Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu hành hay là tu ma

Phiên bản Dịch · 2346 chữ

Trên tầng bốn mươi chín, tòa nhà Trung Thiên.

Hoa viên không trung.

Cơ Khinh Sa vứt bỏ túi xách tay, cởi giày cao gót, chân trần đi vào trong hoa viên, hít thở sâu vài lần trong bầu không khí trong lành, thực hiện động tác mở rộng vận động vùng ngực. Khói bụi phủ kín ngày càng nghiêm trọng, hoa viên không trung trong khoảng thời gian này đều toàn bộ đóng kín cửa. Mặc dù bên ngoài làn khói xám bao phủ, nhưng bên trong không khí trong lành, phong cảnh dễ chịu.

Không khí bên trong bức tường và bên ngoài bức tường, rõ ràng là hai thế giới khác nhau.

Hoạt động tay chân một hồi, Cơ Khinh Sa lúc này chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế được đặt dưới cây dù lớn, thản nhiên nói:

- Diệp vương, nếu đã đến đây, thì làm gì phải ẩn ẩn nấp nấp ở đó làm gì?

- Tôi thấy cô tâm tình dường như không tệ, nên không dám quấy rầy.

Một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia hoa viên. Theo sau đó Diệp vương thân hình cao lớn cũng vòng đi lại.

Cơ Khinh Sa miệng hé nụ cười chế nhạo, quay đầu đi, thản nhiên nhìn Diệp Cô Vũ nói:

- Vậy sao? Diệp vương từ khi nào đã biết quan tâm đến suy nghĩ của người khác rồi hả? Không giống tác phong của anh.

Diệp Cô Vũ hai hàng lông mày hơi gương lên, nói:

- Tôi ở trong tâm trí của cô là ấn tượng như vậy sao?

Cơ Khinh Sa cười cười, nói:

- Diệp vương, anh gạt được người khác nhưng không gạt được chính anh? Mặc kệ anh ngày thường nhã nhặn thủ lễ, chẳng qua chỉ là giả vờ thôi. Khi đến thời khắc mấu chốt, một khi vì lợi ích của mình, đến lúc đó anh không thể giả vờ được nữa?

Diệp Cô Vũ cũng cười, cùng một ý nghĩa mỉa mai, nhìn Cơ Khinh Sa, chậm rãi nói:

- Nghe cái ý này, Cơ tổng không phả là người như thế này, là hoạt lôi phong, có thể sẵn sàng hi sinh lợi ích của mình vì người khác?

Cơ khinh Sa thản nhiên nói:

- Tôi không phải là người như vậy, nhưng người như thế quả thực có, hơn nữa còn không ít. Ví dụ như Tiêu phàm người mà anh kiên kỵ, chính là một người như vậy.

Diệp Cô Vũ nở nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói:

- Đó là vì môn quy của Vô Cực Môn như thế. Hắn là chưởng giáo, không thể không thi hành giáo quy. Cô cho rằng sâu trong tâm, hắn thật sự muốn làm như vậy sao?

Thần sắc của Cơ Khinh Sa nghiêm túc, chậm rãi nói:

- Diệp vương, anh lầm rồi. Tôi cho rằng, Tiêu Phàm bản tính vốn như thế. Mặc kệ hắn có phải là Chưởng giáo Vô Cực Môn hay không, hắn đều có phong cách làm việc như vậy. Chính vì như vậy Tổ sư mới có thể đem chức vị Chưởng giáo truyền cho hắn mà không truyền cho người khác... Tuyệt đối không thể lầm.

Diệp Cô Vũ hai mắt nhíu mạnh lại.

Trong chớp nhoáng, Cơ Khinh Sa rõ ràng cảm nhận được một sát khí rất mạnh đập vào mặt.

Thậm chí Phạm Nhạc vẫn đứng trong phòng làm việc, chưa từng đi vào hoa viênkhông trung, đột nhiên đặt chân tiến vào, vô cùng cảnh giác nhìn thẳng vào Diệp Cô Vũ.

