Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân nhân của bộ lạc Đaba

Phiên bản Dịch · 2449 chữ

- Bên kia có lẽ có thể gọi điện thoại được.

Tiêu Phàm chỉ vào cái tủ phía bên kia. Sau khi vào cửa, hắn đã thấy trên quầy tủ có một cái máy điện thoại cố định, có lẽ không phải dùng để trang trí. Tuy nhiên, cho dù Áo Đa có thể thuận lợi liên lạc được với Đan Tăng Đa Cát, Đan Tăng Đa Cát có thể kịp thời chạy về bộ lạc hay không cũng rất khó nói. Đan Tăng Đa Cát là Trưởng vệ sĩ bên người của Đại hòa thượng thủ lĩnh, bình thường luôn tháp tùng bên cạnh Đại hòa thượng thủ lĩnh. Ở chốn xa xôi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể trở về kịp?

Nhưng những lời này, Tiêu Phàm vẫn không nói với Áo Đa.

Nếu Đan Tăng Đa Cát không thể trở về kịp thời, chuyện này không phải cần đến sự giúp đỡ của Tiêu chân nhân và Cơ Khinh Sa sao? Thật ra họ cũng muốn xem thử “tuyết yêu ngàn năm” rốt cuộc là loại hung thần nào.

Áo Đa vội vàng đứng dậy, run rẩy lách qua người phụ nữ răng vàng đang nằm ở nơi đó với tư thế ngửa mặt hướng lên trời, cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại di động của Đan Tăng Đa Cát.

Điện thoại rất nhanh liền có người nhận, Áo Đa vui mừng quá đỗi, dùng loại ngôn ngữ của bộ lạc mình nói nhanh trong điện thoại, chi chi oa oa nói một hồi, trên mặt không toát ra vẻ mặt thất vọng, ngược lại thể hiện sự mừng rỡ.

Tiêu Phàm chậm rãi đi tới, nhìn Áo Đa nói:

- Áo Đa, đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn trò chuyện với Đa Cát thượng sư.

Áo Đa không hề nghĩ ngợi thêm, liền đưa điện thoại tới cho hắn.

Đối với vị Tiêu đại ca trầm mặc ít lời này, Áo Đa vẫn duy trì sự kính sợ. Đây là người mà khi đối mặt với ba cỗ thi thể vẫn mang nét mặt bình thường, không có gì thay đổi. Hơn nữa, ba người này rất có thể đều là do Tiêu Phàm giết chết đấy. Áo Đa không tin chị Cơ giống như tiên nữ lại giết người.

- Đa Cát thượng sư, xin chào. Tôi là Tiêu Phàm!

- Tiêu tiên sinh?

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm chấn động của Đan Tăng Đa Cát. Thật sự không nghĩ tới, lúc này lại nhận được điện thoại của Tiêu Phàm. Áo Đa làm sao có thể đi cùng Tiêu Phàm?

Tuy nhiên Đan Tăng Đa Cát lập tức liền phục hồi tinh thần, nói:

- Tiêu tiên sinh, vừa rồi Áo Đa có nói đến người cứu nó, chẳng lẽ người kia chính là cậu?

Đây gần như là lời giải thích duy nhất, vừa rồi Áo Đa nói nhiều lắm, nhưng đã quên nhắc tới tên ân nhân cứu mạng mình với Đan Tăng Đa Cát.

- Vâng, đúng là tôi.

- Tiêu tiên sinh, cảm ơn cậu.

Đan Tăng Đa Cát nói xong, lập tức liền trầm mặc xuống. Ông ta so với Tiêu Phàm còn ít lời hơn, không hay nói nhiều.

- Đừng khách sáo. Đa Cát thượng sư, tôi muốn biết, cái gọi là 'Tuyết yêu ngàn năm" rốt cuộc là quái vật gì?

Tiêu Phàm không nói thêm chuyện gì, đi thẳng vào vấn đề. Tin tưởng Đan Tăng Đa Cát sẽ biết nhiều chuyện hơn so với Áo Đa.

