Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ sư gia và chưởng giáo sư thúc

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Đúng vào lúc này một chiếc tắc xi chạy đến trước cửa lớn Vô Trần Quan.

Hai nam một nữ tuổi còn trẻ bước xuống xe làm cho người khác nhìn đến sững sờ. Hai người đàn ông thì cũng thôi đi, cô gái thì quả thực là rất đẹp.

Nghiêm chỉnh mà nói thì Tiêu chưởng môn và Phạm Nhạc đều có thể nói là đẹp trai, nếu trách chỉ có thể trách cô gái bên cạnh quá đẹp. Bất luận là Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Cơ Khinh Sa hay là Trần Dương, Phương Do Mỹ không có người nào không phải là đại mỹ nhân.

Tiêu chân nhân không được để ý đến cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng trong mắt của Tôn Chí Quang và Lý đại tỷ tình hình lại không phải như vậy, tên mặt thư sinh đi phía trước đại mỹ nữ đi theo phía sau, không thể nghi ngờ là trong tổ hợp ba người thì tên thư sinh mới là người có địa vị cao nhất.

Lý đại tỷ và Tôn Chí Quang đã ở lâu trong môi trường như thế đã quyết định phương thức bọn họ nhìn nhận mỗi sự vật sự việc về bản chất khác biệt hẳn với những người bình thường.

Nhưng Tiêu Phàm hiển nhiên không để ý đến ánh mắt của những người khác, hắn mỉm cười dùng ánh mắt nhìn qua Lý đại tỷ và Tôn Chí Quang rồi trực tiếp đi thẳng đến vị đạo sĩ trẻ tuổi.

- Đạo trưởng, hữu lễ!

Ánh mắt vị đạo sĩ trẻ tuổi cũng không tồi, nhìn ra được Tiêu Phàm không phải là một vị khách bình thường, vội vàng hoàn lễ nói:

- Vô lượng thọ phúc.

Tiêu Phàm nói:

- Vị đạo trưởng này, tại hạ là Tiêu Phàm, có việc muốn gặp mặt Thiên Thanh đạo trưởng, xin hãy truyền đạt hộ một tiếng.

- Thiên Thanh đạo trưởng?

Đạo sĩ trẻ tuổi trước tiên là sửng sốt, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

- Tiêu cư sĩ muốn gặp Tổ sư gia của chúng tôi?

Chân nhân chủ trì hiện tại của Vô Trần Quan đạo hiệu “Thiên Thanh tử”, chỉ là nhiều năm nay danh hiệu “Vô Trần chân nhân” quá mức vang dội, những tín đồ bình thường đều gọi “Đại thiên sư”, “Lão thần tiên”, người biết đạo hiệu “Thiên Thanh tử” ít càng thêm ít, thậm chí đạo sĩ trong Quan còn phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra “Thiên Thanh đạo trường” là người ra sao.

- Vâng.

Rất xin lỗi Tiêu cư sĩ, Tổ sư gia của chúng tôi rất bận, ít nhất phải hẹn trước ba ngày trở lên...

Đạo sĩ trẻ tuổi vừa nói vừa đánh giá lại ba người Tiêu Phàm, sắc mặt có chút xem thường.

Tiêu Phàm nói giọng Kinh đô chính tông chắc hẳn là từ bên ngoài đến, khó trách lại không biết quy củ của Vô Trần Quan, Tổ sư gia bận rộn như vậy, mỗi ngày không biết bao nhiêu người phú quý muốn gặp mặt ông. Hiện giờ không cần nói muốn nhờ ông xuống núi xem phong thủy chọn âm dương “Tiền đi lại” ít nhất cũng trên mười vạn, cho dù muốn cùng “Đại thiên sư” dùng một bữa cơm chay cũng phải cung phụng tiền nhang đèn không ít hơn hai vạn.

Người thanh niên đẹp trai này chạy đến há miệng đã đòi gặp “Thiên Thanh đạo trường”, đến “Lão thần tiên” cũng không muốn gọi, thật sự là không thông hiểu “Giá thị trường” rồi. Nếu không phải thấy hắn khí độ nghiêm chỉnh không giống những hương khách tầm thường thì chỉ sợ đạo sĩ trẻ tuổi sẽ không thèm nói với hắn câu nào.

