Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương tử Đaba

Phiên bản Dịch · 2412 chữ

Đây là một loại tình huống kỳ quái.

Cho dù Hồ Thước mỗi ngày đều dùng loại dao cán dài này cắt thịt, đối với loại dao này rất quen thuộc. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, thanh dao này sẽ cắm trên lồng ngực của mình, hơn nữa cắm sâu như vậy. Nếu gã có thể xoay đầu qua chỗ khác, có thể nhìn thấy đầu dao đã lộ ra phía sau lưng mình.

Nghiêm chỉnh mà nói, loại dao nhỏ này kỳ thật cũng không sắc lắm, ngược lại rất cùn. Trên thực tế, đây không phải dao, mà là “Cưa”, một chiếc cưa mỏng, dùng để cưa khối thịt nướng lớn cho nhỏ miếng để dễ ăn.

Loại dao này không thích hợp giết người.

Hồ Thước ở nơi này mở nhà khách nhiều năm, hại tính mạng người không ít. Nhưng lại chưa bao giờ dùng loại dao cắt thịt này để giết người, tự nhiên cũng không thể tưởng được, dao cắt thịt rõ ràng còn có “công năng” như vậy.

Mà Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, Hồ Thước chỉ thấy Tiêu Phàm nhẹ nhàng búng ngón tay một chút, sau đó liền biến thành bộ dáng này.

- Vì... Sao... Vậy?

Một lát sau, Hồ Thước rốt cục đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khó khăn nói ra ba chữ này, vốn bởi vì phấn khởi mà gò má đỏ bừng, nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Cơ Khinh Sa không khỏi lắc đầu, thở dài nói:

- Ông chủ Hồ, nếu tôi là ông, tôi cũng sẽ không hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy. Ông vẫn là nên khẩn trương hô hấp thêm mấy hơi nữa đi, thở được chút nào hay chút đó, còn không lập tức sẽ không thở được nữa đó.

Hai dòng máu loãng từ bên miệng Hồ Thước chảy xuôi xuống dưới, gã há to miệng, không thể hô hấp được nữa. Hai đầu gối mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh chậu than, đầu rũ xuống, không phản ứng thêm gì nữa.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, rất nhanh, cho đến khi Hồ Thước quỳ xuống, người đàn ông cắt thịt ngồi ở phía xa và người phụ nữ răng vàng vừa đi đưa thịt trở về mới hồi phục lại tinh thần.

Ngay sau đó, tiếng thét chói tai của người phụ nữ răng vàng liền tràn ngập khắp căn phòng.

- Mẹ chúng mày...

Người đàn ông cắt thịt hung hăng mắng một tiếng. Vứt bình rượu xuống, cầm cái dao trong tay liền mãnh liệt nhào đầu về phía trước. Người này đầu óc là có chút vấn đề, cũng không thèm nghĩ thân thủ của mình và “Chú” Hồ Thước kém nhau rất xa, cứ như vậy xông về phía trước.

“Xuy ——”

Cánh tay Cơ Khinh Sa vừa nhấc. Xiên thịt sắt bay lên không trung, đem không khí lạnh lẽo của cao nguyên Tuyết Vực xé rách.

“Phù phù”, người đàn ông cắt thịt ngã quỵ, giống như một chiếc bao tải bị đâm một cái lỗ thủng lớn, cát bên trong rơi ra. Rốt cuộc đứng không vững, cứ như vậy gục xuống, không nhúc nhích.

Mũi nhọn của xiên sắt đâm vào phần gáy của gã, mang theo một tia máu thịt.

- A...

Người phụ nữ răng vàng còn đang thét chói tai, nhưng trong tay cô ta lại giơ lên một con dao mổ lợn sáng như tuyết, thẳng tắp đánh về phía Cơ Khinh Sa.

Bao gồm cả Hồ Thước, đầu óc mấy người này đều có vấn đề.

Kết quả của cô ta và Hồ Thước cùng với người đàn ông cắt thịt không có gì khác nhau, cũng không bởi vì cô ta là phụ nữ, mà khiến Cơ Khinh Sa thủ hạ lưu tình. Cắt cổ động mạch chủ chính là con dao mổ lợn trong tay cô ta.

Nói ra thì ba người này kỳ thật thân thủ đều không tồi, Hồ Thước lại rất cao. Nhưng vận khí của bọn họ thật sự không tốt, chọn nhầm đối thủ. Trong khoảng khắc toàn bộ bị mất mạng, nửa phần giãy dụa kháng cự đều không có.

Cơ Khinh Sa nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, thở dài, nói:

- Mấy tên này ít nhất cũng đã giết bảy tám mạng người rồi?

Là truyền nhân chính tông của phái Hà Lạc, Cơ Khinh Sa có thể nhận thấy được nơi này mơ hồ lộ ra mùi máu tanh.

