Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi người đều không tin? Tôi tin!

Phiên bản Dịch · 2346 chữ

Ở đó lập tức phát ra một tiếng cười lớn, vang dội!

Uông Thuật Đô vừa xuất hiện, phần đông khách đều hướng qua bên này.

Vị Uông đại thiếu gia này tuy tuổi còn trẻ, chức vụ hiện tại cũng không cao, nhưng mọi người lại đều biết, Uông Thuật Đô tất không phải nhân vật tầm thường, tương lai nhất định sẽ bay xa vạn dặm. Điều này hoàn toàn có thể đoán được. Hơn nữa ngày ấy chắc chắn sẽ không còn lâu nữa.

Thậm chí còn có người dự đoán, Uông Thuật Đô rất có khả năng trở thành Đại tướng nơi biên cương trẻ tuổi nhất sau thời kiến quốc.

Một chàng trai trẻ tài năng, tiền đồ rộng mở như thế, lại thêm bảng vàng tiếng tăm lừng lẫy của Uông lão gia, làm cho tất cả mọi người đều đến nịnh bợ.

Lời Tiêu Phàm vừa nói với Từ Chấn Nam, rất nhiều khách đã nghe thấy.

Phải nói đến, ở đây có một bộ phận thương nhân thực ra rất tin vào phong thủy tướng số, nhưng Tiêu Phàm cũng “lừa” hơi quá rồi. Thầy tướng bình thường phải suy tính cho người ta lành dữ họa phúc, lời nói thông thường có chút lập lờ nước đôi, lải nhải hù người khác đến sửng sốt. Đâu có giống như Tiêu Phàm nói những lời chết chóc như thế?

Đại họa đang ở trước mắt.

Giờ hợi canh ba, gặp tài hóa thủy.

Đây không phải là muốn giơ mặt ra cho người ta đánh sao?

Có người thậm chí không kìm được, đưa cổ lên xem giờ, trong bụng thầm nghĩ “giờ hợi canh ba là mấy giờ, mấy phút”.

Phương Lê không nhịn được nhíu mày, liếc vợ một cái có chút không vui. Được đấy, gọi cái tên Tiêu gia “giả thần giả thánh” này đến đây làm gì chứ? Không thèm chú ý xung quanh, trước mặt mọi người mà nói hươu nói vượn. Không nói đến chính mình mất mặt, mà ngay cả chủ nhà là Nhiêu Vũ Đình bà cũng không nể mặt.

Em mời khách kiểu gì vậy?

Nhiêu Vũ Đình cũng khẽ cau mày, trong thời gian ngắn, không biết nên làm thế nào cho bớt xấu hổ.

Đứa nhỏ này, nhìn qua là một người khá điềm đạm, tại sao bỗng nhiên lại thế này?

Nếu thật tối nay Tiêu Phàm làm mất mặt một vị khách trong buổi họp mặt mà bà tổ chức, thì bà cũng không nói nhẹ nhàng được.

Tiêu Phàm không cười, cũng không đổi sắc mặt, chỉ có điều giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thản nhiên nói.

- Giám đốc Từ, thực ra bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.

- Ha ha, Tiêu đại sư, cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi thực không nhìn ra giờ hợi canh ba sẽ có đại họa gì xảy ra đấy… Ha ha, giờ hợi canh ba, giờ hợi canh ba…chính là 9h30 đến 9h45 tối nay… Tiêu đại sư, bây giờ là 9h29, nói cách khác, chỉ còn một phút nữa là tôi sẽ cực kì đen đủi phải không?

Từ Chấn Nam ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.

Đầu óc ông ta cũng thật nhạy bén, liền đổi giờ hợi canh ba sang thời gian thủ đô.

- Tiêu đại sư ơi là Tiêu đại sư, tôi cũng từng gặp không ít người cùng ngành với ngài, nhưng thực không ai có được năng lực như ngài đâu. Người ta nói đều là những ngày gần đây hoặc trong năm nay gì đó, phải chú ý Đông Tây Nam Bắc… Ai da, tóm lại là lầm bầm, lải nhải gì đó. Ngài có bản lĩnh hơn bọn họ đấy, không những chính xác đến từng giờ, mà còn chính xác từng phút. Ha ha ha… Lợi hại. Lợi hại. Khâm phục. Khâm phục.

Từ Chấn Nam chắp hai tay, khom người về phía Tiêu Phàm nói thầm trong bụng.

Lại nói, Từ Chấn Nam vốn không phải người lãnh đạm, bây giờ Tiêu Phàm ngay trước mặt rất nhiều người rủa ông ta xui xẻo, cũng khó trách Giám đốc Từ nổi trận lôi đình.

Những người buôn bán không phải rất chú ý lời ăn tiếng nói sao?

Làm gì có người như Tiêu Phàm chứ!

Dù kẻ chọc tôi là con cháu Tiêu gia, nhưng làm tôi không vui thì đừng trách tôi không khách khí!

- Ông lớn tiếng như thế làm gì? Ông làm sao biết được anh ấy nói là không đúng?