May mắn thay sát khí` tức thì trôi qua, Phạm Nhạc cũng không có tiến thêm một bước.

Diệp Cô Vũ liếc nhìn Phạm Nhạc một cái, khóe miệng hiện lên một chút xem thường.

Đúng là Diệp Cô Vũ chợt sinh ra sát ý, Cơ Khinh Sa dường như đã đoán trước, lại vẫn bất động như trước, thản nhiên nói:

- Diệp vương, tôi biết anh và Tiêu Phàm hoàn toàn bất đồng. Có lẽ Vô Cực Môn nhân tài đông đúc, luận bản lĩnh, thì các sư huynh sư tỷ của Tiêu Phàm có lẽ có tư cách đảm nhiệm chức Chưởng giáo, truyền thừa y bát của Chỉ Thủy tổ sư. Nhưng luận về phong cách làm việc, luận tâm nhân hậu, ngoại trừ Tiêu Phàm, Vô Cực Môn quả thật không có người thứ hai có thể được Chỉ Thủy tổ sư coi trọng. Giang sơn chỉ vững chắc ở dức không hiểm. Lựa chọn của Chỉ Thủy tổ sư năm đó tôi cho rằng vô cùng chính xác.

Diệp Cô Vũ liền cười rộ lên, thần sắc càng trở nên lạnh lùng hơn nói:

- Cơ tổng, cô không phải truyền nhân của Vô Cực Môn, Vô Cực Môn do người như thế nào thống lĩnh, cô có tư cách gì bình luận? Từ ngàn năm nay, Vô Cực Môn đặc biệt quan trọng không phải là nhân nghĩa, đạo đức gì, mà là tìm về chương sách thất lạc. Tiêu dao trường sinh, công sâm tạo hóa, mới là đúng lý. Một trường phái giang hồ, mà coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình sao?

Cơ Khinh Sa không tức giận một chút nào, lập tức nói:

- Bất kể là Tiêu dao trường sinh hay là công sâm tạo hóa, đều là nghịch thiên hành sự. Ý trời không thể trái lại, không làm việc thiện, không tích công đức, thì làm sao được trời chiếu cố?

Diệp Cô Vũ cười lạnh tiếng nói:

- Kham phá thiên cơ, cũng không chỉ có làm việc thiện tích đức mà phải dùng mọi thủ đoạn. Cô không hiểu, đó là vì cô căn bản không đứng bên mép vực sâu, cô vẫn còn kém xa lắm.

- Tôi dĩ nhiên kém xa, nhưng tôi cũng biết, nếu thật là như vậy, thì đó không phải tu hành mà là tu ma rồi.

Diệp Cô Vũ lời nói không chút khách khí, Cơ Khinh Sa cũng không tức giận, chỉ thản nhiên cười, nói. Dù sao lời Diệp Cô Vũ nói cũng có thể xem là sự thật, luận về trình độ thuật pháp, cô thật sự còn kém xa.

Diệp Cô Vũ vừa nhấc tay, đã ngừng lại nói với Cơ Khinh Sa:

- Khinh Sa, cô nên biết, hôm nay ta đến đây không phải để tranh luận với cô về vấn đề nhàm chán đó. Nói chuyện đàng hoàng đi.

- Chuyện đàng hoàng? Vừa rồi ở hội sở Hoa Nhài, Tiêu Phàm có nói với tôi, hắn lần này đi Đông Đão, ở trong địa cung ngầm của tổng đàn “Cửu quỷ lưu” tìm được đầy đủ khẩu quyết và pháp tướng tu luyện “Ác quỷ đạo”.

Diệp Cô Vũ hai hàng lông mày giương mạnh lên nói:

- Tìm được đầy đủ khẩu quyết và pháp tướng tu luyện “Ác quỷ đạo” sao? Ở tổng đàn của Cửu Quỷ Lưu tìm được sao?