Đối với ba cỗ thi thể nằm úp sấp hoặc quỳ kia, Tiêu Phàm cũng không nhìn một chút, ôm Hắc Lân chậm rãi đứng dậy, nói:

- Đi thôi, đi tìm cái tên nhóc Đaba kia.

Trong lúc vô tình tiến vào nhà khách này, thuận tay tiêu diệt một tiểu đội giết người cướp của, không ngờ có thể giải cứu một vị Vương tử của bộ lạc Đaba đang gặp nạn. Thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.

Tìm được tên nhóc Đaba kia thật không khó, nơi này cũng chỉ có mấy căn phòng thôi.

Một người mặc áo da bị trói ở căn phòng bên cạnh, hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đang đến gần, kêu lên:

- Các ngươi muốn làm gì?

Không ngờ nó nói được tiếng Hán, ngữ điệu cũng khá trôi chảy.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau, lập tức tỏ vẻ hoài nghi đối với thân phận của tên nhóc này. Căn cứ tin tức bọn họ lấy được, người Đaba sinh sống ở sâu trong núi Đại Tuyết, ngăn cách với thế giới bên ngoài, tại sao có người có thể hiểu được Hán ngữ? Và còn nói tiếng phổ thông khá chuẩn!

- Tôi nói cho các ngươi biết, chớ làm loạn nha. Tôi là con của thủ lĩnh bộ lạc Đaba. Các ngươi nếu dám làm gì tôi, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Tên nhóc này nhìn về phía bọn họ, trong mắt vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, kêu la.

Một bộ lạc vốn rất nguyên thủy, nhưng đứa con của thủ lĩnh chẳng những biết nói Hán ngữ, hơn nữa khi uy hiếp người khác còn nói đến “cảnh sát”. Nó không dọa “Cha ta gọi người chém chết ngươi”, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cơ Khinh Sa hé miệng cười, nói:

- Anh bạn, cậu tên là gì?

- Tôi... Tôi tên là Áo Đa.

Tiểu tử rốt cục đã thấy rõ hình dáng của Cơ Khinh Sa, ánh mắt cũng có chút đăm đăm.

Cơ Khinh Sa thấy nhưng không thể trách, mỉm cười nói:

- Áo Đa, xin chào, những kẻ bắt cóc cậu là người xấu, đã bị chúng ta giết. Cậu không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không làm hại cậu.

Nói xong, Cơ Khinh Sa tiến lên, giữ chặt Áo Đa, giơ tay phất một cái, dây thừng trói chặt ở trên người Áo Đa liền đứt ra. Áo Đa nhìn thấy Cơ Khinh Sa dùng tay không cắt dây thừng, trong tay không cầm bất cứ loại dao nhỏ nào.

- Việc này... Đây là ma thuật sao?

Khiếp sợ một lúc sau, Áo Đa mới mở miệng nói, nghiêng đầu sang phía khác, không dám nhìn thẳng vào Cơ Khinh Sa.

- Anh bạn, tiếng Hán của cậu nói rất lưu loát đấy.

Cơ Khinh Sa tán thưởng nói.

Áo Đa vội vàng nói:

- Tôi được đi học ở bên ngoài, đã học qua Hán ngữ. Chú Đa Cát để cho tôi đi học đấy.

- Chú Đa Cát là ai vậy?

- Là Đan Tăng Đa Cát. Chú ấy là con chim ưng hùng mạnh nhất tuyết sơn, là người cầm dao xuất sắc nhất cao nguyên, là niềm kiêu ngạo của bộ lạc Đaba chúng tôi!

Vừa nhắc tới người này, vẻ mặt Áo Đa lập tức trở nên hào hứng, tất cả dường như đều thay đổi.

Lần này, ngay cả Tiêu Phàm cũng có chút giật mình, kinh ngạc nói:

- Tuyết Vực Đao vương Đan Tăng Đa Cát? Ông ta cũng là người Đaba?

- Đúng vậy, ở bên ngoài mọi người thường tôn xưng chú ấy như vậy. Vị đại ca này, anh quen chú Đa Cát sao?

Áo Đa không khỏi vui mừng, thái độ đối với Tiêu Phàm lập tức thay đổi. Thoạt nhìn, Áo Đa chừng hai mươi mấy tuổi, so với Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cũng không kém bao nhiêu. Tuy nhiên lời nói cử chỉ đều khá “ngây thơ”, chủ yếu vẫn do bản tính thuần phác. Cho dù cậu ta được ra bên ngoài đi học, nhưng từ bản chất, Áo Đa vẫn là con người Đaba thuần phác sống ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi đã gặp qua ông ấy hai lần, cũng được tính là người quen.

- Thật tốt quá, anh có thể dẫn tôi đi tìm chú ấy không? Tôi có việc gấp, muốn tìm chú ấy giúp đỡ.

Áo Đa mừng rỡ, vội vàng nói, trong giọng nói tràn đầy ý khẩn cầu.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Áo Đa, đừng nóng vội, chúng ta hãy qua phòng bên kia trước, vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm, bên này lạnh quá.

