Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim quang

Phiên bản Dịch · 1987 chữ

Thiên Thanh Tử là đệ tử đời thứ 65 của Vô Cực Môn, thuộc mạch Đạo Môn. Sư tổ của Thiên Thanh Tử, chính là đại sư huynh Cô Hồng Tử của Chỉ Thủy Tổ Sư. Thiên Thanh Tử từng đi qua Chỉ Thủy quan, và nhận được chỉ điểm trực diện của Chỉ Thủy sư tổ. Tên được ghi vào “Vô Cực Tông phổ”, là truyền nhân Vô Cực hết sức chính thống. Nhưng trong số truyền nhân đời thứ 65 của Vô Cực Môn, Thiên Thanh Tử không phải là người lớn tuổi nhất, y còn có đến mấy sư huynh sư tỷ, tính ra đều là sư chất của Tiêu Phàm.

Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm là người trẻ tuổi nhất trong số truyền nhân của đời thứ 64.

Đương nhiên, Chỉ Thủy tổ sư cũng không phải là một vị trẻ tuổi nhất trong số các truyền nhân của đời thứ 63, có lẽ sư thúc của Tiêu Phàm còn thu nhận đệ tử còn trẻ tuổi hơn hắn cũng không biết chừng, chỉ có điều tạm thời không ghi chép vào trong tông phổ.

Tuy nhiên giờ phút này, Tiêu Phàm thản nhiên nhận quà tặng, chẳng những làm cho đám người Lý đại tỷ, Tôn Chí Quang và Bảo An Viên phải giật mình, ngay cả hơn mười đạo nhân chấp sự đi ra nghênh đón khác cũng phải kinh ngạc không hiểu. Vốn đang làm tảo khóa, sư phụ cũng vội vội vàng vàng áo mũ chỉnh tề, gọi mọi người lập tức ra cổng nghênh tiếp khách quý. Các đệ tử thì ngơ ngác nhìn nhau, không biết quý nhân nào đến.

Nói ra thì mặt mũi của Vô Trần Quan cũng thật lớn, đón tiếp qua không ít các đại nhân vật thật sự, trong đó bao gồm cả lão đại của tỉnh Lĩnh Nam. Đối với những nhân vật có tiếng trên tầng cao nhất, sự “đãi ngộ” của sư phụ cũng rất bình thường, cùng lắm chỉ du ngoạn một vòng tự quan, nhấp chén trà, thảo luận dăm câu “Đạo Đức Kinh”, tuyệt đối không bày biện hoành tráng như hôm nay.

Trụ trì chân nhân bỗng nhiên gấp gáp như thế, lẽ nào người đến là đại lão siêu cấp mà ngay cả tầng cao nhất cũng không sánh bằng?

Ùn ùn đi ra, ồn ào hồi lâu, không ngờ là một thanh niên trẻ gầy gò văn tĩnh như vậy.

Hay là sư thúc của sư phụ?

Thế chẳng phải là sư thúc tổ của mọi người?

Trong số hơn mười vị đạo nhân chấp sự này, người lớn tuổi nhất cũng đã bốn mươi mấy rồi, lớn hơn Tiêu Phàm mười hai mươi tuổi. Nếu thật phải gọi đúng ra, thì vị “Sư thúc tổ” này không biết nên gọi như thế nào?

Có điều bọn họ không biết rằng cho dù bọn họ có muốn, cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách gọi một tiếng “sư thúc tổ” này. Trừ phi là truyền nhân Vô Cực được Thiên Thanh Tử thừa nhận, mới có loại tư cách đó. Điều đó lại cần phải được vị chưởng giáo chân nhân Tiêu Phàm này tán thành, đích thân ghi chép vào “Vô Cực tông phổ”, mới có thể tự xưng là đệ tử Vô Cực với bên ngoài.

Nhưng tổ sư gia thật tình như thế, đại lễ thăm viếng, cẩn thận tỉ mỉ, mọi người ai cũng không dám biểu lộ nghi ngờ này, đi theo phía sau Vô Trần chân nhân, khom người hạ bái. Sau đó, một luồng lực lớn lặng lẽ lao qua, nhẹ nhàng nâng từng người lên.

- Sư thúc...

Thiên Thanh Tử một lần nữa khom người hạ bái, thoải mái tiếp thu.