Rất dễ dàng nhận thấy ở Diệp Cô Vũ có chút ngạc nhiên ngoài mong đợi. Phám môn tu luyện "Luân hồi tương ác quỷ đạo" của Vô Cực Môn ngay cả ghi chép “trong “Vô Cực Thuật Tàng” đều không hoàn chỉnh, tại sao lại mọc ở Đảo quốc, hơn nữa là tìm thấy tại tổng đàn của một trường phái vô cùng tà dị trên một hòn đảo xa xôi hẻo lánh ở phía Bắc.

Cơ Khinh Sa nói:

- Đây chính miệng Tiêu Phàm nói.

Diệp Cô Vũ gật đầu.

Nếu Tiêu Phàm chính miệng nói, thì chắc là thật không thể nghi ngờ. Như bọn họ vừa rồi thảo luận về tính cách của Tiêu Phàm, cơ bản không phải người dối trá.

- Pháp môn tu luyện của “Ác quỷ đạo” làm sao lại chạy đến Đảo quốc?

Diệp Cô Vũ có chút khó hiểu.

Có vẻ như khoảng cách có chút xa. Cho dù trong xã hội hiện đại ngày nay, giao thông giữa Trung Nguyên vào Đông Đảo cũng không được coi là vô cùng tiện lợi, muốn đi Đông đảo một lần, cũng không phải quá dễ dàng. Hơn một nghìn năm trước, khẩu quyết và pháp tướng tu luyện này lại “Phiêu dương quá hải” (Vượt qua ngàn sóng gió) đi đến đảo quốc khác, khó khăn quá lớn, thật không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên lại nói, chính là bởi vì pháp môn tu luyện của “Ác quỷ đạo” ngàn dặm xa xôi chạy đến Đảo quốc, hơn nữa lại được cất giấu trong cung điện ngầm của tổng đàn của “Cửu quỷ lưu”, cũng khó trách qua nhiều năm như vậy, vô số đệ tử của Vô Cực Môn đều tìm không thấy văn chương thất lạc.

Ai có thể nghĩ đến, còn có văn chương lưu lạc đến nơi xa như vậy?

Theo như Tiêu Phàm nói rằng, tượng đá to lớn do sáu pháp tướng của “Ác quỷ đạo” điêu khắc thành đứng sừng sững ở vị trí trung tâm tại tổng đàn của “Cửu quỷ lưu”, có vẻ như là trung tâm của toàn bộ cung điện ngầm. Tiêu Phàm phỏng đoán, đạo thống của “Cửu quỷ lưu” chính là thành lập trên “Ác quỷ đạo”. Kiếm thuật của Cửu quỷ lưu trên sáu pháp tướng đều dấu vết của “Ác quỷ đạo”.. Khẩu quyết và pháp tướng tu luyện của “Ác quỷ đạo” có thể là trung tâm trọng yếu của Cửu quỷ lưu. Lại tham khảo về truyền thừa của các trường pháikiếm thuật và Ninjutsu (nghệ thuật gián điệp và ám sát thời phong kiến Nhật Bản của các Ninja) khác ở Đông Đảo quốc, cuối cùng hình thành truyền thừa hoàn chỉnh của “Cửu quỷ lưu”.

- Nếu thật là như vậy Tiêu Phàm phân tích cũng rất có lý. Buồn cười thay những người Đông Đảo này lại không biết. “Ác quỷ đạo” chỉ là một phần trong sáu phần của “Vô Cực Cửu Tương Thiên”, cứ tưởng rằng là công pháp đầy đủ. Họ một lòng tìm hiểu “Ác quỷ đạo”, không khẩu quyết và pháp tướng tu luyện khác phụ trợ, khó trách càng đi càng sai lệch, cuối cùng trở thành

“Cửu quỷ lưu”, một thứ chẳng ra gì như vậy.

Diệp Cô Vũ nói, khóe miệng lại hiện ra ý khinh thường.