- Tiêu tiên sinh, về chuyện “Tuyết yêu ngàn năm” kỳ thật tôi cũng không biết nhiều hơn Áo Đa là mấy. Đối với bộ lạc Đaba chúng ta mà nói, đây là một truyền thuyết rất lâu rồi, ít nhất cũng đã có một ngàn năm tuổi. Nghe những người già kể lại, ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết có một loại yêu linh trong tuyết, thân cao mấy mét, lực lớn vô cùng, thích ăn người sống. Nhưng, Tiêu tiên sinh, cậu cũng biết đây chỉ là một loại truyền thuyết mà thôi.

Đan Tăng Đa Cát nói thêm một chút.

Tiêu Phàm nhíu mi nói:

- Đa Cát thượng sư. Nói như vậy, ông không tin chuyện này?

- Không, tôi tin!

Ai ngờ câu trả lời của Đan Tăng Đa Cát lại vượt ra ngoài dự kiến của Tiêu Phàm.

- Áo Đa là một đứa nhỏ thành thực, nó sẽ không nói láo đâu. Hơn nữa là do thủ lĩnh A Trát bảo nó đi thông báo cho tôi biết, có lẽ chuyện này thật sự đã xảy ra. Tiêu tiên sinh, trong truyền thuyết bộ lạc chúng ta, còn có lời tiên đoán rằng, ngàn năm sau khi tuyết yêu sống lại, đến lúc đó toàn bộ bộ lạc đều gặp nạn lớn. Chỉ có điều không ngờ tới lời tiên đoán này thật sự ứng nghiệm rồi.

Ngàn năm sau, tuyết yêu sống lại!

Không lâu trước đây, Tiêu Phàm đã liên tiếp giết chết bốn gã yêu vật sống lại sau ngàn năm!

Trung bộ, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Bắc, hiện tại là cao nguyên Tuyết Vực ở phía Tây. Nhưng, nếu dựa theo phương vị ngũ hành thì có chỗ không đúng, theo lý mà nói tên yêu vật ngàn năm thứ năm này nên ra hiện ra ở địa khu tây nam, chứ không phải cao nguyên Tây Bộ.

Đương nhiên, điều này chỉ là phỏng đoán cá nhân của Tiêu Phàm mà thôi.

- Nếu đã như vậy, Đa Cát thượng sư khi nào thì có thể về tới đây?

Đan Tăng Đa Cát Lập tức trả lời:

- Rất nhanh thôi. Tôi bây giờ đang ở thủ đô, lập tức sẽ lên đường. Tiêu tiên sinh, vị trí hiện tại các cậu đang ở là trong vùng không người đúng không?

Đan Tăng Đa Cát đang ở thủ đô, khó trách vừa rồi Áo Đa rất vui mừng.

- Đúng vậy, Đa Cát thượng sư. Tôi vốn đang muốn đi tới bộ lạc Đaba, tôi muốn tìm Thiên Sơn Tuyết Liên.

Đan Tăng Đa Cát lập tức nói:

- Việc này hoàn toàn không thành vấn đề, Tiêu tiên sinh. Cậu là ân nhân cứu mạng của Áo Đa, toàn bộ bộ lạc đều rất cảm ơn cậu. Chúng ta sẽ cử ra những dũng sĩ cường tráng dũng cảm, kinh nghiệm phong phú đi hái Thiên Sơn Tuyết Liên cho cậu.

Đan Tăng Đa Cát được tôn sùng là hùng ưng của cao nguyên Tuyết Vực, là dũng sĩ cường tráng nhất, là niềm kiêu hãnh củ bộ lạc Đaba ở núi Đại Tuyết này. Ở trong bộ lạc có địa vị rất cao, chỉ thấp hơn thủ lĩnh A Trát mà thôi. Nếu ông ta đã nói như vậy, chẳng khác nào toàn bộ bộ lạc Đaba đồng ý giúp Tiêu Phàm, tuyệt sẽ không nuốt lời.

