Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch thiên cải mệnh lần nữa sao?

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

- Sư đệ, nghe nói lệnh tổ Tiêu lão gia lại không khỏe sao?

Văn Thiên vuốt vuốt chòm râu, cau mày nói.

Tiêu lão gia nằm ở bệnh viện tổng, về lí mà nói, dĩ nhiên là cơ mật, nhưng làm sao giấu được Văn nhị thái gia đây? Từ khi Văn nhị thái gia vào kinh, với sự giúp đỡ âm thầm của Tiêu gia, ông ta sớm đã đưa sừng ra khắp nơi. Hơn nữa, trước kia, quan hệ của Văn nhị thái gia ở kinh thành rất rộng rãi. Văn nhị thái gia uy chấn Hoàng Hải mấy chục năm, mạng lưới quan hệ không chỉ giới hạn ở Hoàng Hải. Rất nhiều các quan chức trung tầng và hạ tầng mà ông ta kết thân trước đây, nhiều năm như vậy, giờ cũng đã là những nhân vật tầm cỡ cao cấp nhất.

- Phải, mấy hôm trước đã vào bệnh viện tổng rồi.

Sắc mặt Tiêu Phàm có vẻ lo lắng.

Rời khỏi hội trường Hoa Nhài, Tiêu Phàm liền đi thẳng đến chỗ nhị sư huynh, có một số việc cần phải từ từ thương lượng với Văn nhị thái gia.

- Tình hình thế nào?

Văn Thiên quan tâm hỏi thăm.

- Không tốt lắm...

Tiêu Phàm lắc đầu, kể lại chuyện mấy ngày trước Tiêu lão gia phải nhập viện.

- Có chuyện này sao?

Văn nhị thái gia lập tức giật mình, ngạc nhiên nói.

- Lực thiên cơ che đậy của sư đệ mạnh thế mà, thật sự không nhìn ra manh mối nào ư?

Với Văn nhị thái gia mà nói, tình hình thế này có thể nói là cực kì hiếm thấy.

Có thể nói Vô Cực Môn được kế thừa thuật pháp uyên thâm nhất, chưởng giáo chân nhân lại đại diện cho trình độ cao nhất ở Vô Cực Môn. Tuy Tiêu lão gia và Tiêu Phàm là cùng huyết thống, nhưng ngay cả một chút manh mối cũng khó thăm dò, điều này làm cho Văn Thiên cảm thấy khó mà lý giải được.

Tiêu Phàm cau mày.

- Sau khi nghịch thiên cải mệnh, tưởng rằng sẽ tìm ra được thiên cơ, hóa ra khó lại càng thêm khó. Có điều theo như tình hình trị liệu của bệnh viện mấy ngày nay, quả thật không tốt, hầu như bất cứ loại thuốc nào cũng đều không có tác dụng, cơ thể lão gia đều tự động bài xích với tất cả các phương pháp trị liệu.

- Lẽ nào thiên cơ muốn quay về quỹ đạo ban đầu của nó...

Văn nhị thái gia thì thào nói.

Mặc dù nói, Văn nhị thái gia có thể coi là một thế hệ đại sư pháp thuật, nhưng chuyện nghịch thiên cải mệnh thế này lại chưa từng làm, thậm chí còn rất hiếm gặp. Suy cho cùng, mối nguy hiểm tiềm ẩn bên trong nghịch thiên cải mệnh đối với đại sư là rất cao, trừ trường hợp bất đắc dĩ, không thì sẽ không có ai tình nguyện thử.

Đương nhiên, dốc lòng cải tà quy chính thì đừng nhắc tới tà ma ngoại đạo, lấy việc giết hại người khác để thỏa mãn chính mình. Nhưng từ xa xưa đã tương truyền rằng, cải tà quy chính dĩ nhiên cũng không thể thành chính đạo, tâm tính vốn đã bị ma hóa hoàn toàn, cũng không được coi là người bình thường được nữa.

Sau khi nghịch thiên cải mệnh, lực thiên cơ sẽ vận hành thế nào, gần như không theo bất cứ một quy luật nào.

- Sợ rằng đúng là như vậy.