“Cửu quỷ lưu” ở Đông Đảo, cổ nhiên là một trường phái nổi danh, trong giáo phái cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thanh danh hiển hách, thậm chí đề cao gia tộc Liễu Sinh, một đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm như vậy. Nhưng trong mắt Diệp Cô Vũ, đó chỉ là mảnh chắp vá hỗn tạp mà thôi.

Không có tôn sư của Vô Cực Môn chính miệng truyền thụ, trước sau không có pháp tướng và khẩu quyết tu luyện, chỉ dựa vào công pháp của “Ác quỷ đạo”, thì có thể sáng tạo ra đạo thống lợi hại gì chứ?

Diệp Cô Vũ đương nhiên không để vào mắt.

- Khinh Sa này, pháp tướng tu luyện của “Ác quỷ đạo” này, ta có chút hứng thú, cô đi tới hội sở xin Tiêu Phàm một phần đi.

Diệp Cô Vũ thuận miệng nói, mà không hề suy nghĩ, dường như hết thảy là điều đương nhiên vậy.

Cơ Khinh Sa không khỏi bật cười, thản nhiên nói:

- Diệp vương, anh đề cao tôi quá rồi đấy. Tiêu Phàm với tôi chỉ ở mức giao hảo, không thâm sâu giống như anh nghĩ đâu. “Ác quỷ đạo” này là công pháp chính Tiêu Phàm tu luyện, anh cho rằng hắn sẽ dễ dàng phục chế ra cho tôi một phần hay sao? Tôi có lý do gì mà có thể đề xuất với hắn như vậy?

Diệp Cô Vũ khoát tay áo, không thèm để ý chút nào nói:

- Đây là việc của cô. Nếu như giao tình của cô với hắn không đủ, vậy cô nên nghĩ cách để làm cho giao tình của cô với hắn sâu hơn một chút, không lý do gì, vậy thì cô hãy nghĩ ra một lý do đi.

Tóm lại, ta phải tu luyện khẩu quyết và pháp tướng, dù cho có dùng bất cứ biện pháp gì, đó là chuyện của cô, ta không quan tâm.

Đây mới đúng là phong cách của Diệp Vương.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng biến đổi, “Hừ” một tiếng.

Diệp Cô Vũ gật đầu đi nhanh về phía bên kia văn phòng.

Vào lúc này, phía sau hòn non bộ của hoa viên không trung, một trận gió nhẹ thổi qua đã dấy lên một trận nước dao động, một thân ảnh màu trắng mảnh mai lóe ra, gắt gao đi theo ở phía sau Diệp Cô Vũ.

Cặp mắt của Cơ Khinh Sa bỗng dưng co rút lại.

Cô chưa nhận ra, ngoại trừ Diệp Cô Vũ, trong hoa viên còn người khác sao.

Một bạch y nữ dáng người xinh đẹp, trên mặt che một mảnh lụa mỏng, bước chân khoan thai, mềm mại, dáng điệu tựa như tiên nữ chốn nhân gian. Trong mắt Cơ Khinh Sa cô gái này cũng không phải là quá xinh đẹp.

- Cơ tỷ tỷ, hoa viên này thật xinh đẹp.

Lúc đi qua người Cơ Khinh Sa, Bạch Tô Tô khúc khích cười, giọng nói nhỏ nhẹ, nũng nịu, diêm dúa lẳng lơ.

Cơ Khinh Sa lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

Đối với địch ý của Cơ Khinh Sa, Bạch Tô Tô dường như không thấy, lại khẽ cười, đi ở phía sau Diệp Cô Vũ, lặng yên không một tiếng động, giống như một cơn gió thổi qua, đảo mắt một cái đã không thấy tung tích.

Sắc mặt của Cơ Khinh Sa trở nên càng thêm khó coi.

403-tu-hanh-hay-la-tu-ma/1162110.html

403-tu-hanh-hay-la-tu-ma/1162110.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 607

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.