Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là người hay quỷ?

Phiên bản Dịch · 2272 chữ

Cái tên gia hỏa đáng ghét mới xuất hiện kia dĩ nhiên là Lâm Thành Đạc rồi.

Không biết có phải gã trốn ở khu loanh quanh đây hay là gã gặp dịp, tóm lại là gã luôn đột ngột xuất hiện. Hơn nữa không phải gã xuất hiện một mình, mà còn ba bốn tên theo hầu nữa, một đám người thấp bé, da ngăm đen, diện mạo xấu xí, rõ ràng là thổ dân. Tựa hồ không phải mấy tên cạnh gã lúc trước.

Lâm Thành Đạc cho dù là tổng quản của Phạm gia, nhưng căn cơ vẫn còn, diện mạo gã vốn xấu xí đáng khinh, đa số người Hoa cùng địa vị người hầu thấp bé như gã cũng không tình nguyện bám gót theo đuôi. Bởi vậy tiểu đệ của Lâm Tổng Quản chỉ có thể chọn lựa mấy tên thổ dân kia. Mấy tên thổ dân ấy sẽ không chê bộ dạng Lâm tổng quản khó coi, dù sao bọn họ cũng khó coi hơn, đại ca không nói nhị ca.

Hoàng Dũng Huy và Phạm Linh không kịp chuẩn bị, đều thất kinh. Hai tay Hoàng Dũng Huy dang ra ngăn cản, chắn trước người Phạm Linh, gắt gao nhìn Lâm Thành Đạc và mấy tên thổ dân đang cợt nhả bước tới, khẩn trương hỏi:

- Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?

Trong mắt anh ta, đám thổ dân đều là người man rợ không văn minh, thực sự rất đáng sợ. Lâm Thành Đạc và đám người thổ dân kia có vóc dáng giống nhau, Hoàng Dũng Huy trực tiếp coi gã trở thành thổ dân luôn.

Lâm Thành Đạc mặc kệ không thuận mắt người, não bộ hoạt động không chậm, không lâu sau lập tức nhận thấy Hoàng Dũng Huy đã hiểu lầm, gã vô cùng khó chịu. Lâm tổng quản gã đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư mới có thể leo đến “địa vị cao” như hôm nay, làm sao gã có thể để cho người khác nghĩ gã là thổ dân được?

- Ha ha, hóa ra là Hoàng Nhị thiếu gia, xin chào. Tôi là Lâm Thành Đạc, là trợ lí sinh hoạt cho Phạm Anh tiên sinh.

Thứ gã nói là Hán ngữ để chứng minh thân phận người Hoa của gã.

- Trợ lý sinh hoạt á?

Hoàng Dũng Huy không khỏi sửng sốt, không rõ đây là cái chức vụ gì a?

- Trước kia là hoa vương trong nhà, hiện tại thì phụ trách mấy việc vặt vãnh trong phủ.

Phạm Linh đơn giản giải thích cho Hoàng Dũng Huy. Trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét, mang theo ý khinh thường được biểu lộ rõ ràng.

Hoàng Dũng Huy thực ra không xem thường tôi tớ, ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Nếu là người Phạm gia thì chứng tỏ rằng mọi người đều biết nhau, mới đầu còn tưởng đụng phải cướp, nếu vậy thì hơi phiền toái rồi. Sau đó anh ta lập tức khách khí chào Lâm Thành Đạc:

- Lâm tiên sinh, xin chào.

- Tôi không tốt!

Lâm Thành Đạc gọn gẽ đáp lại.

Hoàng Dũng Huy nghẹn họng, không biết nói thế nào.

Người này thật không tuân theo quy củ gì hết.

Lâm Thành Đạc chỉ một ngón tay vào người Phạm Linh, cười lạnh:

- Hoàng Nhị thiếu gia, cậu ở đây giằng co với bạn gái tôi làm gì?

- Bạn gái? Ai là bạn gái ngươi?

Hoàng Dũng Huy không hiểu gì cả.

Phạm Linh rốt cuộc không ngờ Lâm Thành Đạc có thể vô sỉ như vậy, không ngờ trực tiếp tự cho mình là bạn trai cô, trên đời này có người có thể đổi trắng thay đen như vậy sao? Cô tức tới nghẹn họng, một lúc lâu sau không nói ra lời.

- Hoàng Nhị thiếu gia, tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng cho rằng nhà có tiền thì có thể dọa nam nạt nữ, làm xằng làm bậy. Phạm Linh là bạn gái tôi, Phạm Anh tiên sinh chính mồm hứa với tôi. Nếu cậu thức thời thì mau cút đi, bằng không lão tử đây cho cậu đẹp mặt.

Lâm Thành Đạc thay đổi nét mặt, hung tợn nói.

