quả là vấn đề khó khăn phức tạp, mà thời gian trước đây, Hội giám sát chứng khoán đã tăng cường khống chế, điều tiết thị trường chứng khoán, giới ngân sách đứng mũi chịu sào. Gian hàng của ngân hàng Đại Sinh quá lớn, không kịp thu hồi, bất ngờ không kịp đề phòng gây ra tổn thất nặng nề, nghiêm trọng. Ông ta ở trong nước đầu tư khó khăn nên mới bất đắc dĩ mở rộng ra nước ngoài.

Hành động này vẫn luôn rất cẩn thận, không ngờ lại bị một câu nói của Tiết Đào vạch trần.

Từ Chấn Nam ngượng ngập cười nói.

- Trưởng phòng Tiết quả nhiên là chuyên gia trong các chuyên gia, cho dù là động thái gì, cũng không thể qua được mắt cậu.

Tiết Đào cười kiêu ngạo, nói.

- Giám đốc Từ, không cần phải giấu tôi, chúng ta có thể là bằng hữu mà. Tôi đương nhiên hi vọng ngân hàng Đại Sinh của ông càng ngày càng làm ăn tốt.

- Đúng thế, đúng thế, còn phải nhờ Trưởng phòng Tiết chiếu cố nữa.

Từ Chấn Nam luôn miệng nói, mắt đảo qua đảo lại, liền túm được Tiêu Phàm.

- Trưởng phòng Tiêu, về mặt tài chính anh cũng có hứng thú phải không?

Từ Chấn Nam không muốn cứ đi sâu vào chủ đề đầu tư ra nước ngoài, liền nói sang chuyện khác. Mắt thấy Tiêu Phàm ở bên cạnh lắng nghe cười cười, liền chuyển chủ đề sang hắn – cậu là người Tôn giáo, đứng đây nghe chúng tôi nói chuyện tài chính làm cái gì? Chẳng lẽ cậu cũng hiểu sao?

Nói sang chuyện khác để hạ thấp Tiêu Phàm, xác suất thành công là rất cao, Uông Thuật Đô và Tiết Đào chắc chắn đều rất thích ý kiến lôi cái xấu của Tiêu Phàm ra.

Trưởng phòng Tiêu thật đúng là người tốt, đặc biệt đứng ở đây, làm bia đỡ đạn cho người ta.

Hai hàng lông mày của Trần Dương lập tức dương lên.

Thực ra cô sớm đã muốn đi khỏi, đứng đây như kẻ ngốc nghe bọn họ ba hoa khoác lác, cái gì mà ngân sách, cái gì mà đầu tư, cái gì mà lá xanh làm nền cho hoa hồng?

Chỉ có điều Tiêu Phàm không đi thì cô cũng không thể đi một mình.

Đây là đạo bằng hữu tối thiểu.

Mắt thấy Tiết Đào và Từ Chấn Nam liên tục châm chọc Tiêu Phàm, Trần Dương không thể kiềm chế được muốn trả đũa lại.

Khoe khoang cái gì chứ?

Kiểu người như mấy người, Tiêu Phàm nhắm mắt dùng một ngón tay cũng làm mấy người gục ngã.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, mỉm cười nói.

- Giám đốc Từ, về mặt kiến thức tài chính, quả thật tôi không biết nhiều, chủ đề của các vị, tôi nghe cũng không hiểu, có điều có câu này, tôi muốn nhắc nhở Giám đốc Từ một chút.

- Ồ, câu gì vậy?

- Thời gian này Giám đốc Từ nếu muốn tiến hành hoạt động đầu cơ gì đó, thì cần phải cẩn thận một chút.

Lập tức hai mắt Từ Chấn Nam nhíu lại, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, lạnh lùng nói.

- Trưởng Phòng Tiêu, cậu có ý gì?

- Không có ý gì. Giám đốc Từ, tướng xui xẻo của ngài đã quá rõ ràng rồi, đại họa đang ở trước mắt ngài đấy, giờ hợi canh ba, gặp tài hóa thủy. Nếu không khẩn trương dùng các biện pháp cứu trợ thì cuộc sống sau này sẽ gặp trở ngại đấy.

Tiêu Phảm thản nhiên nói, vô cùng chắc chắn.

- Cậu đùa tôi à?

Từ Chấn Nam sửng sốt, liền cười lớn, tiếng cười rất vang dội, không kiêng nể gì, lập tức liếc xéo từng người.

- Ha ha ha… Thật sự là quá buồn cười. Cậu đang xem tướng cho tôi ư? Tiêu – Đại – Sư.

Từ Chấn Nam kéo âm dài ra, chế giễu nói.

[/CHARGE]

208-gio-hoi-canh-ba-gap-tai-hoa-thuy/237509.html

208-gio-hoi-canh-ba-gap-tai-hoa-thuy/237509.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 374

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.