Tiêu Phàm cười cười lấy danh thiếp trong túi ra, hoặc có thể nói là một miếng giấy cứng độ lớn nhỏ như tấm danh thiếp, đưa cho vị đạo sĩ trẻ tuổi.

Đạo sĩ trẻ tuổi tiếp nhận lấy vừa nhìn lập tức cảm thấy đầu óc mờ mịt, hoàn toàn không biết Tiêu Phàm có ý gì.

Trên miếng giấy cứng vẽ một đồ án kỳ quái, đạo sĩ trẻ tuổi nhìn một lúc mới miễn cưỡng nhận ra được hình như là một bức tranh hỗn hợp, mặt sau của miếng giấy cứng có viết hai chữ lớn rồng bay phượng múa thể Cuồng thảo —— Tiêu Phàm.

Ngoại trừ những thứ đó thì trên miếng giấy cứng không có viết thêm bất cứ nội dung nào khác.

Nói nó là một tấm danh thiếp thì thật sự cũng không thể nói vậy.

Đại nhân vật hoành tráng hơn nữa thì trên danh thiếp ngoại trừ họ tên ra thì ít nhất phải có thêm số điện thoại nữa? Như thế nào lại vẽ một bức tranh hỗn độn bên trên, hơn nữa còn là vẽ tay chứ không phải là in ấn.

- Tiêu cư sĩ...

- Đạo trưởng, xin ngài đem tấm danh thiếp này đưa cho ‘Thiên thanh tử’, ông ấy sẽ hiểu.

Tiêu Phàm vẫn như trước nói chuyện hết sức ôn hòa, ngữ khí cực kỳ chắc chắn không thể nghi ngờ. Lần này thậm chí còn không xưng hô là “Thiên Thanh đạo trường” mà trực tiếp gọi “Thiên Thanh tử”.

Đạo sĩ trẻ tuổi sắc mặt trầm xuống không hài lòng nói:

- Tiêu cư sĩ, ngài đùa phải không? Tôi căn bản cũng không biết cái này là cái gì, làm sao có thể tùy tiện đưa cho Tổ sư gia? Ngài không phải là để cho tôi bị mắng sao?

Thật sự là không hiểu ra làm sao cả!

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười nói:

- Tiểu đạo trưởng, ngài tốt nhất nên nhanh chóng làm theo đi, không thì thật sự sẽ bị trách mắng đó. Ngài có biết rằng quan hệ của Tiêu tiên sinh và Tổ sư gia các ngài rất đặc biệt không? Ngài nếu như làm chậm trễ thì Tổ sư gia của ngài nói không chừng sẽ rất tức giận đấy.

Tuổi thật của Cơ Khinh Sa có lẽ cũng không lớn hơn vị đạo sĩ trẻ trên dưới ba mươi này nhưng mở mồm là gọi người ta “Tiểu đạo trưởng”. Nói đến cái này có lẽ là một trong những đặc quyền của đại nhân vật đi?

Tâm tư của vị đạo sĩ trẻ tuổi cũng không đặt trên những việc nhỏ nhặt như thế, chỉ là bán tín bán nghi nhìn Cơ Khinh Sa dường như đang xem xét lời nói của Cơ Khinh Sa có bao nhiêu phần đáng tin.

Chẳng lẽ “Tên thư sinh” Tiêu cư sĩ trước mắt thật sự có quan hệ đặc biệt với Tổ sư gia sao?

Ừ, từ thủ đô tới, có lẽ thật sự có khả năng này.

Đạo sĩ trẻ tuổi chần chừ một lúc lâu cuối cùng mới quyết định “Thà tin rằng là có còn hơn tin là không”, trước tiên đi thông báo đã rồi nói sau, nếu chẳng may mấy người này nói hươu nói vượn, giả nhận thân thích thì trở ra lại mắng cho bọn họ một trận cũng không muộn.