Nếu là trước kia, có cho gã trăm lá gan, gã cũng không dám nói năng như vậy với Hoàng Nhị thiếu gia. Mặc dù gã là người của Phạm gia, Hoàng gia muốn bóp chết gã thì dễ như bóp một con kiến. Phạm gia tuyệt đối sẽ không vì một tôi tớ không quan trọng như gã mà trở mặt với Hoàng gia. Bốn đại gia tộc người Hoa Lạc Già Thành, ngoài mặt vẫn đoàn kết một lòng, cùng tiến cùng lui.

Hiện tại không giống vậy.

Trước mắt Lâm Thành Đạc không còn là “hoa vương” mà là tổng quản Phạm phủ. Điểm quan trọng hơn chính là phạm gia và Hoàng gia đã trở mặt nhau, toàn bộ khai chiến, Lâm Thành Đạc tự nhiên sẽ không sợ người của Hoàng gia nữa, hơn nữa càng không sợ con mọt sách núc ních Hoàng Dũng Huy kia. Nếu tối nay xử lý tên Hoàng Nhị thiếu gia này thật tốt, không biết chừng Phạm tiên sinh còn có thưởng thật lớn cho gã.

- Lâm Thành Đạc, ngươi nói hươu nói vượn! Ai là bạn gái ngươi? Ngươi thật không biết xấu hổ...

Phạm Linh cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, gắt ầm lên, toàn bộ bãi đậu xe ngầm quanh cô đều vọng lại tiếng nói tức giận ấy.

Nhiều năm gia giáo đã sớm dưỡng nên thói quen của Phạm Linh, trường hợp bình thường tuyệt đối sẽ không hét to ầm ĩ như vậy, như vậy sẽ làm mất đi hình tượng thục nữ. Nhưng lần này Lâm Thành Đạc khiến cô đạt tới giới hạn. Lâm Thành Đạc có hất nước bẩn lên người cô, cô cũng không thèm liếc gã một cái. Mấu chốt chính là gã dám ngay trước mặt Hoàng Dũng Huy nói cô là bạn gái gã, quả thực chết cười mà!

Nhìn khuôn mặt Lâm Thành Đạc đen đuốc, răng nanh khô vàng chìa ra, Phạm Linh chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

Rốt cuộc có loại con gái nào có thể chịu được cái loại mặt này, chịu được loại răng miệng kia?

Cách đó không xa trong một chiếc xe, Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc nhìn vào chỗ đó, Cơ Khinh Sa mỉm cười với Phạm Nhạc:

- Phạm Nhạc, em cậu thích Hoàng Dũng Huy.

- Hửm?

Hai hàng lông mày của Phạm Nhạc nhẹ nhướng lên, dường như không hiểu Cơ Khinh Sa dựa vào cái gì mà phán đoán chắc chắn như vậy.

Đối với chuyện nam nữ, kinh nghiệm của Phạm Nhạc so với Tiêu chân nhân cũng không phong phú hơn bao nhiêu.

Cơ Khinh Sa cười đáp:

- Bằng trực giác thôi. Nếu nó không quan tâm Hoàng Dũng Huy thì sẽ không tức giận như vậy.

Bên kia mái hiên, tự nhiên ai cũng không để ý cách đó không xa còn có người chăm chú nhìn bọn họ. Sắc mặt Lâm Thành Đạc lúc này hoàn toàn biến sắc, tham lam nhìn dung nhan xinh đẹp và thân hình đầy đặn của Phạm Linh, nước bọt nuốt từng ngụm, hung tợn mắng:

- Đàn bà không biết xấu hổ, cô rõ ràng là bạn gái tôi lại còn ở đây hẹn hò với đàn ông khác. Lập tức theo tôi về, xem tôi xử lí cô thế nào!

- Ngươi mới không biết xấu hổ! Đồ vô sỉ! Ngươi cái... Cái rắm!

Phạm Linh trong cơn tức giận, lời thô tục cứ vậy mà thốt ra.

- Lâm tiên sinh, lời không thể nói loạn. Ngươi nói Phạm tiểu thư là bạn gái ngươi, ai làm chứng cho chuyện này?

Hoàng Dũng Huy tất nhiên không có kinh nghiệm xã hội, nhưng con người anh ta lại cực kì thông minh, qua giai đoạn hỗn loạn ban đầu, lập tức khôi phục tinh thần, Lâm Thành Đạc không phải đang càn quấy mà chính là cố ý cưỡng ép cướp đi Phạm Linh.

Hoàng Dũng Huy tuyệt đối không tin Phạm Linh sẽ thích một tên xấu xí đáng khinh như vậy.

- Con mẹ nó, lão tử nói cô ta là bạn gái thì cô ta chính là bạn gái!

- Cút!

- Con mẹ nó thằng công tử bột kia, không cần thể diện thì không cần luôn đi. Có tin lão tử đây đánh ngươi thành đầu heo không?

Rõ ràng Lâm Thành Đạc đã không còn kiên nhẫn, không muốn tiếp tục quanh co nữa, trực tiếp kêu la với Hoàng Dũng Huy, diện mạo dữ tợn lộ rõ.

- Lên cho lão tử, đem cô gái kia đi!