Ngữ khí của Tiêu Phàm cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Cho dù không có cách nào thăm dò được thiên cơ, nhưng dựa vào suy đoán thông thường thì sẽ là như thế, tình trạng sức khỏe lão gia đang nhanh chóng trở nên trầm trọng, nếu như không nghĩ ra được biện pháp nào, có lẽ tính mạng chỉ còn là một sớm một chiều.

Hoàn toàn giống như tình hình xấu nhất mà lúc đầu Tiêu Phàm dự đoán.

- Sư đệ, nếu thật sự là như thế thì cũng coi như ý trời khó tránh.

Văn nhị thái gia lắc đầu, chậm rãi nói.

Ông ta đương nhiên biết, tầm quan trọng của Tiêu lão gia đối với Tiêu gia, thậm chí là cả “Tiêu hệ”. Trong thời khắc mấu chốt này, khi Tiêu lão gia buông tay ra đi, “Tiêu hệ” chưa được hình thành thực sự, đang ở trong thời điểm suy yếu, đừng nói đến chống lại các thế lực chính trị khác, e là ngay cả sức lực bảo vệ chính mình cũng không có.

Không lâu sau xem chừng, cũng sẽ quyết định dựa vào các thế lực bên ngoài. Một khi Tiêu lão gia mất, thái độ lập tức có thể sẽ thay đổi 180 độ. Không cẩn thận có thể dẫn đến “hiệu ứng tuyết lở”, khiến cho một số người vốn trong lòng thấp thỏm, con cháu họ Tiêu không đủ kiên định cũng hạ quyết tâm “lánh đầu minh chủ”. Lúc đánh giặc, có thể gọi là “quân chết như ngả rạ”, dùng ở trong bàn cờ chính trị, cũng như nhau cả thôi.

Còn nếu cứ muốn nhanh chóng mở rộng thực lực, thì các trọng tướng của Tiêu hệ cũng sẽ ra tay, tứ phía xuất kích, đắc tội với không ít người. Thừa dịp này, những người đó làm sao có thể lịch sự mà xem náo nhiệt được?

Nhìn “Tiêu hệ” lớn mạnh tiến tới vinh quang, trong nháy mắt đã trở nên khốn đốn, tình cảnh rất nguy hiểm.

Nếu theo như quy luật ban đầu, Tiêu lão gia vẫn còn có thể thọ từ ba đến năm năm nữa, nhưng tình hình hiện tại lại tuyệt đối không giống như thế. Có được vốn tích lũy trong mấy năm nay, “Tiêu hệ” có thể thực sự hoàn thiện và ổn định lại. Đến lúc đó, cho dù lão gia qua đời, chỉ cần ứng đối ổn thỏa, có chuẩn bị trước thì cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến Tiêu hệ.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, từ từ nói.

- Sư huynh, e rằng phải phạm vào ý trời thôi. Bằng không, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng, không chịu đựng nổi...

Đôi lông mày trắng như tuyết của Văn nhị thái gia càng nhíu chặt hơn.

- Sư đệ, tâm trạng của đệ ta có thể hiểu, tình cảnh Tiêu gia hiện nay ta cũng hiểu rất rõ. Nhưng sự đệ làm sao có thể làm trái ý trời được? Lẽ nào vẫn có thể luyện chế “càn khôn đại hoàn đan” để “nghịch thiên cải mệnh” nữa sao?

- Tại sao không thể?

Tiêu Phàm nghiêm túc hỏi ngược lại.

Văn nhị thái gia kinh ngạc, nhìn thẳng vào Tiêu Phàm, chòm râu trắng vểnh lên, nói.

- Sư đệ, đệ nói đùa sao? Chuyện nghịch thiên cải mệnh thế này đã làm một lần rồi, sao có thể làm lần nữa? Hơn nữa, luyện chế dược liệu “càn khôn đại hoàn đan”, ai luyện thuốc cho đệ, ai thay đệ làm? Luyện thuốc ít nhất cần bốn mươi đến năm mươi ngày, Tiêu lão gia còn có thể đợi được lâu như vậy sao? Chuyện này đệ không phải không biết.

Giọng điệu ông ta đã trở nên nghiêm nghị hơn, không hề che giấu ý trách cứ.