Bộ dạng cuồng ngạo này của Từ Chấn Nam sớm chọc tức Phương Do Mỹ, cô liền đi đến bên cạnh Tiêu Phàm, vừa đi vừa trợn mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, mắng Từ Chấn Nam một tiếng.

- Ông không tin lời anh ấy, ông sẽ gặp xui xẻo đấy, biết không hả?

Tiểu nha đầu tiếp tục hét lên.

Về chuyện này, Phương Do Mỹ có nhận thức riêng của mình, cô ngay từ đầu có đánh chết cũng không tin lời Tiêu Phàm nói, cảm thấy Tiêu Phàm đúng là nói hươu nói vượn. Ai ngờ, lần nào Tiêu Phàm “tiên đoán” đều chính xác như thế, linh nghiệm như thần. Hai ngày trước, nếu không phải Tiêu Phàm chạy đến kịp thời thì cô đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Đến bây giờ, nếu không phải nói là phục sát đất Tiêu Phàm thì ít nhất cô cũng tuyệt đối làm “người một nhà” với Tiêu Phàm. Từ Chấn Nam như thế, người khác có thể chịu được chứ cô thì không có khả năng nhẫn nhịn.

Phương Do Mỹ bỗng nhiên chạy ra bênh vực kẻ yếu, thật ra là ngoài dự liệu của Từ Chấn Nam. Cho dù tiểu nha đầu này cứ luôn miệng nói ông ta sẽ gặp xui xẻo, nhưng nể mặt Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình, ông ta không thể cư xử với cô như với Tiêu Phàm được.

Cô ta dù sao cũng là đứa trẻ con.

- Tiểu Mỹ! Im miệng!

Phương Lê hừ lạnh một tiếng, quát.

Đứa con gái này, bị làm hư hay là sao thế? Càng ngày càng không có quy củ. Ở nhà, Phương Lê rất nghiêm khắc với con gái, Phương Do Mỹ cũng rất hiểu chuyện, rất ít khi thấy nó thế này.

- Ba!

Phương Do Mỹ liền xoay người, đối mặt với Phương Lê.

- Mọi người đều không tin anh ấy phải không? Không có ai tin phải không? Con tin! Mọi người không tin, vậy thì chờ coi đi, nhìn xem ai là đồ ngốc!

Tiểu nha đầu thẳng cổ la to, trong mắt đã long lanh.

Không phải vì bản thân oan ức, mà là oan ức thay cho Tiêu Phàm.

Tại sao những người này đều có thành kiến với anh ấy?

Anh ấy lại không phải người xấu.

Mắt thấy tiểu nha đầu kia kích động không thôi, Nhiêu Vũ Đình cũng không thể quát mắng cô, liền vội vàng tiến lên hai bước, kéo tay Phương Do Mỹ lại, hạ giọng nói.

- Tiểu Mỹ, không phải như vậy đâu, con hiểu nhầm rồi…

Đương nhiên là muốn dỗ dành cô bé!

- Con không hiểu lầm!

Tiểu nha đầu ngoan cường nói to.

- Mọi người đều không tin, tôi tin!

Không khí lúc đó bỗng trở nên lung túng vô cùng.

Uông Thuật Đô liền đứng dậy, cười nói.

- Tiểu Mỹ à, chúng tôi đang nói đùa đấy. Tiêu Phàm là bạn học của tôi, chúng tôi đều là người quen cũ, chúng tôi thường xuyên nói giỡn thế đấy. Giám đốc Từ, ngài cũng đừng để ý.

Đối mặt với Uông Thuật Đô, sắc mặt Từ Chấn Nam dịu đi, nhếch mép cười nói.

- Trưởng phòng Uông, tôi không để ý. Ha ha…Đùa thôi, đùa thôi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Giám đốc Từ, tôi không đùa giỡn với ngài. Thị trường chứng khoán nước ngoài, tình huống nào cũng có thể xảy ra. Giám đốc Từ tốt nhất vẫn nên thận trọng một chút.

Từ Chấn Nam tức giận.

Thế này là thế nào đây, tôi cho cậu một lối thoát, cậu còn không biết mượn cớ mà rút lui à?

Tôi đây là nể mặt Uông đại thiếu gia, cũng là nể mặt Phương Lê, Nhiêu Vũ Đình, so đo với Tiêu đại thiếu gia cậu làm gì, thật mất thể diện.

Cho cậu lối thoát cậu không đi, cậu vẫn cứ muốn ép tôi, tôi sẽ lột sạch da mặt cậu.

- Tiêu đại sư, nói như vậy, cậu đã nắm được Từ Chấn Nam tôi rồi ư? Cậu vẫn cho rằng tôi sẽ gặp xui xẻo ư?

Từ Chấn Nam cắn răng, lạnh lùng hỏi lại.

Tiêu Phàm lắc đầu, khẽ thở dài.

- Giám đốc Từ, không phải tôi cho rằng ngài sẽ gặp xui xẻo, mà là vận của ngài như thế.

- Được rồi, được rồi, vận tôi không tốt, số mệnh của Lão Từ tôi không tốt. Đúng không?

Từ Chấn Nam thật sự đã nghiến răng nghiến lợi rồi.