Tiêu Phàm đương nhiên không quan tâm đến thời tiết giá lạnh, hắn chỉ là quan tâm Áo Đa.

- A, được, được.

Áo Đa trả lời liên tục. Mới vừa tới phòng bên này, Áo Đa đã bị ba cỗ thi thể và máu tươi đầy đất làm cho cậu ta giật mình kinh hãi, nơm nớp lo sợ, không dám tiến lên, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Phàm lập tức đi đến bên cạnh chậu than ngồi xuống, đối với thi thể Hồ Thước đang quỳ ở một bên, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, hướng Áo Đa vẫy tay, nói:

- Lại đây đi Áo Đa. Đó là một người xấu, không cần thương xót gã.

Áo Đa lúc này mới chậm rãi đi tới, ngồi xuống cách đó khá xa, hạ giọng nói:

- Người này rất lợi hại, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của gã. A, đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên của anh và chị.

Cơ Khinh Sa liền mỉm cười tự giới thiệu, sau đó liền hỏi:

- Áo Đa, rốt cuộc chuyện là thế nào, cậu kể cho chúng ta nghe một chút đi.

- Tôi... Tôi là muốn đi tìm chú Đa Cát. Tuyết Sơn đã xuất hiện yêu quái, tuyết yêu ngàn năm sống lại. Đã ăn thịt năm mạng người và hơn mười con dê bò. Tôi rất lo lắng, tuyết yêu sớm hay muộn sẽ bất ngờ đánh vào trại của chúng tôi, chỉ có chú Đa Cát mới có thể đối phó được nó.

Áo Đa vội vàng nói, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi khó có thể ngăn chặn.

Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm trao đổi ánh mắt một chút:

- Tuyết yêu ngàn năm? Áo Đa, tuyết yêu ngàn năm là vật gì vậy?

Nếu Áo Đa lần này gặp phải là những người khác, họ nhất định sẽ chê cười những gì Áo Đa vừa kể. Bây giờ là thời đại nào chứ, còn có người tin loại chuyện thần thoại truyền thuyết này ư, họ thuộc nền giáo dục hiện đại, không phải là cư dân của bộ lạc nguyên thủy.

Nhưng Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa hiển nhiên không phải người thường.

Thần sắc của Tiêu Phàm trong nháy mắt liền trở nên ác liệt.

- Tuyết yêu chính là tuyết yêu... Chị Cơ, tuyết yêu là tinh linh ở núi tuyết, là yêu quái hại người. Nó đã biến mất rất nhiều năm, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Nhưng trước đó không lâu, tuyết yêu ngàn năm đã sống lại, nó càng ngày càng trở nên lớn mạnh. Tôi biết sớm hay muộn nó cũng sẽ tập kích trại của chúng tôi. Đến lúc đó, toàn bộ người của chúng tôi đều không thể sống sót. Chị Cơ, anh Tiêu, anh chị có thể giúp tôi tìm chú Đa Cát không? Tôi ở đây có số điện thoại của chú ấy, chú ấy để lại cho tôi, chú ấy dặn nếu có tình huống khẩn cấp thì hãy gọi điện cho chú ấy.

Thông qua lời kể có vẻ hỗn loạn của Áo Đa, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.

Núi Đại Tuyết hiện nay có một loại quái vật tên là “Tuyết yêu” bỗng nhiên xuất hiện, ăn thịt con người và dê bò của bộ lạc Đaba. Là con trai thủ lĩnh của bộ lạc, lại được ra bên ngoài học hỏi, hiểu được Hán ngữ, Áo Đa đương nhiên lo sợ nên mới rời khỏi núi tuyết, ra thế giới bên ngoài tìm sự giúp đỡ, kết quả là giữa đường bị bọn Hồ Thước bắt nhốt vào chỗ này. Vừa nghe Áo Đa là con trai của thủ lĩnh bộ lạc Đaba, Hồ Thước không nói hai lời, đã bắt cậu ta nhốt lại làm con tin, chuẩn bị đòi bộ lạc Đaba đem các loại thuốc quý và các loại da thú đắt tiền để đổi người. Về phần chuyện Áo Đa nói “tuyết yêu ngàn năm” ăn thịt người, Hồ Thước căn bản không tin, cho rằng cậu ta do sợ hãi mà nói mê nói sảng. Càng không có khả năng để cậu ta gọi điện thoại thông báo cho Tuyết Vực Dao vương Đan Tăng Đa Cát.

Hồ Thước lại không phải kẻ ngu!

Tuyết Vực Dao vương tới sẽ để yên cho gã sao?

- Anh Tiêu, chị Cơ, anh chị nhất định phải tin lời tôi nói, những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi phải lập tức tìm được chú Đa Cát, bảo chú quay về trại để đối phó với tuyết yêu, bằng không chúng tôi thật sự sẽ gặp phiền phức.

591-vuong-tu-daba/1162322.html

591-vuong-tu-daba/1162322.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.