Nơi này là địa bàn của Vô Trần Quan còn sợ bọn họ trốn lên trời sao?

- Được rồi, các người chờ một chút để tôi đi thông báo.

Đạo sĩ trẻ tuổi lại quan sát bọn họ vài lần mới chần chừ nói, xoay người đi vào trong Quan.

Nhìn đến đây Lý đại tỷ bĩu môi, dường như hoàn toàn không tin Tiêu Phàm có quan hệ đặc biệt gì với Tổ sư gia trong Quan, Tôn Chí Quan lại âm thầm cám kích, may mà có Tiêu Phàm bọn họ “Kịp thời đuổi tới” đem lực chú ý của Lý đại tỷ rời đi nếu không thật sự là rất túng quẫn rồi. Cho dù Lý đại tỷ có tuân theo chỉ thị của “Lão Lương” xin lỗi đạo nhân trong Quan thì khoản nợ này không thể không tính trên đầu Tôn Chí Quang.

Đồng chí nữ này nếu cứ luôn luôn nhớ kỹ ngươi trong đầu thì phiền phức thật sự là không nhỏ.

Một trận gió núi thổi qua, Lý đại tỷ không kìm được rùng mình một cái, mở cửa chiếc xe Audi rồi đi vào ngồi. Sau khi bị chồng mắng cho một trận Lý đại tỷ cũng không dám sinh sự nữa, cỗ tức giận trong lòng cũng phải nuốt lại đã, phải gặp “Lão thần tiên” để nhìn xem bản lĩnh thật sự của lão đạo rồi nói sau.

Nếu đúng thật là “Thần tiên sống” Lý đại tỷ chịu chút ủy khuất cũng không sao, nhưng nếu chỉ là giả thần giả quỷ kỳ thật rắm chó cũng không bằng thì đừng trách Lý đại tỷ nổi bão ngay tại chỗ.

Lý đại tỷ đang ngồi trong xe bực tức lại chỉ nghe thấy một trận âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên.

Mọi người vội vàng theo tiếng động nhìn lại thì ra là cửa lớn nặng nề màu đỏ son của Vô Trần Quan chậm rãi mở ra, tiếng trục cửa và cối đá ma sát vào nhau nghe rất kinh người.

Theo sau tiếng chuông “Đương đương đương” cũng vang lên, không gian trên núi vắng vẻ, tiếng chuông xa xa lan truyền ra bên ngoài.

Tinh thần mọi người đều chấn động.

Hai gã bảo an giơ cổ tay lên xem đồng hồ vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Không phải còn chưa đến giờ mở cửa sao?

Tuy rằng chỉ sớm có mười phút đồng hồ nhưng đã bao nhiêu năm rồi trong Quan vẫn đúng giờ mới mở cửa lớn, dường như chưa từng có ngoại lệ. Quy củ của Vô Trần Quan từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, thậm chí so với một ít bộ đội còn quản lý nghiêm khắc hơn.

Đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh cửa lớn đã mở ra, một đội đạo sĩ quần áo chỉnh tề từ phía sau cánh cửa nối đuôi nhau đi ra. Người đi đầu tiên là một vị khoảng sáu mươi tuổi, râu dài hoa râm, tướng mạo uy nghiêm, đầu đội tử kim quan, thân mặc áo Bát Quái đan hạc lóng lánh kim quang, tay cầm phất trần, dưới chân đi giày thất tinh đăng vân, đúng là nhất phái đạo cốt tiên phong. Đó chính là chân nhân chủ trì Vô Trần Quan Thiên Thanh tử “Đại thiên sư”.

Theo sát phía sau có khoảng mười đạo sĩ cũng là một đám ăn mặc chỉnh tề, tay cầm phất trần như ý.