Nếu như nói lần hạ bái thứ nhất, Thiên Thanh Tử làm vì thuộc môn quy, không thể không có, vậy thì lần hạ bái thứ hai, chính là xuất phát từ nội tâm. Bình tĩnh mà xét, sau khi Thiên Thanh Tử nhìn thấy tấm “danh thiếp” kia, thì cũng không có hoài nghi với thân phận chưởng giáo của Tiêu Phàm. Hắn không chỉ một lần bái yết qua Chỉ Thủy sư thúc tổ, nhìn qua Hỗn Độn Đồ Án như thế, cũng biết Chỉ Thủy tổ sư có ý muốn truyền vị trí chưởng giáo cho Tiêu Phàm. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, Thiên Thanh Tử chưa từng chứng kiến qua phong phạm của vị tân chưởng giáo này, càng chưa d lĩnh giáo qua thủ đoạn của tân chưởng giáo. Mắt thấy Tiêu Phàm trẻ như vậy, Thiên Thanh Tử khom người hạ bái, trong lòng cũng không phải không có chút do dự.

Cho đến khi thần công của Tiêu Phàm vọt tới, bao gồm cả mình trong đó, hơn mười người không thể kháng cự, Thiên Thanh Tử lúc này mới thực sự tin phục.

Làm đệ tử đích truyền của Vô Cực Môn, Thiên Thanh Tử không chỉ là thuật sư có nhiều thành tựu, mệnh lý tướng thuật, địa lý phong thủy không gì không biết không gì không giỏi, võ thuật tu vi thượng, cũng là một đại cao thủ. Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, võ thuật chi đạo, còn có thể tu luyện đến cảnh giới cao thâm như vậy.

Tâm động lực tới, Thần Phật cũng chỉ như vậy mà thôi.

Huống chi cái cảm giác mà “Hạo Nhiên Chính Khí” này mang lại cho y, nó quen thuộc như thế. Tuy cái mà y tu luyện không phải là “Hạo Nhiên Chính Khí”, nhưng tất cả nội công tâm pháp mà Vô Cực Môn truyền thừa, phần lớn là như nhau.

Thật không hổ là truyền nhân y bát của Chỉ Thủy sư thúc tổ, chưởng giáo Vô Cực, danh bất hư truyền.

- Thiên Thanh đạo trưởng, lần này ta và hai người bạn cùng tới đây, là có việc muốn nhờ đạo trưởng giúp đỡ.

Tiêu Phàm lại một lần nữa đỡ Thiên Thanh Tử dậy, khách khí nói.

Thiên Thanh Tử đã qua tuổi sáu mươi, lớn hơn Tiêu Phàm nhiều, cho dù là sư điệt hàng thật đúng giá, Tiêu Phàm cũng không tiện lên mặt quá mức.

Thiên Thanh Tử vội vàng nói:

- Sư thúc quá khách khí rồi, trực tiếp gọi pháp hiệu là được. Hai từ đạo trưởng, bất luận như thế nào đều không dám nhận...

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Đạo trưởng là cao nhân có đạo, đương nhiên là nhận được.

Thiên Thanh Tử rốt cuộc cũng là người rất có quyết đoán, mắt thấy hiện trường còn có những người không phận sự khác có mặt, cũng không muốn vòng vo quá nhiều việc xưng hô, khom người nói:

- Sư thức, ở đây không phải là nơi tự thoại, mời sư thúc và hai vị bằng hữu của ngài vào quan nội phụng trà trước đã.

Nói xong, ánh mắt của Thiên Thanh Tử quét qua mặt Phạm Nhạc và Cơ Khinh Sa, rồi dừng lâu hơn một chút trên người Phạm Nhạc, khóe mắt lập tức khẽ nhấp nháy, hiện lên một chút vẻ kinh ngạc.

- Được, làm phiền đạo trưởng.

- Không dám, sư thúc mời! Hai vị cư sĩ, mời!

Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc cũng rất quy củ đáp lễ lại Thiên Thanh Tử, nói dăm ba câu khách khí.

Ngay lập tức ba người chậm rãi đi về phía đại môn Vô Trần Quan dưới sự đi cùng của hơn mười người mang trang phục đạo sĩ. Hai hàng đạo sĩ đạo cô trẻ tuổi nối đuôi nhau mà ra, xếp thành hai hàng ở cửa. Tiếng trống kèn vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, một sơn môn vốn thanh tịnh vô cùng trở nên hết sức náo nhiệt.