Hơn nữa Đan Tăng Đa Cát cho dù chưa từng tiếp xúc với Tiêu Phàm, nhưng ông ta đã giao tiếp với bạn gái Tân Lâm của Tiêu Phàm hai lần, biết rõ bản lĩnh của Tân Lâm. Bạn gái đã giỏi như vậy, Tiêu Phàm đương nhiên càng lợi hại. Vào thời khắc bộ lạc gặp phải nguy cấp sinh tử tồn vong, có cao thủ như Tiêu Phàm đồng ý giúp đỡ, thật sự là chuyện tốt, cầu còn không được.

Sau khi thương lượng xong với Đan Tăng Đa Cát, ba người bọn Tiêu Phàm ngủ lại một đêm ở trong cái nhà khách này.

Sáng hôm sau, một chiếc xe việt dã phong trần mệt mỏi chạy tới nhà khách này, ba gã Đại Hán nhảy xuống từ trên xe việt dã. Thật trùng hợp, cả ba người đều là người quen của Tiêu Phàm. Ngoại trừ Đan Tăng Đa Cát, còn có hai gã hòa thượng người mặc tăng bào màu vàng, đều là sư đệ của Đan Tăng Đa Cát. Một người tên là Kampot, tính tình rất nóng vội, người kia tên là Đan Châu. Tiêu Phàm còn gặp qua một người tên là sư đệ Kiệt Bố, lúc này không có mặt ở đây.

Có lẽ Đan Tăng Đa Cát đang làm việc ở thủ đô, nghe nói “Tuyết yêu ngàn năm” xuất hiện làm hại tới bộ lạc, sợ sức mình không đủ ứng phó, liền dẫn theo hai gã sư đệ cùng đến. Võ công và đao pháp của hai vị sư đệ này không bằng Đan Tăng Đa Cát, nhưng so với những Đại Hán bình thường khác thì lại rất mạnh đấy, là sự giúp sức rất tốt.

Bọn họ chỉ là sư huynh đệ, không phải người cùng một bộ tộc.

Vừa thấy Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, Đan Tăng Đa Cát liền sải bước tiến lên, hướng hai người hành lễ. Kampot và Đan Châu lại đứng phía xa xa, không bước tới, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm tràn đầy ý đề phòng, còn mang theo chút tức giận nhè nhẹ. Ở Khánh Nam, bốn người sư huynh đệ bọn họ đều bái vị Tiêu Phàm này và bằng hữu của hắn. Bảo bọn họ làm sao có thiện cảm với Tiêu Phàm chứ?

Hai người bọn họ cũng không phải người của bộ lạc Đaba, Tiêu Phàm cứu Áo Đa cung không có quan hệ gì với bọn họ.

- Cơ tổng, ngưỡng mộ đại danh cô đã lâu, không ngờ lại gặp ở nơi này, thật là vinh hạnh.

Cho dù Đan Tăng Đa Cát là người ít nói, nhưng thanh danh của Cơ Khinh Sa ở trên giang hồ quá mức vang dội, Đan Tăng Đa Cát cũng ngoại lệ khen vài câu. Trong đầu tự nhiên lại âm thầm muốn biết quan hệ của Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm, chỉ có điều không biểu lộ ra mà thôi.

Đây là chuyện riêng của Tiêu tiên sinh.

Tất cả mọi người không phải là người nói nhiều, hàn huyên khách sáo trên cơ bản liền miễn đi. Đan Tăng Đa Cát từ trong miệng Áo Đa biết được tình huống cụ thể khi cậu bị bắt cóc, lúc này mới bước vào căn phòng kia, ba cỗ thi thể vẫn còn đó như trước, cơ bản hiện trường vẫn như cũ, không bị phá hỏng.

Đan Tăng Đa Cát hít một hơi dài.

Ông là người tu hành, ánh mắt quét qua một lượt có thể nhìn ra được trong phòng không có dấu vết đánh nhau. Dụng cụ gia đình bát chén đều không bị hỏng, bởi vậy có thể thấy được, ba người này chưa giao đấu với hai người Tiêu Phàm bọn họ, trong nháy mắt đã bị giết sạch. Không cần nói đến sức hoàn thủ, ngay cả sự chống đỡ đều không có.