Hai gã bảo an không khỏi trợn mắt há miệng. Bọn họ ở Vô Trần Quan làm việc đã nhiều năm rồi nhưng đội hình lớn như thế này thì thật sự rất ít thấy được. Bình thường chỉ có một năm một lần đại hội hoặc là muốn đích thân lên đàn giảng kinh Tổ sư gia mới ăn mặc long trọng như vậy. Mà nếu không phải là đại hội thì cho dù có lên đàn giảng kinh thì các “Thiên sư” trong Quan cũng sẽ không tập hợp đầy đủ như vậy.

Tổ sư gia đem hơn mười người “Thiên sư” chấp sự có thân phận địa vị cao nhất cùng đi ra.

Tôn Chí Quan lại càng chấn động hơn khi nhìn thấy chân nhân Vô Trần Quan bước nhanh đến bên này, từ xa đã khom lưng cúi chào, thần sắc vô cùng thành kính. Trong cuộc đời của Tôn Chí Quan đã trải qua hai kiếp nạn lớn đều nhờ “Đại thiên sư” chỉ điểm chỗ sai lầm mới có thể biến nguy thành an. “Lão thần tiên” danh bất hư truyền Tôn Chí Quang vui lòng thần phục, thành tâm quy y bái làm môn hạ của “Đại thiên sư”, trở thành tục gia đệ tử.

Thậm chí Lý đại tỷ vừa ở trên xe xuống cũng bị khí thế này trấn trụ, sững sờ tại đấy.

Vô Trần Quan làm như không thấy đám người Tôn Chí Quang, không chút nào để ý tiến thẳng đến chỗ Tiêu Phàm, bước đi dồn dập, nhìn qua vẻ mặt thậm chí còn có chút kích động.

Tên đạo sĩ trẻ tuổi trở về thông báo lần này có được chỗ tốt đi theo bên cạnh Tổ sư gia, chỉ cho Tổ sư gia biết Tiêu Phàm là vị nào. Nếu như căn cứ theo bình thường thì với địa vị của gã muốn gặp mặt Tổ sư gia một lần cũng rất khó, càng không nói là có thể vượt qua hơn mười vị trưởng bối sư môn hầu hạ bên người Tổ sư gia trong trường hợp lớn như vậy.

Cái đó nghĩ cũng không cần nghĩ nữa!

Tiêu Phàm mặt mang mỉm cười, vóc người cao lớn càng thêm thẳng tắp, phong thái nghiễm nhiên.

Vô Trần chân nhân mang theo hơn mười tên đệ tử chân truyền vội vàng bước nhanh đến trước mặt Tiêu Phàm, hai tay ôm quyền cung kính nói:

- Đệ tử ‘Thiên Thanh’ bái kiến trưởng giáo sư thúc!

Nói xong khom người bái hạ.

Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc vốn đang đứng cùng một chỗ với Tiêu Phàm đã sớm tránh qua một bên.

“Thiên Thanh tử” đã hơn sáu mươi tuổi lại là cao nhân đắc đạo, lãnh tụ giới đạo giáo thành phương Nam, bái hạ bản môn trưởng giáo sư thúc là việc đương nhiên, bọn họ không thể chiếm “Tiện nghi” này.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Không phải chứ, người trẻ tuổi này nhìn qua nhiều nhất không quá ba mươi tuổi, cư nhiên lại là sư thúc của “Lão thần tiên” ?

Cái này, cái này phải nói như thế nào?

Nhưng nhìn thái độ thành kính như vậy của “Lão thần tiên”, thậm chí so với bọn họ khi bái kiến “Lão thần tiên” còn thành kính hơn, dường như không phải là nói đùa.

Thật sự bị làm cho hồ đồ rồi.

- Không cần đa lễ.

Tiêu Phàm cười cười, giơ tay nhẹ nhàng phất lên một cái.

Thiên Thanh tử chỉ cảm thấy một cỗ nội lực dịu dàng từ dưới đất lên nhánh mắt liền bao trùm toàn thân thể của ông, tràn trề và không thể kháng cự được, không kìm được thuận theo cỗ lực này thẳng người lên, sắc mặt không khỏi hoảng sợ.

438-to-su-gia-va-chuong-giao-su-thuc/1162149.html

438-to-su-gia-va-chuong-giao-su-thuc/1162149.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 483

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.