Vào thời điểm này, đã có không ít hương khách đi tới đỉnh núi, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi chết lặng nhìn. Sau khi lấy lại tinh thần, lập tức tiếng nghị luận rì rầm vang lên bốn phía.

Mắt thấy đám người Tiêu Phàm đã tiến vào Vô Trần Quan, từ đầu đến cuối không ai để ý tới chính mình. “Tính khí tốt” của Lý đại tỷ cuối cùng cũng dùng xong rồi, “Hừ” lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng chui vào xe Audi, phân phó lái xe lập tức xuống núi.

Đạo nhân ở Vô Trần Quan này thật sự quá ghê tởm!

Các người không để ý tới ta, được thôi, dù sao ta cũng không biểu rõ thân phận, không biết không có tội. Nhưng các người sáo trống cờ hoa ầm ĩ như vậy để nghênh tiếp một thằng nhóc vào, trực tiếp coi Lý đại tỷ này như không khí, thì tính là chuyện gì đây?

Lý đại tỷ tuyệt đối không chịu uất ức này.

Sau khi trở về, nhất định phải để cho các ban ngành liên qua điều tra cái điểu đạo quan này, điều tra “Đại Thiên Sư” giả thần giả quỷ kia!

Nổ máy khởi động chiếc Audi xong, Tôn Chí Quang liên tục dậm chân, đuổi theo chiếc Mercedes Benz rồi vội vã đi xuống. Hôm nay thực hên quá, phải nghĩ cách để chắp vá thêm chút quan hệ với Lý đại tỷ mới được.

Về phần “kiếp nạn” mà Vô Trần Quan sắp gặp phải, Tôn Chí Quang cũng không chút lo lắng.

“Đại thiên sư” kia là thần tiên thật, cái gọi là đại nhân vật giữa trần thế, vậy thì cũng có ảnh hưởng gì tới y? Nếu một chút rắc rối này cũng không hóa giải được, thì ba mươi năm anh danh “lão thần tiên” vứt đi đâu!

Tủi nhục của Lý đại tỷ, rõ ràng không có nhiều người để tới.

Thiên Thanh Tử dẫn đám người Tiêu Phàm đi xuyên qua rất nhiều đình viện, những hành lang gấp khúc. Đất đai của Vô Trần Quan rất rộng, quy mô lớn, cách trang hoàng trong quan nội cũng vô cùng tinh xảo, không có một chỗ nào là làm qua loa, thực sự là tốn không ít tiền.

Nếu tính theo giá hàng hiện tại, thì toàn bộ Vô Trần Quan, không tính đồ cổ, chỉ riêng các loại vật kiến trúc và đồ dùng gia đình bên trong quan nội, tổng giá trị hẳn cũng phải trên hai ba trăm triệu.

Đối với một tòa đạo quan mà nói, quả nhiên là giàu nứt khố đổ vách.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Vô Trần Quan quy mô lớn quá nhỉ.

Thiên Thanh Tử lập tức có chút ái ngại, hơi có vẻ lúng túng nói:

- Phần lớn là sản nghiệp của các sư môn để lại... Bây giờ thế đạo tốt lắm, dân chúng đều có tiền cả, cuộc sống rất ổn, đều muốn bỏ thêm chút tiền để kính thần.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, cũng không nói thêm gì.

Mỗi người đều có cách sống khác nhau, mạch Đại sư bá vốn chính là người trong đạo môn, dân chúng tự nguyện dâng tiền kính thần, đương nhiên vẫn tốt hơn là bỏ tiền vào những nơi linh tinh. Chỉ cần Vô Trần Quan không phải mượn Quái lực loạn thần" để bắt nạt ngu phu ngu phụ, lòa bịp tiền dân là được.

Với bản lĩnh của Tiêu Phàm hắn, nếu muốn xem tướng số cho người khác, tầm long điểm huyệt, trốn cướp tránh tai, thì gia tài trăm triệu có gì khó. Riêng phía bên Từ Chấn Nam, chỉ cần Tiêu Phàm hắn có nhu cầu, thì nói một câu, bốn năm hay mười triệu, còn không đủ hắn dùng sao?

439-kim-quang/1162150.html

439-kim-quang/1162150.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 574

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.