Cái nhà khách này đã mở ở đây nhiều năm như vậy, làm hại không ít người và mấy cô gái con nhà lành, không ngờ tới, buổi tối hôm qua ngôi sao tai họa chợt giáng lâm, nợ máu nhiều năm đã chấm dứt. Cũng coi như bị chết không oan.

Cần phải giải quyết tốt hậu quả, Đan Tăng Đa Cát căn bản cũng không cần Tiêu Phàm chỉ bảo, lập tức kêu hai sư đệ và Áo Đa, bốn người cùng nhau động thủ, đem ba cỗ thi thể xếp chồng lên trên bàn, giội xăng lên mấy gian phòng rồi thả một mồi lửa.

Bọn họ bây giờ cần nhanh chóng trở về trại, không có thời gian ở chỗ này chờ cảnh sát đến lấy khẩu cung. Có lẽ nhà khách này cũng không đăng ký kinh doanh ở đồn công an. Nhiều năm như vậy, bọn họ sát hại mạng người không chỉ một hai, nhưng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đã chứng minh được điều đó.

Một mồi lửa đốt cháy tất cả, đoàn người ngồi lên hai chiếc xe việt dã, xuất phát tiến về một chỗ không người khác. Đan Tăng Đa Cát đi trước mở đường, đám người theo sát phía sau.

Ngồi ở trong xe việt dã của Đan Tăng Đa Cát, Áo Đa hưng phấn không thôi, chi chi oa oa nói chuyện không ngừng.

- Đại sư huynh thật sự muốn kết bạn với gã Tiêu Phàm kia?

Kampot thình lình hỏi, sắc mặt có chút âm trầm. Ở trong đám sư đệ của Đan Tăng Đa Cát, tính tình gã nóng nảy nhất, tâm nhãn cũng nhỏ nhất, rất thích mang thù hận. Chuyện Tân Lâm khiến gã mất thể diện, gã vẫn luôn nhớ ở trong lòng.

Hiện giờ, lại cùng với Tiêu Phàm kề vai chiến đấu, trở thành bằng hữu, cũng khó trách Kampot trong đầu không vui.

Đan Tăng Đa Cát giữ chặt tay lái, liếc nhìn gã một cái, trầm giọng nói:

- Kampot, quyển thượng kinh văn chúng ta đã thu hồi lại rồi, ân oán giữa Tiêu tiên sinh đã sớm chấm dứt, sao cậu vẫn nhớ mãi không quên như vậy?

- Hừ, tôi không tin hắn được. Người Hán này, ở mặt ngoài thì nho nhã, kỳ thật rất giảo hoạt.

Kampot ôm cổ, cứng rắn nói.

Đan Tăng Đa Cát lắc đầu, nói:

- Kampot, người Hán bọn họ có câu ‘Oan gia nên giải không nên kết’. Tôi thấy rất có đạo lý đấy. Tiêu tiên sinh rất lợi hại, chúng ta không nên vô duyên vô cớ đối nghịch với người lợi hại như vậy, đối với chúng ta không có lợi đâu. Hơn nữa lần này, tuyết yêu ngàn năm tác loạn, tôi lo lắng chỉ dựa vào sức lực mấy sư huynh đệ chúng ta không đối phó được với quái vật kia, đến lúc đó rất có thể cần Tiêu tiên sinh và Cơ tiểu thư hỗ trợ mới được.

- Ha hả. Đại sư huynh, đừng trách tôi nói thẳng, tôi nghĩ cái gọi là tuyết yêu ngàn năm, nhiều nhất chỉ là một dã nhân mà thôi. Trên thế giới này, chẳng lẽ còn thật sự có quái vật sao?

Kampot lạnh lùng cười, hơi có chút phản đối nói.

Đan Tăng Đa Cát ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Ở sâu trong nội tâm ông cũng hy vọng thật sự chỉ là một dã nhân?

Tuy nhiên đa số thời điểm, hy vọng bình thường rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại rất tàn khốc!

592-an-nhan-cua-bo-lac-daba/1162323.html

592-an-nhan-cua-bo-lac-daba/1162323.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 443

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.