Biết tình cảm sâu đậm của ông cháu họ, cũng biết tình thế hiện nay, Tiêu gia và Tiêu hệ không thể tách khỏi “cây kim thần của Định Hải” là Tiêu lão gia, nhưng ý trời là như thế, rõ ràng biết không thể miễn cưỡng, đây cũng không phải là cách hay.

Lại nói, cái này thật sự không phải dùng sức mạnh mà có thể làm được.

Tiêu Phàm lại không hề lo lắng, chậm rãi nói.

- Sư huynh, muốn nghịch thiên cải mệnh, ngoài càn khôn đại hoàn đan ra, kỳ thật còn cách khác.

- Cách khác? Cách gì?

Văn nhị thái gia nhìn sâu vào mắt Tiêu Phàm, lòng đầy nghi hoặc.

Với những gì mà ông ta biết về Tiêu Phàm thì trong chuyện đại sự thế này, nếu không chắc được tám phần trở lên, vị sư đệ chưởng giáo này tuyệt đối không nói tùy tiện. Có điều trong khoảng thời gian ngắn, Văn nhị thái gia lại không nghĩ ra được còn có cách khác có thể nghịch thiên cải mệnh cho Tiêu lão gia lần nữa.

Tiêu Phàm nhìn nhị sư huynh, cười không nói.

- Thiên vương đan?

Văn Thiên đột nhiên tỉnh ngộ ra, không khỏi kêu lên thất thanh.

- Cậu muốn dùng thiên vương đan để cải mệnh cho Tiêu lão gia?

- Đúng thế.

Tiêu Phàm nói một cách chắc chắn.

- Nhưng mà, sư đệ, cậu phải hiểu rõ, thiên vương đan này là để lại cho cậu, để phòng khi cần đến trong thời khắc quan trọng. Loại linh đơn từ thời xa xưa để lại này chỉ có thể tình cờ gặp được chứ không thể cầu mà có được, thời này e rằng khó có thể tìm được viên thứ hai...

Nói trắng ra viên “thiên vương đan” này là bùa hộ mệnh cuối cùng của Tiêu Phàm. Sau khi nghịch thiên cải mệnh, tuổi thọ của hắn đều là “trộm được”, không ai biết được một ngày nào đó, thọ mạch trong cơ thể hắn sẽ đột nhiên bị cắt đứt. Đến lúc đó, “Thiên Vương Đan chính là tiên đan cứu mạng của hắn.

- Sư huynh, những điều huynh nói đệ đều hiểu, nhưng trước mắt, huynh chắc cũng biết, tính mạng của lão gia quan trọng hơn tính mạng đệ. Đệ cho dù có “Thiên Vương Đan” trong tay, chỉ sợ cũng khó chống lại được các đả kích ngấm ngầm hay công khai.

Tiêu Phàm nói, giọng nói bình thản.

Sau khi Tiêu lão gia đột ngột qua đời, Tiêu lão gia có kết cục như nào thì suy diễn ra chính Tiêu Phàm cũng sẽ có kết cục đó, một năm trước đã được mặc định như thế. Chính vì vậy, Tiêu Phàm mới quyết định lấy “thiên mệnh ứng kiếp” để nghịch thiên cải mệnh cho Tiêu lão gia, tiết kiệm thời gian cho lão gia.

Hiện tại, cục diện cũng không nảy sinh thay đổi mang tính bản chất.

Nếu bây giờ lão gia ra đi, tình hình sẽ vẫn tồi tệ như nhau.

Một viên Thiên Vương Đan chỉ có thể kéo dài tính mạng cho một người, đương nhiên phải nghĩ cách làm “hiệu quả” nhất.

- Sư huynh, lần này đi Đông Đảo, có thể tìm được khẩu quyết và pháp tướng tu luyện của “Ác quỷ đạo” hoàn chỉnh tại tổng đàn của “cửu quỷ lưu”, huynh không cảm thấy đây là ý trời à?

Tại cung điện ngầm ở trong lòng đất, mặc dù Tiêu Phàm chỉ thoáng nhìn qua “ác quỷ đạo”, chỉ xem khẩu quyết tu luyện điêu khắc trên pháp tướng thứ sáu có một lần, nhưng sớm đã khắc sâu trong lòng, không thể phai mờ.