Những vị khách đứng ngoài quan sát cũng đều chau mày lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm. Vô cùng bất mãn.

Cái này cũng hơi quá rồi.

Người ta không phải đã cho cậu lối thoát rồi sao?

Làm thế để làm gì?

Uông Thuật Đô và Tiết Đào liếc mắt nhìn nhau, cũng khẽ lắc đầu. Uông Thuật Đô tỏ ý cảm thông, Tiêu Phàm “học đạo”, không nên cho những cái xấu vào đầu chứ? Trong mắt Tiết Đào lại có chút hả hê khi nhìn thấy sắc mặt của kể gặp họa.

Trưởng tôn của Tiêu lão gia hôm nay làm trò cười cho thiên hạ rồi.

Vài ngày sau đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu cũng sẽ không phải thiếu, một lúc của buổi tối nay cũng đủ làm truyện cười cho mấy ngày sau.

- Tiêu đại sư, cậu đã căm hận Từ Chấn Nam tôi như vậy, trông chờ tôi xui xẻo như vậy, vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi thực sự xui xẻo, Từ Chấn Nam tôi sẽ dập đầu tạ tội với cậu, nam tử hán đại trượng phu nói lời giữ lời. Ngược lại, nếu cậu đoán không chính xác, vậy nói thế nào đây? Có phải cậu cũng dập đầu tạ tội tôi không?

Từ Chấn Nam mặt đen lại, từ sâu trong yết hầu nói lên vài câu, hai mắt hung tợn nhìn thẳng Tiêu Phàm, hận không thể một hơi nuốt chửng hắn.

- Giám đốc Từ, không cần phải dập đầu tạ tội, ngài vẫn nên cẩn thận ứng phó với chuyện sắp xảy ra đi.

Tiêu Phàm vẫn khí định thần nhàn như cũ, không chút sợ hãi.

- Cậu …

Từ Chấn Nam gần như bị chọc tức đến học máu.

Đây không phải là xỏ lá sao?

Lão Tiêu, sao lại có người như cậu chứ!

- Tiêu Phàm.

Nhiêu Vũ Đình cũng nhịn không được, nhíu mày gọi một tiếng.

Tuy nhiên với chuyện này trong lòng Nhiêu Vũ Đình cũng nửa tin nửa ngờ. Dẫu sao, bà cũng từng có kinh nghiệm với những “tiên đoán” của Tiêu Phàm, với nhận thức đối với Tiêu Phàm, so với người khác cũng có chỗ bất đồng.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, căn bản không có ý dàn xếp, nhượng bộ.

Đúng lúc này, điện thoại di đông ở trong túi Từ Chấn Nam dồn dập vang lên, Từ Chấn Nam âm trầm, cầm điện thoại lên tay, vừa nhìn xuống, hai mắt hơi hơi ngưng tụ, nhấn nút trả lời.

Đây là người đại diện ở bên Mỹ gọi đến.

- Alo…

Từ Chấn Nam mới nói một chữ, bên kia đã vội vàng kêu to.

- Từ tổng, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi…

Có lẽ vì lo sợ quá mức, người đại diện cũng không nói được lên lời.

- Xảy ra chuyện gì?

Từ Chấn Nam đè cuống họng, gầm lên một tiếng.

- Lúc bắt đầu phiên giao dịch, công ty Bác Tư xảy ra chuyện, chúng ta… ngân hàng chúng ta đang bắt đầu giao dịch. Từ tổng, bây giờ đang hạ, phải lập tức dừng lại… Từ tổng, mau nghĩ cách đi, Từ tổng…

- Cậu nói cái gì? Cái gì hạ?

Từ Chấn Nam mặt biến sắc, trong nháy mắt từ âm u chuyển thành tái mét, mồ hôi trên trán rỉ ra, dưới ánh đèn, một vầng trán long lanh nước.

- Từ tổng, theo tin tức vừa tìm được, công ty Bác Tư nghi là có dính líu đến chuyện làm giả sổ sách, vi phạm nguyên tắc giao dịch công bằng, bị… bị tước thương hiệu rồi………. Từ tổng, không xong rồi, đã bị tước thương hiệu thật rồi!

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của người đại diện, cách xa vạn dặm cũng có thể nghe ra được, giọng nói người đại diện tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Từ Chấn Nam ngây người.

Một tiếng “Bốp”, di động từ tay rơi xuống.

Tứ Chấn Nam lại ngơ ngác, không hề có cảm giác.

Lại không ai hiểu rõ bằng ông ta, ngân hàng Đại Sinh gặp chuyện ở nước ngoài, đối với ông ta, đối với cả ngân hàng Đại Sinh có ý nghĩa như thế nào.

Ngày tận thế đã đến!

Các vị khách xung quanh cũng từng người đều kinh ngạc.

Uông Thuật Đô không kìm được, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút.

21h42.

Thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch mới được 12 phút, ngân hàng Đại Sinh ngừng rồi.

Giờ hợi canh ba!

Gặp tài hóa thủy!

[/CHARGE]

209-moi-nguoi-deu-khong-tin-toi-tin/237510.html

209-moi-nguoi-deu-khong-tin-toi-tin/237510.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 337

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.