Lâm Thành Đạc hét lên với đám thổ dân, tất nhiên, gã ta hét lên với đám người đó bằng tiếng thổ dân.

Hoàng Dũng Huy và Phạm Linh sống ở Lạc già Thành, đối với mấy lời nói của thổ dân không thể nghe được rõ ràng, sắc mặt Phạm Linh đại biến, giơ tay kéo mạnh Hoàng Dũng Huy vội vàng nói:

- Hoàng Nhị thiếu gia, tôi không phải là bạn gái gã, gã nói hươu nói vượn...

Phạm Linh nắm chắc tâm lý, đêm nay chỉ cần bị đám người Lâm Thành Đạc cướp đi, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Cho dù hai bên cách xa, Hoàng Dũng Huy lại nổi danh “con ngoan”, con mọt sách này lại không thể so với cái đám thổ dân như hổ rình mồi kia được. Bản thân lại bị trật chân, chạy không thể nhanh, chỉ có thể ỷ lại con mọt sách này.

- Tôi biết, tôi sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối sẽ không để chúng mang cô đi, cô yên tâm... Uy, các người đừng tới đây, tôi báo cảnh sát... Ai da, mấy người làm gì... Ai da...

Đáng thương cho Hoàng Nhị thiếu gia, làm anh hùng chưa nổi một giây đã bị mấy tên thổ dân đồng loạt xông lên ấn ngã xuống đất, loạn quyền đấm xuống, Hoàng Nhị thiếu gia từ lúc mới sinh tới giờ, chưa từng trải qua loại tình huống này, sức đánh trả nửa phần cũng không có.

Phạm Linh thét một tiếng chói tai, không biết lấy khí lực từ đâu đẩy mạnh mấy tên thổ dân đó ra, nằm úp lên người Hoàng Dũng Huy, lấy thân thể mình bảo vệ anh ta. Lập tức, Phạm Linh cảm thấy da đầu căng lên, hóa ra cô bị Lâm Thành Đạc túm tóc kéo mạnh lên.

- Đồ điếm thối không biết xấu hổ, vẫn cho mình là tam tiểu thư cao cao tại thượng hả? Ta nhổ vào! Tối nay lão tử làm cho cô xem, xem cô có thể làm gì lão tử!

Lâm Thành Đạc gắt gao giật tóc Phạm Linh, từ trên cao nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ nói, bản mặt đen đuốc xấu xí đáng khinh kia vặn vẹo như mặt nạ phim hoạt hình, hai mắt đỏ quạch mở trừng trừng.

- Phi!

Phạm Linh nhổ một ngụm nước miếng vào mặt gã.

- Con điếm thối, cho cô kiêu ngạo, lão tử cho cô kiêu ngạo, đánh không chết cô...

Lâm Thành Đạc giận tím mặt, kéo tóc Phạm Linh đem đầu cô hướng trên người Hoàng Dũng Huy.

- Dừng tay!

Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Cửa một chiếc xe cách đó không xa mở ra, Phạm Nhạc phẫn nộ nhảy xuống, tức giận nhìn về phía bên này, ánh mắt đỏ tươi như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra lửa, thiêu cháy đám người kia.

- Nhị ca...

Phạm Linh đầu óc vốn choáng váng đột nhiên thốt ra khỏi miệng.

Đối với giọng nói này cô thực sự quá quen thuộc, cho dù qua mấy chục năm cũng sẽ không quên được.

Cơ Khinh Sa thay đổi diện mạo cho Phạm Nhạc nhưng không thay giọng nói của anh ta. Phạm Nhạc vốn là người vô cùng trầm mặc ít nói, hơn nữa còn hứa sẽ không đi gây sự với Phạm Anh. Tính vạn lần cũng không tính tới Phạm Linh lại gặp chuyện.

Đang tiếc lúc này muốn ngăn Phạm Nhạc thì đó là việc không có khả năng.

- Thiếu gia...

Chẳng những Phạm Linh nhận ra giọng nói của Phạm Nhạc, Lâm Thành Đạc cũng nhận ra, không kìm được nỗi sợ hãi, đôi mắt trừng lớn, kinh hãi nhìn về bên này, gã lập tức hóa đá.

Phạm Nhạc trầm mặt, từng bước từng bước đi về phía Lâm Thành Đạc.

Không... Không phải nói thiếu gia đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Là quỷ?

Ở Nam Dương, quỷ không phải là mê tín, thậm chí cũng không phải truyền thuyết mà thực sự tồn tại loại “sinh vật” đó.

Gần như mỗi người đều có thể nói ra một chút chuyện xưa liên quan tới quỷ.

Lâm Thành Đạc bắt đầu run lên, giống như chim di trú trong cơn gió lạnh, run rẩy thành một chiếc lá rung. Hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trán gã nhỏ xuống ròng ròng.

449-la-nguoi-hay-quy/1162161.html

449-la-nguoi-hay-quy/1162161.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 378

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.