“Xem qua là nhớ” vốn là một trong những thiên bẩm xuất chúng mà Tiêu Phàm có.

Năm nay Tiêu Phàm không quá hai mươi mấy tuổi, tuy nhiên bất luận là thuật pháp, y đạo hay là võ công, đều đã đạt được trình độ cao nhất, không phải trời cho tư chất “xem qua là nhớ”, thì làm sao có thể chứ?

- Sư đệ, ta đồng ý với cách nói này...

Văn nhị thái gia vuốt vuốt chòm râu trắng, xoa cằm.

Văn chương của “luân hồi tướng” đã thất lạc hơn một nghìn năm, từ thế kỉ thứ mười đến nay, các thế hệ của Vô Cực Môn đều không ngừng tìm kiếm, nhưng phần lớn đều không có kết quả. Còn bây giờ, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, các chương văn thất lac như “tu la đạo” và “ác quỷ đạo” đều lần lượt xuất hiện, bị Tiêu Phàm đoạt được. Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà hẳn là ý trời.

Chỉ cần Tiêu Phàm có thể nhanh chóng khôi phục trình độ thuật pháp, thậm chí tu luyện “luân hồi tướng” đạt được trình đồ cao nhất, cho dù không có “Thiên Vương Đan”, những tổn thương mà hắn chịu phải cũng có hy vọng khỏi hẳn.

- Sư huynh, đệ chỉ lo, “Thiên Vương Đan” không thực sự có hiệu lực như trong truyền thuyết.

Nếu là lần đầu tiên nghịch thiên cải mệnh cho lão gia, Tiêu Phàm sẽ không lo lắng như vậy. C điều trước mắt, “Thiên Vương Đan” cho dù khó lương hơn đi chăng nữa, có thể một lần nữa cải mệnh cho Tiêu lão gia hay không, Tiêu Phàm thực sự không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Văn Thiên cười nói.

- Về điểm này thì không cần phải lo, phương pháp luyện chế “Thiên Vương Đan” không phải sư đệ không biết. Trong “thuật tàng” đã ghi lại rõ ràng, luyện chế “Thiên Vương Đan”, ngoài những linh dược khó tìm ra thì có một điều kiện quan trọng chính là người luyện chế ít nhất phải có trình độ “thiên nhân cảnh”. Người xưa tương truyền, “thiên nhân cảnh” có thể trải khắp nhân gian, nhìn thấu luân hồi tam giới, rất dễ tìm thấy những thứ thuộc sơn tinh thủy quái. Đây cũng là nền tảng cho việc chuẩn bị tu luyện “trường sinh tướng”.

Cái goi là “Trường sinh” chính là hành sự trái với ý trời. Số kiếp hay số phận thì không thể thay đổi, làm sao chống lại được số phận? Nếu muốn thay đổi số mệnh sẽ không tránh khỏi sát thương. Không thể đi ngược lại “Đạo trường sinh”. Chỉ có chuyển số kiếp sang vật vô tri vô giác thì mới có thể không bị sát thương.

Theo một ý nghĩa khác, “Thiên Vương đan” kì thật chính là thứ mà những đại sư lớn trong cổ đại khó mà có được.

- Đúng là như thế, vậy đệ không lo nữa rồi.

Văn Thiên nhìn hắn một cái, chậm rãi hỏi.

- Sư đệ, đã quyết định rồi sao?

- Quyết định rồi.

- Tốt lắm, một khi đã như vậy, về chuyện này chúng ta phải cố gắng tận dụng. Chúng ta ném miếng mồi này ra đi, nhất định những kẻ núp trong bóng tối kia sẽ sẽ lộ diện.

Đôi mắt Văn nhị thái gia chăm chú, trầm giọng nói.

- Sư huynh, anh hùng chí lớn gặp nhau rồi!

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, gật đầu.

Hai huynh đệ nhìn nhau, bật cười ha hả.

Đã đến lúc phải dạy cho những kẻ núp trong bóng tối kia một bài học rồi.

404-nghich-thien-cai-menh-lan-nua-sao/1162111.html

404-nghich-thien-cai-menh-lan-nua-sao/1162111.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 658

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.